Chap 22: Hiểu lầm
Vừa về đến nhà, Ciize nhìn thấy người phụ nữ hai ngày nay không gặp được, đang tựa lưng trước cửa nhà mình hút thuốc.
Nghe tiếng động, Jane quay sang nhìn Ciize.Thấy là Ciize,cô liền dụi tắt điếu thuốc, vẫy tay với Ciize.
Đây là lần thứ hai Ciize thấy chị hút thuốc. Lần nào cũng vậy, mỗi lần thấy mình thì hành động đầu tiên của chị sẽ là dập tắt thuốc. Nhớ tới hôm chia tay Kapook , việc đầu tiên khi Kapook thấy nàng bước tới là rút thuốc ra hút, chứ không phải là dụi tắt thuốc như Janeyeh.
"Sao chị lại dập thuốc ?"
Jane hơi bất ngờ nhìn Ciize, không ngờ tới câu đầu tiên em nói với mình lại là câu này. Cô đưa tay lên xoa xoa mặt em,mỉm cười nói.
"Hỏi gì thế ? Không phải là sợ em hít phải khói thuốc sao?"
"Vậy à ..." Ciize hơi trầm tư. Ngưng một chút rồi nàng nhìn cô hỏi tiếp.
" Chị đứng đây làm gì ?"
"Đợi em."
"Đợi em làm gì ?"
"Đợi em về làm cơm cho em ăn chứ sao ?" Janeyeh đột nhiên bật cười. Cô gái nhỏ đúng là giận dỗi cô thật rồi. Nói chuyện thật là lạnh lùng.
"Không dám, chị gọi cho cô bạn gái kia của chị tới ăn đi. Tôi sợ bị đánh ghen mất." Nói tới cô gái kia, lòng Ciize lại nổi lên một trận chua sót.
"Ciize, đó là em gái của chị ."
Ciize sững người, nghi hoặc nhìn nhìn cô.Sau đó đột nhiên tức giận lên gằn giọng nói với Jane.
"Jane Ramida,chị là đồ khốn. Tôi không ngờ chị lại là người phụ nữ như vậy. Đến bạn gái mình mà chị cũng không dám nhận, còn bịa chuyện nói cô ấy là em gái chị sao ? chị quá đáng vừa thôi."Jane nhướn mày nhìn Ciize,mình là đồ khốn sao ? Còn dám mắng cô? Không ngờ trí tưởng tượng của em lại phong phú đến vậy.
"Ciize, đó thực sự là em gái ruột của tôi mà. Em ấy là Tu Tontawan, nếu em không tin thì tôi gọi điện để em nói chuyện với em ấy nhé. Em ấy bảo với tôi muốn xin lỗi vì đã trêu chọc em." Nói rồi Jane liền lập tức rút điện thoại ra bấm gọi cho Tuty, mở loa ngoài. Ciize hoảng hốt tính đưa tay ngăn lại, thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Alo, chị. Làm sao đấy ?"
"Em giải quyết chuyện tốt em gây ra đi. Cô gái nhỏ của chị thực sự tưởng em là bạn gái của chị rồi."
"Haha, cô gái nhỏ của chị sao ? Thật là hiểu lầm rồi ? Đáng đời chị lắm."
"Tuty chị không đùa với em đâu."
"Chậc, cô ấy có ở đó không. Mau đưa điện thoại để em nói chuyện với cô ấy."
"Có, cô ấy đang nghe đây. Em nói đi."
Nói rồi Janeyeh chìa điện thoại về phía Ciize.Ciize ngượng ngùng nhận lấy. Nghe đoạn đối thoại đùa giỡn của cô và Tuty khiến Ciize càng thêm xấu hổ.
"Alo, em chào chị ạ. Em là Ciize Rutricha Phapakithi."
"Oh, tên nghe đáng yêu như cô bé vậy. Có nhớ chị không ? Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mà em nhìn thấy trước cửa nhà Janeyeh đấy."
"Vâng, em nhớ ạ."
"Chào em nhé, chị là em gái RUỘT của Janeyeh,Tu Tontawan gọi là Tuty.Em đừng giận Janeyeh, bà chị già nhà chị ế chổng chơ 37 năm nay. Làm gì có cô bạn gái nào kia chứ. Chỉ có cô em gái này lâu lâu nhận vơ cho chị ấy đỡ quê thôi. Hôm đó thấy em đáng yêu quá, chị chỉ muốn đùa một chút thôi, xin lỗi em nhé Ciize
Janeyeh en mặt đứng một bên nghe, cố gắng kìm chế lại cơn khó chịu muốn cúp điện thoại. "Dạ, em hiểu rồi. Không sao đâu ạ."
Vừa nghe thấy cô gái nhỏ nói vậy. Jane liền cầm lại di động, cúp máy cái rụp. Không muốn nghe Tuty nói nữa.
"Em tin chưa ?"
Ciize nhìn cái mặt đã đen như cái đít nồi của Jane, bỗng phì cười.
"Cười gì chứ ? Tin hay là chưa tin ? Tôi vẫn còn là đồ khốn chứ ?"
Ciize ngậm miệng lại, không cười nữa. Rồi nàng đột nhiên nhón chân lên, đưa tay ra học theo Janeyeh, xoa xoa đầu cô. [có mét rưỡi 5 xăng nên phải nhón đó =)) ]
"Tin rồi, xin lỗi chị Jane Ramida nhé. Chưa hiểu rõ chuyện gì mà đã mắng chị rồi."
Janeyeh đơ người, nhìn cô nhóc bé nhỏ rướn người lên xoa xoa đầu cô, tim cô lỗi một nhịp. Đưa tay lên nắm lấy nhỏ bé của nàng kéo đến bên môi hôn nhẹ một cái.
"Sau này có việc gì liền nói với chị đừng im lặng như vậy nữa. Chị đã rất lo lắng cho em,vì chị yêu em rất nhiều".
Ciize gật gật nhìn cô. Lí nhí trả lời.
"Được."
"Vậy bây giờ em về nhà tắm rửa đi, rồi sang nhà chị ăn cơm nhé ?"
"Ừm, em vào nhà đây. Lát xong em sẽ sang."
"Vào đi."
Dõi mắt nhìn theo cô gái nhỏ, đợi đến khi em đóng cửa vào nhà rồi Jane mới về nhà chuẩn bị đồ ăn. Hôm nay cô làm bít tết và mì ý xào. Cô có mua thêm một ít trái cây và bánh ngọt để tráng miệng. Mở thêm một chai rượu vang. Chuẩn bị xong cũng vừa kịp lúc nghe thấy tiếng chuông cửa. Jane mở cửa, cúi người lấy đôi dép hình con thỏ màu trắng cô mới mua đưa cho Ciize.
"Mang vào đi, đây là dép của em."
"Vâng ạ."
Nhìn nhìn đôi dép, Ciize tưởng tượng ra dáng vẻ Janeyeh đứng trước quầy dép nữ lựa dép cho mình, nàng nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười.
Janeyeh dẫn Ciize vào bếp, hai người cùng nhau ăn tối.
"Ngon không ? Có món nào không vừa miệng em không ?"
Ciize quấn một nĩa mỳ ý, lắc lắc đầu.
"Đều rất ngon, chị giỏi thật đó. Hình như chị còn biết nấu nhiều món hơn cả em."
"Em thích là tốt rồi. Do khoảng thời gian trước bận rộn phát triển công ty, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ăn đồ ăn ngoài được. Liền tự mình học cách nấu ăn."
"Xì, nói cứ như chị rất quan tâm tới sức khỏe ấy. Tự mình học cách nấu ăn xong rồi mà vẫn còn để mình bệnh tới nỗi loét dạ dày, phải nhập viện sao ?"
Janeyeh bật cười, rút tờ khăn giấy lau lau khóe miệng cho nàng."Ừ, lúc đó do chị quá tập trung vào công việc, quên ăn quên ngủ. Được một thời gian thì liền như vậy. Chị chừa rồi, em đừng nhắc lại chuyện đó nữa."
"Nghe có vẻ như chị đã có một giai đoạn phấn đấu rất là chăm chỉ nhỉ ?"
"Ừm."
Nghe Ciize hỏi, Janeyeh đưa tay cầm ly rượu vang lên, nhấp một ngụm. Nhớ lại khoảng thời gian đó, đúng thật là cô đã rất tâm huyết để phát triển công ty của riêng mình. Bây giờ giai đoạn khó khăn ấy đã qua. Tất cả đã đi vào ổn định, cô cũng tuyển được rất nhiều nhân viên ưu tú và có năng lực, không cần phải quá bán mạng như lúc ấy nữa.
Thấy chị hơi trầm mặc. Ciize lên tiếng đánh vỡ bầu không khí.
"Đúng là già rồi, vừa nhắc đến chuyện cũ liền trầm mặc như mấy bà lão vậy."
Jane cười cười ngẩng mặt lên nhìn nàng véo nhẹ chiếc mũi của nàng một cái.
"Em ăn đi, đừng suốt ngày công kích tuổi tác của tôi. Em đang khiến tôi càng ngày càng tự ti đấy."
"Được được, chị đừng nhéo mũi em nữa. Mau ăn cho xong đi."
Hai người mau chóng giải quyết xong bữa tối. Ăn xong, Janeyeh nắm tay Ciize,dẫn nàng ra phòng khách. Nơi đó đặt một chiếc thùng to, cao gần một nửa người của Ciize. Nàng tò mò nhìn nhìn chiếc thùng. Janeyeh đi sang nhấn nàng ngồi xuống, còn mình thì khom lưng mở chiếc thùng ra, lấy ra hai chiếc hộp, ngồi xuống cạnh Ciize.Ciize nhìn hai chiếc hộp trên tay chị là một chiếc hộp dẹp và một chiếc hộp vuông vức. Cô đưa sang cho Ciize.
"Mở ra xem đi."
Ciize cầm lấy, nàng mở chiếc hộp dẹp ra trước, là một sợi dây chuyền vô cùng lấp lánh, mặt dây chuyền là một viên đá màu đỏ. Trông đơn giản nhưng không kém phần tinh xảo. Janeyeh rất biết lựa chọn, cho dù là đeo đi tiệc hay đeo thường ngày đều thích hợp.Ciize mỉm cười nhìn cô.
"Rất đẹp, chị rất biết cách lựa trang sức đó. Là mua ở Singapore sao ? Nhưng có vẻ nó không hề rẻ đâu. Em thực sự nhận được sao ?"
"Ừm, đây là quà đi công tác chị mua tặng em. Nếu em không nhận thì cứ vứt đi."
Ciize lườm cô một cái. Chuyển sang hộp thứ hai. Mở hộp ra, đây là một con thỏ điêu khắc bằng gỗ. Bề mặt đã được ma sát nhẵn nhụi, tuy nhiên đường nét điêu khắc lại không quá cầu kì. Dưới mặt đáy của con thỏ có khắc một chữ Ciize.Khá là đơn giản, nhưng Ciize thấy nó rất mộc mạc đáng yêu. Ngắm kỹ, nàng nhìn thấy vài vết trầy xước nhỏ trên thân con thỏ, cảm thấy có vẻ nó không phải đồ mới mua.
"Dễ thương thật, sao lại tặng em con thỏ gỗ này thế ?"
Janeyeh cầm con thỏ lên, vừa vuốt ve vừa nói.
"Con thỏ này là do tự tay chị điêu khắc vào khoảng một năm trước, trong một lần công tác gần làng gốm, ngoài sản xuất gốm, họ còn có một xưởng gỗ. Sau khi vào tham quan thì chị quyết định xin họ hướng dẫn chị điêu khắc con thỏ nhỏ này, lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là khắc xong để chị ngắm nó thôi. Vì cảm thấy em có tính cách rất giống thỏ, lúc thì rất là hoạt bát đáng yêu, lúc lại nhút nhát rụt rè. Lúc vừa điêu khắc xong, chị thường để nó ở bàn làm việc, nhưng được một thời gian liền cất nó đi. Nó khiến cho chị nhớ em hơn. Giờ gặp được em rồi, chị muốn tặng nó lại cho em."
Ciize nghe chị nói xong, sững sờ nhìn.Tim nàng bắt đầu đập loạn nhịp. Cổ họng bỗng dưng nghẹn ứ lại, không nói được tiếng nào. Một năm trước...tự tay điêu khắc thỏ vì thấy nó giống mình ?
Thấy Ciize im lặng không nói gì. Janeyeh xoa xoa đầu em.Cô lấy tay lật chiếc thùng lại, đồ vật trong thùng rơi ra. Nào là mũ, nón, kẹp tóc, khăn quàng cổ,...Đều là những món đồ nhỏ lặt vặt, trải đầy ra sàn nhà. Ciize bỗng dưng cảm thấy, có lẽ nàng đoán ra được những món đồ vật này là sao rồi.
đừng quên vote để được lên top sớm có chap mới nhoé 😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro