Chương 08
Đây là buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn.
Tống Quân Hạo chậm rãi bước lên sân khấu, bộ lễ phục được cắt may khéo léo làm tôn lên vòng eo thon thả và vòng ba đầy đặn. Trần Diệu Kiệt cảm thấy Tống Quân Hạo hôm nay có vẻ hơi khác so với mọi ngày, nhưng hắn không thể nói rõ được rằng không ổn ở đâu.
Tiếng dương cầm êm dịu như nước chảy vang lên, tiếng vĩ cầm cũng theo đó mà réo rắt như suối nguồn đổ về. Đây là "Hail Mary" của Bach/Gournot, một bài hát ca ngợi thắng lợi.
Tiếng đàn của Tống Quân Hạo du dương trầm bổng, anh hình tượng hoá hình ảnh Đức Trinh Nữ Maria xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất và siêu phàm nhất vào trong ý nhạc trang nghiêm, vừa mộc mạc giản đơn lại vừa quý giá.
Giữa tiếng đàn tuyệt đẹp này, như thể đang được chiêm ngưỡng bức chân dung Đức mẹ đồng trinh của Da Vinci trong một phòng sưu tập nổi tiếng vậy. Cả người đều trở nên yên tĩnh và tốt đẹp, hết thảy mọi ồn ào huyên náo xung quanh không liên quan gì đến mình, chỉ còn lại những xúc cảm rung động, sâu lắng và thông suốt, thành kính và chân thành tha thiết.
Cao độ ở đoạn giữa và đoạn sau được nâng lên cao hơn hẳn, tựa như một thiếu niên giác ngộ dưới ánh trăng thánh, thể hiện tất cả tình yêu và lòng thành của mình. Sau đó giai điệu trở nên bình lặng và chậm rãi hơn cho đến khi kết thúc một cách từ tốn. Chàng thiếu niên đã hoàn thành cuộc hành hương của mình, cuối cùng đã dâng lên trái tim chân thành.
Bản nhạc này giống như lời bày tỏ của Tống Quân Hạo với Trần Diệu Kiệt. Trong lúc biểu diễn, anh luôn nhìn chằm chằm vào Trần Diệu Kiệt. Đáng tiếc cái người ngố tàu này lại không hiểu được ý nghĩa sâu xa từ trong ca khúc kia, cũng không nhận ra tình cảm sắp trào dâng trong mắt anh.
Màn trình diễn kết thúc hoàn hảo, và những tràng pháo tay vang lên không ngớt. Tiết mục lần này rất trọn vẹn, Tống Quân Hạo đã dồn hết tâm huyết và tình cảm vào âm nhạc, điều này cũng đã giành được sự đồng cảm mạnh mẽ từ khán giả.
Như thường lệ, Trần Diệu Kiệt đã chuẩn bị một bó hoa chúc mừng, nhưng lần này hắn không nhờ người đưa vào hậu trường, thay vào đó là tự mình đứng ở lối ra của diễn viên và đoàn làm phim ở phía cánh gà, yên lặng chờ đợi.
Mắt thấy người càng ngày càng ít, hắn vẫn chưa thấy Tống Quân Hạo đi ra. Sau khi túm lấy một người hỏi thăm mới biết được Tống Quân Hạo và Adam đã rời đi từ lâu rồi.
Hắn cảm thấy thất vọng mất mát, một tháng này giống như một giấc mộng, dù cho hắn có đắm chìm trong đó đến không muốn tỉnh lại, nhưng giấc mộng kia rốt cuộc cũng đến hồi kết rồi.
Hắn đã theo Tống Quân Hạo đến khắp các phòng hòa nhạc lớn nhỏ, cùng anh hoàn thành tất cả các buổi biểu diễn, bây giờ lại kết thúc như vậy, hắn không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Vốn dĩ, hôm nay hắn đã đưa ra một quyết định liều lĩnh. Ngoài bó hoa, hắn còn mang theo một chiếc nhẫn cầu hôn. Hắn dự định sẽ tỏ tình với Tống Quân Hạo một lần nữa sau khi buổi biểu diễn kết thúc. Nhưng anh và Adam đã vội vàng rời đi mà không nói một lời, cũng tuyệt không cho hắn một cơ hội nào.
Trái tim bắt đầu nhói lên từng đợt, hắn thực sự sắp mất đi người này mãi mãi rồi ư. Thế nhưng từng cái cau mày, từng nụ cười của Tống Quân Hạo, từ muôn vàn những ánh nhìn trìu mến đã khắc sâu vào tim hắn tự thuở nào, hết lần này đến lần khác để lại những dấu vết không thể xóa nhòa. Hắn phải làm sao mới có thể học cách quên đi?
Ngay lúc hắn đang lúng túng không biết phải làm sao, một số điện thoại lạ gọi đến: "Jam, đến hiệu thuốc mua thuốc ức chế đi, kỳ phát tình của Film tới sớm hơn dự liệu rồi. Tôi sợ cậu ấy gặp nguy hiểm nên không dám rời đi. Bọn tôi hiện đang ở khách sạn XX."
Thời kỳ phát tình, không có thuốc ức chế, bên cạnh lại có một Alpha... tất thảy những điều này khiến Trần Diệu Kiệt luống cuống đến không biết phải làm sao. Hắn vội vàng tìm hiệu thuốc mua chất ức chế, tiếp đến liền lái xe đến khách sạn.
Trên đường đi, hắn phóng xe như bay. Hắn lo lắng cho tình hình của Tống Quân Hạo, lần trước anh bị tên xã hội đen kia cưỡng ép phát tình, điều này đã khiến cơ thể của Tống Quân Hạo bị tổn thương rất lớn. Lẽ nào đây là nguyên nhân khiến kỳ phát tình của anh xảy ra sớm hơn bình thường sao?
Hắn có chút rối loạn, hết lần này đến lần khác tự an ủi mình: Quả thực cách thời điểm hai người họ kết hôn cũng sắp được một tháng rồi, nhẩm tính thời gian cũng gần như vậy, chắc có lẽ kia không phải là nguyên nhân.
Đợi đến khi hắn vội vàng chạy đến khách sạn, Adam đã đứng ở sảnh. Đối phương đặt thẻ phòng vào tay Trần Diệu Kiệt: "Ở phòng 420, mau đi đi."
Trần Diệu Kiệt thấp giọng cảm ơn, cầm theo túi giấy trên tay vội vàng mở cửa. Bốn phía trong phòng tràn ngập mùi sữa nồng nàn, không bật đèn trần, chỉ có một ngọn đèn sàn với ánh sáng lờ mờ.
Tống Quân Hạo đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa thở hổn hển. Trần Diệu Kiệt trong lòng lo lắng không thôi, không chú ý đến đệm sofa dưới chân, liền vấp phải và ngã lên người Tống Quân Hạo.
Hai người gần kề sát nhau, đến lúc này Trần Diệu Kiệt mới nhìn rõ đôi mắt của Tống Quân Hạo. Trong mắt đối phương dường như chất chứa một hồ nước mùa xuân, đuôi mắt ửng hồng mê mang dưới sự thúc giục của tình ái. Đôi môi anh đầy đặn căng mọng, giờ phút này hơi hé mở và thở ra một luồng hơi nóng bỏng.
Yết hầu Trần Diệu Kiệt hơi chuyển động, mặc dù hắn đã cố gắng hết sức kìm chế, nhưng giai nhân đang nằm gọn trong lòng, hắn vẫn cảm thấy có chút không cách nào kiểm soát được.
Giờ phút này, dục vọng trong cơ thể Tống Quân Hạo gấp gáp mong muốn được giải tỏa, nhưng anh vẫn còn hơi sức giở giọng trêu chọc: "Tôi nhớ rõ vào kỳ phát tình tháng trước, tự tôi đã phải rạch mình một nhát mới không bổ nhào vào anh. Sao bây giờ lại đổi thành anh gấp đến không chịu được thế này?"
Những lời này giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu Trần Diệu Kiệt, hắn hơi lấy lại tỉnh táo, trong giọng nói có chút run rẩy: "Thật xin lỗi, tôi mang thuốc ức chế đến đây. Để tôi tiêm cho em, như vậy sẽ không khó chịu nữa."
Tống Quân Hạo tặc lưỡi, lẩm bẩm như thể đang nhõng nhẽo: "Đồ ngốc, lần này em không muốn dùng thuốc ức chế nữa đâu."
Sau đó, một cú chạm nhẹ nhàng xuất hiện trên môi Trần Diệu Kiệt, họ gần đến không còn một kẻ hở, đến mức hơi thở của cả hai cũng như hòa quyện vào nhau.
Trần Diệu Kiệt mở to hai mắt vì kinh ngạc, hắn thậm chí còn quên cả việc hít thở. Mãi cho đến khi Tống Quân Hạo rên rỉ cởi cúc áo sơ mi trên ngực, ghé vào tai thì thầm "Em nóng quá", hắn mới từ từ định thần lại.
Những nụ hôn dày đặc không ngừng rơi xuống làn da trần trụi của Tống Quân Hạo. Đầu tiên là xương quai xanh, sau đó là nốt ruồi quyến rũ mê người, và cuối cùng là ngậm lấy quả anh đào đỏ tươi trước ngực. Tống Quân Hạo rên lên một tiếng, nhạy cảm ưỡn người.
Trần Diệu Kiệt vừa mút vừa phát ra tiếng nước, nhưng vẫn không quên trêu chọc anh: "Chỉ là mới như vậy thôi đã không chịu được rồi, vậy thì lát nữa phải làm sao đây?" Tống Quân Hạo không nhịn được mà đưa tay che mắt, dùng răng cắn chặt môi dưới, ngăn lại những tiếng rên rỉ đang phát ra.
Trần Diệu Kiệt nắm lấy cổ tay anh và kéo ra: "Đừng che mắt, Quân Hạo, nhìn anh này." Tống Quân Hạo ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Trần Diệu Kiệt. Vào khoảnh khắc đôi mắt tràn ngập sắc xuân của Tống Quân Hạo từ phía dưới chạm phải ánh mắt Trần Diệu Kiệt, mùi rượu ngọt nồng nặc trong không khí đã không thể kiểm soát được nữa.
Trần Diệu Kiệt xé chiếc áo sơ mi chỉ còn lại vỏn vẹn một cúc trên người anh, khi vội vàng cởi quần dài, hắn mới nhận ra tại sao mình lại cảm thấy Tống Quân Hạo trong lúc biểu diễn có gì đó không đúng lắm. Bởi vì hôm nay anh đã đeo một chiếc đai kẹp áo.
Dải đai đàn hồi màu đen quấn quanh bắp đùi trắng nõn non mềm của Tống Quân Hạo, hắn đưa tay kéo rồi lại buông lỏng ra, sau đó chiếc đai lại bắn vào đùi Tống Quân Hạo, cơn đau nhoi nhói nhẹ nhàng khiến anh phát ra tiếng rên rỉ.
Cảnh tượng cực kỳ có tính công kích, trong khoảnh khắc đó Trần Diệu Kiệt gần như cứng lên ngay lập tức. Hắn sốt ruột cởi bỏ hết thảy quần áo còn lại của hai người, ném xuống gầm ghế sô pha và cạnh giường.
Ma sát từ nửa thân dưới cơ thể khiến ngọn lửa dục vọng ngày càng bùng lên mãnh liệt, Trần Diệu Kiệt mò mẫm xuống dưới, vuốt ve nơi sớm đã căng cứng của Tống Quân Hạo.
Tống Quân Hạo dập dìu chuyển động cơ thể theo từng đợt tiết tấu của hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, anh chỉ làm theo bản năng của cơ thể mà không ngừng đòi hỏi. Cuối cùng, tín hiệu tựa như điện giật ngày càng mạnh, Tống Quân Hạo đẩy hông, tất cả mọi tinh dịch đều bắn lên tay Trần Diệu Kiệt.
Họ lại trao cho nhau một nụ hôn triền miên và nồng nàn nữa, mãi đến khi hít lấy hơi thở cuối cùng từ miệng đối phương mới miễn cưỡng tách ra. Tống Quân Hạo thở hổn hển trong vòng tay của Trần Diệu Kiệt, anh nhắm mắt lại và cảm nhận lần đầu tiên vừa rồi của mình, lần đầu tiên không phải chịu sự tác động của thuốc ức chế mà thỏa thích giải toả dục vọng của mình.
Sau đó, anh đột nhiên mở to hai mắt, chính vì tay của Trần Diệu Kiệt đã chạm vào hoa huyệt mềm mại trơn trượt, bởi vì sóng tình mà ướt sũng dịch vị của anh.
"Anh có thể tiến vào được không, Film." Giọng nói của Trần Diệu Kiệt có chút lười biếng và quyến rũ, ngón tay thon dài của hắn vuốt ve nếp gấp của hoa huyệt, ấn nhẹ xung quanh và vẽ vòng tròn.
Tống Quân Hạo cảm thấy hoa huyệt của mình co rút đều đặn từng đợt, nuốt nhả ngón tay hắn như thể đang mời gọi đối phương tiến vào sâu hơn. Nhận thức được điều này khiến Tống Quân Hạo đỏ mặt, hơi hoảng sợ nói: "Em, em không biết làm thế nào, anh dạy em đi."
Trần Diệu Kiệt bật cười khúc khích: "Em thật đáng yêu, Quân Hạo, anh yêu em chết mất, em như này như thể là anh đang bắt nạt em vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro