Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(9)

9.

"K'Film, biết không, tôi hối hận."

Giọng hắn truyền đi trong đêm rất rõ ràng, xuyên qua từng tán lá một, có một chút vang lại từ đám cây vây lấy hai người.

"Hối hận vì đã tồn tại trên đời này, hối hận vì đã nhận lời anh, hối hận chính mình dám mơ ước anh, để rốt cuộc đau đớn từ trái tim này, từng phân tôi đều chân chính cảm thụ được."

"Thế nhưng yêu anh, tôi không hối hận."

Đứng giữa một nơi xa lạ, Jam chưa từng nghĩ ở đây hắn có thể nói ra chua xót trong lòng.

"K'Film, có rất nhiều thứ tôi muốn anh biết, chỉ là dù biết anh cũng không hiểu. Đến cùng, tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh có từng để ý đến tôi không?"

Trái tim Jam vẫn đập đều đặn trong lồng ngực, nhịp có chút nhanh, truyền ra cảm giác nhoi nhói như thường lệ, cảm giác mỗi khi đối diện với Film.

Lâu rồi nhìn ngắm Film hắn không còn thấy hạnh phúc nữa, vậy mà hôm nay mới nhận ra. Đối diện người kia hắn mỗi giây đều thấy mệt mỏi, cảm giác đè nặng này khiến chính mình kiệt sức tới thở cũng không muốn nữa.

"Không nói được, vậy là không có, chưa từng. Không bằng tình cảm với một gia nhân sao?"

Đã thở không được thì ngừng đi còn tốt hơn. Nếu chỉ là một khối thịt vô tri thì thôi, nhưng được truyền cho sự sống, chẳng phải hắn nên sống vui vẻ một chút, thoải mái một chút? Vì cái gì cứ phải chịu giày vò bản thân mình như vậy.

"Đã từng có một thời gian tôi cho rằng anh để ý tới tôi, bởi vì anh dạy tôi rất nhiều thứ, còn quan tâm tôi, để tôi ôm anh, để tôi quan tâm anh. Hóa ra đều không phải, kia chỉ là ảo vọng của riêng tôi mà thôi. Người như anh, tình cảm trong lòng còn lạnh hơn xác sống. Yêu anh là do tôi sai, yêu anh bị anh chán ghét, yêu anh mà ngay cả nhìn tôi anh cũng không muốn, trái tim không được yêu thương tồn tại cũng không còn giá trị. Nên thứ này, K'Film, trả lại cho anh thôi."

Nói xong mọi thứ đều tối sầm, Jam cảm giác như hai mắt đang phản bội hắn. Tầm nhìn nhoè nhoẹt này là gì, khóc sao? Còn ướt át trên gò má, là nước mắt?

Trượt đến môi, Jam lần đầu tiên biết, nước mắt sẽ có vị mặn.

Làm cho trong miệng cũng đắng chát, lan vào trong tim.

Đặt tay lên lồng ngực, Jam có thể cảm giác nhịp đập đang dần chậm xuống. Đứng trước Film trước đây đều là nhanh, có lẽ thứ này đến lúc muốn đi rồi.

Nằm trong thân thể Jam nên không cảm giác được tình cảm của Film nữa, trái tim Tre Porapat hẳn đang căm hận, muốn hắn trả nó về lại chỗ cũ, để tiếp tục được yêu thương.

Được, hắn cũng mệt mỏi rồi. Giải thoát cho nó, cũng là giải thoát cho chính bản thân mình.

Jam rốt cuộc tự xé bỏ áo trên người mình, ở ngay trước mặt Film dùng tất cả sức mạnh của bàn tay, móc ra một trái tim đỏ tươi. Máu từ đó chảy ra nhiều không đong đếm được, ướt đẫm toàn bộ tây phục trên người, thấm xuống đất lan ra một mảng lớn.

"K'Film, trái tim nhân tạo đầu tiên anh ghép cho tôi, khi nghĩ đến anh nó dù đau, cũng chỉ đau một chút thôi."

"Biết trước như vậy, tôi đã không xin anh thứ không thuộc về mình."

Jam không biết lúc lấy trái tim ra rồi hắn lại có thể nhẹ nhõm tới vậy, không đau cũng không nghĩ. Cảm giác thanh thản lan ra từ lồng ngực trống rỗng, bình yên đến chẳng muốn tiếp tục mở mắt.

Jam chỉ muốn ngủ thôi, ngủ một giấc thật sâu. Mất đi ý thức. Jam sẽ trở về như lúc trước, trở về thành những khối thịt trong phòng thí nghiệm của Film. Không có ký ức, không có tình cảm, vậy thì không đau được.

Bảy năm đó không tốt sao, bảy năm yên bình bên cạnh Film, vì cái gì nhất định phải ban sự sống cho hắn. Sống mà không được yêu thương, không bằng nằm lại nơi này, cái gì cũng không cần tiếp tục để ý.

Trái tim rời đi, Jam liền cảm giác được cơ thể không còn nghe lời chính mình. Cũng phải, là hắn chối bỏ nó trước, thản nhiên chối bỏ.

Chỉ là, Jam đã hy vọng hình ảnh cuối cùng hắn thấy sẽ là một Film Thanapat điềm tĩnh, đẹp đẽ như lúc trước, lúc cái gì cũng chưa xảy ra. Mà không phải một Film đầy nước mắt ôm lấy hắn, hoảng loạn nói những lời một chữ hắn cũng không nghe rõ.

Film đang nói cái gì vậy? Có phải là thương tiếc hắn không, hay là trách hắn ngu ngốc, nói hắn yếu đuối tới ngay cả so với một Omega cũng không bằng?

"K'Film đừng khóc. Tôi muốn thấy anh cười, lâu rồi anh không cười với tôi, có thể cười với tôi một cái không?"

Chắc là đang trách đi, Film thật thích trách móc, khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên nhìn rất đẹp lại không bao giờ cười. Lần này lại cằn nhằn gì nữa đây, Jam đến giờ không thể quan tâm nhiều hơn được, hắn chỉ thấy mệt thôi, mệt tới mức một ngón tay đều không buồn nhấc.

"K'Film, xin lỗi bởi vì tôi không nghe lời mà anh phải trả tiền lại cho họ. Nhưng anh có thể tạo ra một Alpha khác đúng không, với Alpha đó sau này anh đừng quan tâm nó, đừng dạy cho nó cái gì hết."

Ây, chính mình lại đang nói cái gì vậy. Jam không khống chế được bản thân, mắt hắn không nghe lời, tai cũng không nghe lời, não... hẳn có chỗ hỏng, nên môi lưỡi mới theo đó mất đi kiểm soát.

"Tuyệt đối đừng cho nó chạm vào người anh nghe rõ không. Vậy thì nó mới không yêu anh. Vừa tạo ra liền bán nó đi là tốt nhất. Không nhìn thấy anh, nó mới không như tôi, yêu anh... sâu đến không-thể-quay-đầu..."

Mấy chữ cuối cùng phát âm không ra, Jam không lại nói, hắn mệt rồi, chỉ tựa vào người Film nhắm mắt. Hi vọng ngủ một giấc này là lần cuối cùng, sẽ không tỉnh dậy nhìn thấy người kia, không thấy đau nữa.

<Jam Rachata yêu Film Thanapat>

Tự nhiên thấy tiếc, kí hiệu trái tim ngày đó không sớm biết để khắc xuống.

Mà thôi, cũng không quan trọng nữa rồi.

Ý thức dần rút đi, Jam bất giác hỏi chính mình sẽ giống như người bình thường không. Sách nói, lúc chết ký ức con người sẽ tự chạy ngược, giống như một đoạn băng trả lại, quay về thời điểm đầu tiên mình sinh ra.

À nhìn được rồi, trong tiềm thức, khoảnh khắc đầu tiên giữa bọn họ Film cũng giống hệt bây giờ. Người mặc áo choàng dài, trên mũi có kính, chỉ là hơi chút sai biệt.

Câu đầu tiên hắn nghe không phải "Jam, từ nay về sau tên của cậu là Jam Rachata. Còn tôi là Film, Film Thanapat." Người nọ hiện tại càng không quay lưng rời đi, đến bàn ghi ghi chép chép cái gì đó.

Mà là...

"Jam, tên của em là Jam Rachata còn tên của anh là Film, Film Thanapat. Em có thể sẽ không nhớ, nhưng anh nhớ, chỉ cần anh nhớ là được, chúng ta bắt đầu lại được không, lần này anh sẽ khác, sẽ không đối xử với em như vậy nữa, sẽ khác, sẽ yêu thương em..."

Film sau đó ôm lấy hắn, ôm thật chặt, thật lâu.

Hơi khác chút cũng không sao nhỉ, chỉ cần trước mắt là Film, chỉ cần không lại bị người nọ chối bỏ là tốt rồi. Jam không trách, thật không trách chút nào.

Bởi hắn hiện tại đang hạnh phúc, thực sự.

🌈🌈🌈Hoàn chính văn🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro