Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Jami Natsumi What If

Limbo
Episode 1: Desperate.
____________________________________________
Một buổi đêm mưa tầm tã, cơn mưa giông hôm đó là một điềm báo chăng, những cơn mưa chẳng bao giờ là một điềm báo tốt đẹp cả, phải, thật vậy đấy, cơn mưa giông của ngày hôm đó chính là một điềm báo tồi tệ, một hồi chuông rung động của cái chết đã vang lên một nhịp như cách âm thanh của động khốc chạy khắp không gian hoà theo tiếng mưa lắc rắc ngoài kia. Ân hận đi, phải, hãy hối hận tới tột cùng khi hôm đó, đáng ra mày không nên về nhà
Căn nhà vẫn luôn ở đó, chỉ là nó tối om như mực chẳng khác nào một bức màng tranh nhuộm một màu đen. Hôm đó là ngày Jami quay trở về từ trường học, một trời mưa lớn khiến cho cô phải lội mưa về, cơn gió mạnh thật, nó như đang ngăn chính Jami quay trở về căn nhà của mình nhưng bản thân là một người mạnh mẽ, cô đã thực sự quay về được nhà trong trời mưa bão táp đó.

Căn nhà tối đen không một chút ánh sáng, lớp gỗ bên ngoài của căn nhà đã sờn cũ và có dấu hiệu xuống cấp, cái không gian đó bỗng chốc trở nên tỉnh lặng chỉ còn để lại tiếng mưa rơi lất phất khắp một vùng trời đó, cha mẹ vẫn chưa về chăng? Đó là câu hỏi mà cô nghĩ trong đầu nhưng cảm giác gì đó lạ lắm, cảm giác đó lạnh thấu xương của cô, hàn khí lạnh buốt ngấm dần vào trong xương tủy, vào tận trong trí óc và vào tận trong từng hơi thở mà cô thở ra. Có lẽ nghĩ nhiều rồi, Jami lặng lẽ mở cánh cửa căn nhà quen thuộc đã gắn bó với bản thân suốt bao nhiêu lâu, một căn nhà thương cũ.

Giá mà mày không mở nó ra.

Đó là khi một mùi máu tanh nồng nặc, hôi thối bốc lên từ trong nhà và xộc vào mũi cô, chất dịch đỏ đặc sệt kia chảy chầm chậm trên mặt đất chạm vào chân cô, toàn thân ướt sũng pha những tiếng quạ trên bầu trời mưa bên ngoài khung cửa đó, cả căn nhà trong bóng tối cùng xác thịt và máu tươi đổ rạp dưới mặt đất kia.

Giá mà mày không thấy cảnh này.

Cha, mẹ, hai người đừng ngủ nữa mà, hãy ngồi dậy đi.
Xin đừng giỡn với con mà, trò đùa này không vui.
Và chỉ ngay sau đó mà thôi, khoảng rất nhanh, tin tức đã lên báo đài rất sớm, cảnh sát đã phong toả cả hiện trường đẫm máu này, Jaki Natsumi, Park Layla, hai nạn nhân bị giết với một phát đạn duy nhất ngay chính giữa hồng thái dương, người tìm ra hai nạn nhân là con gái của hai người, Jami Natsumi hiện đang học cấp 3.

Nếu mày không trở về, có lẽ mày sẽ thấy tốt hơn nhiều đấy.

Nghiệt ngã gục đầu trước quan tài của hai người cha mẹ và khóc nức nở, âm thanh đó tuyệt vọng đến khôn cùng chẳng thể nói lên bằng lời, một cảm xúc đau thương, nỗi đau này quá lớn rồi. Thật vậy, đây là nỗi đau lớn nhất trần đời đối với một cô bé như Jami, một cô bé có lẽ chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ phải trải qua những chuyện như thế này, quá sức, nó là quá sức chịu đựng với cô.
Sự tuyệt vọng của Jami đã khiến Issac đã ngỏ lời nhận Jami làm con nuôi.

-Liệu chú có thể nhận và chăm sóc cháu thay cho Jaki được không?.

Issac đã nói thế, anh không mong chờ gì nhiều, sự khốn khổ và đau đớn của cô thì anh có lẽ hiểu rõ, ngày xưa khi trở về quá khứ để cứu cha mẹ mình, anh hiểu nó, chỉ là khác với anh, liệu Jami có thể lạc quan tới mức đó hay không, có lẽ là không, tới chính anh còn bị ám ảnh với quá khứ đó và từng cố gắng thay đổi nó cơ mà, thật khó, thật khó để nói ra lời an ủi lúc này.

-Xin... Nhờ chú.

Mày không nên tin tưởng họ.

Từ khi đó, sau này chính là những ngày đẹp nhất sau một cơn dư chấn nặng nề, ít nhất đó lại là sự an ủi đối với cô gái nhỏ kia, một cô gái đã mất đi cha mẹ. Flora và Issac nuôi nấng cô như con ruột của mình, sự yêu thương đó đã dần làm lu mờ đi vết thương sâu trong lòng, nhưng, cô không bao giờ có thể vượt qua nó, mỗi giấc mơ của cô đều có bóng dáng của hai người, thân xác hai người chết trước mắt cô, đôi mắt mở to nhìn cô.

"Tại sao con lại không trở về"

Mày đừng tin những gì mày nghe được.

Ngày qua ngày, cơn ác mộng đó đeo bám cô, nghiền nát tâm trí của cô, hủy hoại tinh thần của cô.
Ít nhất đó là khi.
Khi Sam tỏ tình với Jami.
Niềm vui đã được nở rộ, đoá hoa trong tim nảy mầm, sự nảy mầm đó chính là điềm báo thật tốt.

Tốt lắm, nó là một sự tốt đẹp mới. Sự bất hạnh của Jami đã dần tan đi, thật sự, tình yêu là thứ khiến cho chúng ta yêu đời hơn.
Cô đã có thể sống tốt hơn, Issac và Flora thực sự rất vui mừng khi biết tin đó.
Cùng nhau sống hết tuổi thanh xuân, cả năm cấp 3, tình yêu chóng nở sớm bừng lên không tàn phai, như một bông hoa rực rỡ như thế đó.

Năm Jami 25 tuổi, Sam 26 tuổi, hai người đã có bước tiến với nhau, Jami có được bằng Nobel Toán Học giống như người cha của mình còn Sam thì làm chủ của tiệm thịt nướng của cha, hai người dần dần đến hôn nhân rất sâu đậm.

Hạnh phúc à? Mày nên nhìn vào sự thật thì hơn.

Jami năm 26 tuổi, Sam 27 tuổi, Jami mang thai, cô đang có một đứa con đầu lòng ở trong bụng, là một sinh linh nhỏ bé ngọt ngào xuất hiện trong đời của cô, từ đó, mọi muộn phiền đã tan đi cả rồi, cái chết của cha mẹ giờ chỉ là hình ảnh lụi tàn trong tâm trí của cô, Jami đã chấp nhận nó như cách con người ta chấp nhận bản thân mình.

Sự thật không bao giờ biến mất.

Hôm đó là một ngày đẹp trời, Jami cùng Sam đi công viên giải trí, hai người đã đi cùng nhau, lúc này là ngày 4/9, đứa con trong bụng của cô cũng sắp ra đời rồi, nay giống như ngày đi chơi để cho cô tận hưởng được không khí tốt đẹp trước khi sinh ra đứa con đầu lòng của hai người.

"Sam! Anh chờ có lâu không"

"Không lâu lắm đâu, nhưng em đừng có chạy, không tốt cho con đâu"

Sam nhẹ nhàng nắm lấy tay của Jami, dắt cô đi từ từ thật nhẹ nhàng trên con đường phủ gió và hoa kia, lộng lẫy thật, nó giống như một lễ đường của thiên nhiên do chính định mệnh sắp đặt cho hai người vậy đấy, mùa thu, lá phong rơi xuống chậm rãi cuốn theo cơn gió kia, hạt giống là những câu chuyện và thời gian sẽ làm cho nó nảy mầm, thật vậy, một câu chuyện tình đẹp, thật đẹp.

Thật buồn vì định mệnh đã trêu đùa với mày.

Khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại, khoảnh khắc đó, giọt mưa đã rơi xuống, khoảnh khắc kẻ đó xuất hiện, trái tim cô đã co thắt lại, cảm giác đó, không gian này, mọi thứ không phải sai đâu.
Chân cô cứng đờ, miệng cô lắp bắp, mắt cô mờ dần, cô không thể thấy, kẻ đó là ai, hắn là ai, hắn là kẻ nào.

Mày không thể chạy.

Đoàng! Tiếng súng chói tai vang lên xé toạc suy nghĩ của Jami khiến cô bừng tỉnh dậy khỏi sự sợ hãi để đối diện với nó, cái chết, nỗi đau, tuyệt vọng.
Sam ngã xuống đất, dòng máu đỏ loang ra khắp nơi hoà cùng dòng nước mưa hoá đỏ cả làn mưa đó, chỉ sau tiếng đó
Một phát đạn duy nhất, một người chết duy nhất, cả thân thể chết lặng đi, cả người cô bất động không thể làm gì, mắt cô nhìn vào thi hài của Sam, tại sao, tại sao lại...

Đoàng!
Sáu phát súng vang lên, tất cả trúng vào cơ thể nặng nề của Jami, cơn đau, nỗi đau, sự kinh hãi, sự bất ngờ, sự dằn xé nội tâm, vỡ nát, phá hủy, giết chóc, phanh thây, moi ruột, giết tôi đi, không thể, tôi không thể sống nữa, tôi không muốn sống nữa, cổ họng muốn gào thét nhưng không thể, tâm trí muốn phát điên nhưng vô vọng, đau quá, mệt quá, tôi muốn chết đi.

Khi cô nằm dưới đất, cô biết, hắn là kẻ đã giết cha mẹ cô, cô hận, cô biết, hắn là kẻ đã giết Sam, cô thù, cô muốn giết chết hắn, phanh thây hắn, nếu có một lần nữa, nếu có cơ hội được sống sẽ là lúc cô phanh thây hắn thành từng mảnh, móc đôi mắt kia của hắn và bóp nát nó, xé toạc cổ họng của hắn ra, dưới đôi mắt ướt nhoè của cô, mái tóc xoã, dòng máu đỏ hoà với nước mưa bẩn thỉu trên mặt đất, chết... Có lẽ thế, cô thấy hắn, ánh mắt đó, đôi mắt tím đó, sẽ nhớ.
"Tao sẽ nhớ kĩ..."
Hắn chỉ khấu súng vào đầu của cô...
Đoàng!.
.......
....
...
Mày sẽ không chết.

Và đó là lúc Jami tỉnh dậy trên giường bệnh, toàn thân không thể di chuyển, đầu óc choáng váng, với đôi mắt của mình, cô thấy bản thân đang phải đeo máy thở, truyền nước và truyền máu, sơ đồ nhịp tim kêu từng tiếng càng lúc càng yếu dần, nghe thấy, cô nghe thấy tiếng của bác sĩ và Issac và Flora.

"Cậu trai Sam, con của các vị đã không qua khỏi, còn... với cô gái này, chúng tôi không chắc cô gái đó có thể qua khỏi hay không, tuy nhiên... Đứa con trong bụng của cô ấy đã chết rồi...."

"Không thể nào.... Đừng Đùa Với Tôi!!!"

Tâm hồn, trái tim của Jami, có lẽ tất cả đã vỡ nát rồi, không động đậy được, không thể nói được nhưng... Nước mắt đang rơi, đã bao lần rồi, sự bất lực này thật khó chịu, thật đau khổ, tôi phải làm gì, tâm trí tôi bị bao bọc bởi máu và xác thịt hủy hoại từng phần lý trí còn sót lại của tôi, viên đạn găm xuyên qua não của tôi, có gì đó trong tôi, nó khiến tôi phát điên, tôi phải làm gì, khó chịu quá, giết tôi đi, xé xác tôi đi, đập nát tất cả mọi thứ trong cái thể xác rác rưởi này của tôi ra ngoài để giải thoát tôi đi!

Mày chính là trung tâm, đó chính là cách mọi thứ bắt đầu.

Hết #1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: