Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 07

Sau buổi biểu diễn, Tống Quân Hạo lại nhận được hoa từ Trần Diệu Kiệt như thường lệ, lần này là một bó hoa baby lớn:

Ý nghĩa của hoa baby chính là: nguyện làm hòn đá bên lề trong tình yêu, tuy nhỏ bé nhưng trong sáng thuần khiết. Tôi dù không ở bên cạnh em, nhưng vẫn sẽ luôn quan tâm đến em, nhớ nhung em da diết.

Tống Quân Hạo cẩn thận ngắm nhìn, trong lòng dâng trào một cảm xúc kỳ lạ. Anh có chút không thể hiểu được Trần Diệu Kiệt, nhưng hơn hết lại càng không thể hiểu nổi chính mình.

Rõ ràng mình chính là người đã tuyên bố với Trần Diệu Kiệt rằng chỉ muốn làm bạn, nhưng sao trong lòng lại luôn cảm thấy trống trải? Trên sân khấu hôm nay, anh đã cố gắng hết sức để giữ cho tinh thần tập trung. Dù tiết mục diễn ra suôn sẻ, nhưng anh biết rằng bản thân chỉ đặt một nửa tâm tư vào âm nhạc.

Có thể là trong quán cà phê ngày hôm đó, anh nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt tiếc nuối của Trần Diệu Kiệt; có thể là do trong suốt chuyến bay đường dài, anh cảm nhận được sự quan tâm từ sự chăm sóc ân cần của Trần Diệu Kiệt; cũng có thể là khi anh bị ép phát tình, từ sự an ủi nhẹ nhàng từ Trần Diệu Kiệt, anh cảm nhận được sự nâng niu trân trọng của đối phương.

Tóm lại, những tiểu tiết nhỏ nhặt này tựa như gió xuân gieo mưa, nhẹ nhàng chậm rãi thấm đẫm trái tim anh, không ngừng nhắc nhở anh rằng người đàn ông tên Trần Diệu Kiệt này cũng chính là Jam, người đã đồng hành cùng anh trong suốt ba năm, an ủi vỗ về tâm hồn cô đơn của anh.

Mỗi một buổi biểu diễn tiếp theo, anh đều sẽ nhận được hoa từ Trần Diệu Kiệt gửi đến:

Hoa hồng vàng tượng trưng cho lời xin lỗi của tôi. Tôi không biết nói những lời hoa mỹ êm tai, chỉ có thể liên tục nói xin lỗi. Hy vọng em có thể cho tôi biết phải làm sao em mới có thể tha thứ cho tôi.

Hoa păng xê tượng trưng cho sự nhớ nhung của tôi, gần em trong gang tấc nhưng lại xa cách vời vợi, không thể nào ngăn bản thân thôi nghĩ đến em.

Hoa chuông tượng trưng cho lòng biết ơn của tôi. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, cảm ơn vì đã xoa dịu những nỗi bất an trong lòng tôi trong suốt ba năm qua.

Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu của tôi. Dù tình yêu muộn màng chẳng đáng một xu, nhưng tôi vẫn muốn nói với em rằng, tôi yêu em. Ba năm qua, người tôi yêu vẫn luôn là em.

Trong lòng Tống Quân Hạo, một mặt đang âm thầm ghét bỏ mấy lời lãng mạn sến súa không biết đi chép ở đâu về kia, mặt khác lại âm thầm đem tất cả những tấm thiệp nhỏ này cất giữ cẩn thận.

Khi anh bước ra khỏi phòng hòa nhạc, bên ngoài trời đang đổ mưa rào. Anh cầm chặt hộp đàn vĩ cầm trong tay, định chạy vài bước sang bên kia đường đón taxi, thì Trần Diệu Kiệt đã đuổi theo từ phía sau, gọi anh dừng lại: "Tôi đưa em về."

Thấy Tống Quân Hạo do dự, Trần Diệu Kiệt nói thêm: "Vĩ cầm mà bị ướt thì không ổn đâu."

Tống Quân Hạo liếc nhìn hộp đàn trong tay, gật đầu đồng ý. Chiếc xe này được Trần Diệu Kiệt thuê sau khi đến Áo, mấy ngày nay hắn vẫn luôn theo Tống Quân Hạo chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhân tiện cũng được trải nghiệm thử cái gọi là phong thổ nhân tình của Vienna.

Đây là một thành phố có lịch sử, nghệ thuật và văn hóa lâu đời, các tòa nhà ở đây chủ yếu mang phong cách Baroque, Gothic và Romanesque. Trên con phố cổ của nội thành, Nhà thờ St. Stephen thời trung cổ và các ngọn tháp của Nhà thờ Tháp đôi nổi bật trên nền trời xanh, còn có thể nhìn thấy phòng hòa nhạc và nhà hát ở khắp mọi nơi.

Khi không có việc gì làm, Trần Diệu Kiệt cũng sẽ đi dạo trên những con đường của thành phố cổ, và những ca sĩ hát rong trên đường phố thỉnh thoảng sẽ khiến hắn dừng lại. Hắn đã cố gắng hết sức để hòa nhập với thành phố này, cố gắng để cảm nhận được những cảm xúc hỷ nộ ái ố của Tống Quân Hạo.

Hai người ngồi trong xe chẳng ai nói với ai một lời. Trong lúc chờ đèn đỏ, Trần Diệu Kiệt rốt cục cũng lên tiếng: "Ở đây chắc hẳn rất ít mưa nhỉ, tôi đến đây lâu như vậy rồi mới gặp được trận mưa đầu tiên."

Tống Quân Hạo gật đầu: "Đúng vậy, nơi này lượng mưa rất ít, thời gian hanh khô tương đối dài, nhưng vào mùa đông thì lại ấm áp hơn so với những thành phố khác."

Trần Diệu Kiệt ậm ừ: "Tôi nhớ trước đây em có nói với tôi rằng em sợ lạnh, xem ra đây vẫn là nơi thích hợp nhất để em ở lại. Còn ở trong nước, mùa đông lại quá dài và quá lạnh."

Tống Quân Hạo có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn nửa bên mặt của Trần Diệu Kiệt. Trần Diệu Kiệt hơi hơi nghiêng đầu tránh đi, không để cho đối phương nhìn thấy ánh mắt của mình: "Film, chuyến lưu diễn của em cũng sắp kết thúc rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại nơi này nữa. Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã sắp hết một tháng rồi."

Đèn đỏ chuyển thành xanh, Trần Diệu Kiệt cũng im lặng tập trung lái xe. Tống Quân Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây bách trải dài đang nhanh chóng lùi về sau cùng với tốc độ của ô tô, chỉ có thể nhìn thấy những dư ảnh mờ ảo sót lại.

Khi xe dừng lại lần nữa, Tống Quân Hạo cuối cùng cũng đợi được câu nói tiếp theo của Trần Diệu Kiệt: "Trong một tháng này, tôi rất vui, tôi đã được nhìn em, nhiều hơn hết thảy những gì ba năm qua tôi từng tìm hiểu. Tôi thực sự rất không nỡ rời khỏi đây, chỉ là... công ty có một số việc nhất định cần tôi phải quay về giải quyết.

Film, tôi chân thành hy vọng em ở đây có thể có được một cuộc sống vui vẻ. Tất cả những chuyện không vui trong quá khứ đều là lỗi của tôi, mong em có thể tha thứ cho tôi. Chúng ta hãy giữ liên lạc có được không? "

Tống Quân Hạo không biết trả lời như thế nào, trong lòng anh lúc này rối như tơ vò. Một tháng này, anh dường như đã quen với những bó hoa sau mỗi buổi biểu diễn, sau này liệu có trở nên cô đơn không?

May mắn thay, rất nhanh đã đến nơi. Nhìn từng giọt mưa lộp độp rơi bên ngoài cửa sổ, Tống Quân Hạo cuối cùng chỉ nói: "Thượng lộ bình an." Dứt lời liền vội vàng xuống xe.

Cơn mưa không hề có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại càng lúc càng thêm nặng hạt. Tống Quân Hạo vén một góc rèm lên, chiếc xe dưới lầu dầm mưa thật lâu vẫn chưa rời đi.

Anh nhìn cây vĩ cầm đã được lau cẩn thận trên sô pha, lại cầm lên. Anh mở cửa sổ, bài "Sometimes When It Rains" đem những phiền muộn bày tỏ hết ra ngoài.

Trần Diệu Kiệt cầm ô bước xuống xe, hắn đứng đó ngước nhìn. Âm nhạc du dương và êm dịu, u buồn mà tao nhã, thanh tao mà thuần khiết. Đó là tiếng nói từ tận nơi đáy tim, xuyên qua vỏ ngoài của sinh mệnh và chạm tới tận sâu thẳm bên trong tâm hồn.

Giai điệu du dương của tiếng vĩ cầm và tiếng mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, khiến màn đêm dần bị màu đen bao trùm trông yên bình đến lạ thường. Tiếng đàn dường như đang nói với người nghe, nỗi đau khiến lòng người mê đắm, vẻ đẹp đến mức làm ta ngạt thở.

Khi bài hát kết thúc, Tống Quân Hạo nhìn xuống bóng người vẫn đang đứng bên dưới mãi không chịu rời đi, đột nhiên cảm thấy an tâm nhẹ nhõm. Jam vẫn luôn yêu Film, chính tình yêu này đã khiến đối phương từ chối mình, và cũng chính tình yêu này đã khiến hắn theo đuổi anh một lần nữa.

Đi một vòng lớn, người đối phương yêu vẫn chưa từng thay đổi, duyên phận kỳ diệu này đã gắn kết bọn họ lại với nhau. Vậy hà cớ chi anh lại phải để tâm đến việc chẳng bao giờ có thể xảy ra, rằng nếu như Film không phải là Tống Quân Hạo, mà làm gì?

Hóa ra tình yêu này vẫn luôn thuộc về mình, Tống Quân Hạo không kìm được giọt lệ lăn ra từ khóe mắt, vội vàng kéo rèm cửa lại, không để người khác nhìn thấy.

Trần Diệu Kiệt ngây người đứng đó, trong tiếng nhạc vừa rồi, hắn nghe thấy cảm xúc mãnh liệt, có chút buồn bã nhưng lại mang đến cho người ta sức mạnh cửa sự yên tĩnh.

Khoảnh khắc rèm cửa được kéo lại, có lẽ là ảo giác của hắn, trong mắt Tống Quân Hạo thoáng chốc lóe lên một tia sáng tựa như pha lê. Hắn theo bản năng muốn tiến lên một bước, nhưng rèm cửa im lìm vẫn ngăn lại sự xúc động của hắn.

Trần Diệu Kiệt trở lại xe, mưa đã ngớt đi rất nhiều, người đi bộ trên đường dần dần cũng nhiều lên trông thấy. Thành phố đã trở lại với sự hối hả và nhộn nhịp trước đây, và sự yên bình của bản nhạc vừa rồi dường như đã trở thành dĩ vãng.

Phải, dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù cho có không đành lòng đến mấy, đến lúc phải ra đi, thì vẫn phải ra đi mà thôi.

Trong lần tập luyện cho buổi diễn cuối cùng, Adam nhìn Tống Quân Hạo liên tục mắc lỗi không ngừng, cuối cùng không kìm được: "Film, nghỉ ngơi chút đi, anh với em đi mua cà phê."

Tống Quân Hạo gật đầu, đặt cây vĩ cầm xuống và cùng đối phương rời khỏi phòng tập. Trên sân thượng của tầng cao nhất, hai người thản nhiên đứng tựa vào lan can.

"Film, anh không biết trong lòng em còn đang lo lắng đắn đo điều gì, rõ ràng là em quan tâm anh ta chẳng phải sao?"

Tống Quân Hạo bất đắc dĩ cười cười: "Thì ra là em thể hiện một cách lộ liễu như vậy à? Em còn tưởng rằng mình có thể che đậy rất tốt nữa cơ."

Adam cưng chiều lắc đầu: "Em đó, tâm tư em là dễ đoán nhất, chẳng khác gì một đứa trẻ hết. Anh biết em khi ấy còn giận vì mấy lời nói kia của anh ta, nhưng người ta cũng đã thành tâm hối cải rồi.

Đường đường là tổng giám đốc của một công ty, bỏ công bỏ việc chạy đến tận đây để theo dõi buổi hòa nhạc của em giống như một fan hâm mộ vậy cũng đã không dễ dàng gì rồi.

Anh nghe nói rằng anh ta sẽ sớm trở về nước, tới lúc đó em mới hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ cần em chốt một lời chắc cú với anh thôi. Nếu em nói em không cần người đàn ông xuất sắc nhường này nữa, vậy thì anh sẽ giới thiệu đối tượng mới cho anh ta ngay lập tức.

Omega xuất chúng như em chắc là không có nhiều, nhưng Beta ưu tú thì cứ bước ba bước là có một người liền. Anh thấy Cherry, người chơi đàn Cello trong dàn nhạc cũng không tệ, hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi. "

Tống Quân Hạo trợn mắt nhìn Adam: "Anh dám."

Adam cười phá lên: "Anh đã nói là em không nỡ buông tay mà. Vậy thì hãy giữ chặt lấy người đàn ông của mình, đừng để người khác thừa nước đục thả câu đó."

Tống Quân Hạo hừ một tiếng: "Vậy thì phải xem người ta có gan làm không trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro