(6)
6.
"Cô gái đó tên gì?"
Jam hỏi khi nằm trên bàn mổ. Đèn trần chiếu xuống mắt hắn không thể chói bằng gương mặt tựa mặt trời ban trưa của Film. Người kia đơn giản nói cho hắn một cái tên, rồi đặt Jam vào giấc ngủ sâu, với một cơn đau nhoi nhói ở ngực.
Nhắm mắt một lần liên trôi qua mấy ngày. Còn cơn đau, Jam biết mũi dao trên tay Film không phải nguồn cơn.
Trái tim, nói cho cùng chỉ là một vật trung chuyển.
Jam không luyến tiếc trái tim. Hắn nhắm mắt với những câu hỏi xoay tròn mãi trong đầu cho đến khi mất hẳn ý thức.
Mấy câu hỏi như là: lỡ như cuộc phẫu thuật này thất bại? Lỡ đâu hắn không gặp được Film nữa? Lỡ đâu hắn không thể mở mắt? Hay... lỡ đâu hắn không thể tiếp tục nhìn thấy người kia thì sao?
Jam rõ ràng rất ngốc. Hắn vốn nên biết, dù thành công hay thất bại, Film vẫn sẽ không để hắn gặp.
Người kia đẩy Jam khỏi mình, khỏi ngôi nhà này, khỏi căn phòng hắn từng nương náu, và cả quá khứ duy nhất mà hắn từng có.
Film nói quá khứ nằm ở phía sau, và hắn phải đi về phía trước.
Trong vô thức, một giấc mơ bồng bềnh hỏi hắn, hắn có còn luyến tiếc điều gì không.
Có.
Toàn bộ 10 tháng này, tất thảy Jam Rachata đều luyến tiếc.
Người ta nói đời người rất dài, 10 tháng so với 10 năm không tính là bao nhiêu. Jam cũng biết chính hắn về sau còn có thể cùng người khác trải qua bao nhiêu cái 10 năm.
Thế nhưng trong lòng hắn, quá khứ này là duy nhất. 10 tháng bên cạnh Film là duy nhất. Vĩnh viễn. Cũng sẽ không thể cùng bất cứ ai trải qua thời khắc tương tự một lần nữa.
Jam không lưu luyến cuộc đời này, quá khứ hay tương lai, điều duy nhất mà hắn lưu luyến, chỉ có Film Thanapat.
Người đó cho hắn đôi tay này, thân thể, một trái tim, chính mình lại chối bỏ hắn, mong muốn có thể nhanh chóng đẩy hắn đi, không muốn thừa nhận.
Jam thật sự muốn hỏi, đến tột cùng trong lòng Film, hắn có bao nhiêu quan trọng. Hay đúng hơn, trong lòng Film Thanapat đẹp đẽ đầy kiêu ngạo, Jam Rachata hắn tính là cái gì.
Một thí nghiệm thất bại, một bước tiến lớn của nhân loại, một Alpha không thể sinh sản, một món hàng để trao đổi. Tất cả những khái niệm đó, đối với Film chẳng phải sự tồn tại của hắn không bằng một con chó sao?
Chí ít, chó con được nuôi 10 tháng, lúc đem cho người khác, chủ nhân còn có thể rơi một giọt nước mắt.
Còn hắn, Film ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho.
Jam ngay cả mê man vẫn biết thời gian của mình không còn bao nhiêu nữa. Hắn cần một câu trả lời, lại thất vọng vì chính bản thân mình hèn nhát, mà chính sự hèn nhát, Jam càng biết mình muốn gì hơn tất cả.
Hắn muốn Film. Nhiều như gã du mục lạc đường nơi sa mạc khao khát suối nước mát lành.
Gã đứng từ đây có thể thấy một ốc đảo đằng xa xanh mát tuôn chảy, chính mình lại cho rằng đó là ảo giác. Cơn khát thiêu đốt cổ họng gã, song mặt cát nóng bỏng dưới đất lại khiến gã chùn chân.
Gã do dự, nếu đến mà không tìm được nước, chẳng phải sẽ càng kiệt sức.
Nhưng vĩnh viễn đứng đây gã cũng sẽ chết khô.
Là nên hay không?
Jam muốn mình làm được gì đó cho Film, muốn bản thân là thứ người kia cần, hay ít nhất trong một giây phút nào đó Film sẽ thực sự nhìn hắn.
Dù thế, biết là vô vọng, hắn vẫn muốn Film, muốn người kia hơn hết thảy mọi thứ trên đời.
Nên thời khắc tỉnh dậy, Jam tự mình quyết định, một lần duy nhất trong đời.
Ốc đảo đằng kia chẳng phải là thứ duy nhất có có cơ may tồn tại giữa sa mạc hay sao. Bước đến đó, dù đến cùng phát hiện nó chỉ là ảo mộng cũng được. Cùng lắm chỉ là chết thôi. Dù sao tiếp tục đứng đây cũng sẽ chết.
Jam đặt tay lên ngực chính mình, cảm nhận trái tim nảy lên rất thật dưới một tầng da thịt.
Trái tim đang đập này là của Tre Porapat, từng thuộc về con người xa lạ đó, từng là tất cả những gì Film cần.
Nó giờ đây thuộc về hắn, trong cơ thể này của hắn, cũng sẽ đập vì hắn, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.
Đáng tiếc Jam lại không thể dùng trái tim này để yêu Film, bởi vì người kia không cần, một chút cũng không.
Vậy mà nực cười làm sao hắn lại không thể không cần Film.
Nếu Jam được sinh ra bình thường như kẻ khác, đây hẳn là nhục nhã. Một thứ bị vứt bỏ, cố gắng bám víu chỉ càng tỏ ra thấp hèn, khiến cho người khác càng khinh bỉ chính mình.
Thế nhưng dù chỉ một lần hắn cũng muốn Film cần đến hắn. Người nọ chỉ nhìn hắn một lần, đã là tốt lắm rồi.
Jam sợ nếu không tự mở miệng thì lúc rời đi, đến một cái ôm chia tay hắn cũng không có.
Jam biết hắn không có tư cách, sau rất nhiều thời gian suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được sự tồn tại của bản thân là sỉ nhục với Film, là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự thất bại của kẻ mang danh thiên tài đó. Thân làm một bằng chứng Jam chỉ nằm yên một chỗ thôi cũng đủ ngứa mắt, vậy mà hắn còn biết di chuyển, biết nói năng, biết cọ, biết dụi, biết tranh thủ mỗi lúc mắt Film đặt lên mình, bám chân không rời, thực sự rất phiền phức. Nếu đổi lại mình là Film hắn không chừng cũng sẽ chán ghét, nên Film muốn tìm cơ hội tống khứ hắn, cũng có thể lý giải được.
Nhưng Jam không cam tâm, tuyệt đối không muốn bị lãng quên nhanh như thế. Hắn là cái gì, từ lúc chỉ là một bộ phận rời rạc đến hiện tại, không phải đã ở bên Film hơn 7 năm rồi sao. Nên hắn không chấp nhận Film dễ dàng vứt bỏ hắn. Jam biết mình có tiếc hận cũng vậy, huống chi hắn không thể hận nổi, nên trái lại hắn tìm cho bản thân một cơ hội. Tỉ như đối phương không chủ động với hắn thì hắn phải tự tìm cách tiếp cận, Film muốn tránh xa hắn thì hắn càng tiến tới chỗ anh. Dù gì tham vọng cả đời hắn chỉ có một, hắn không muốn ngay cả việc này chính mình cũng không nắm bắt được.
Nên một buổi tối khi Film còn làm việc trong phòng nghiên cứu, ngẩng đầu lên liền thấy Jam đứng bên cạnh mình.
Chỉ là lần này không như lần trước, Jam sẽ không chỉ vì mất ngủ mà đến đây.
Lần này hắn không hỏi, không thắc mắc. hắn đến để hoàn thiện chính mình, trở thành một món hàng tốt có thể bảo vệ được tiếng tăm của Film Thanapat.
Film nhìn hắn, đôi mắt đen láy khẽ chớp, hình dáng phản chiếu giữa bên trong chỉ duy nhất Jam. Không ai khác.
Hắn tất nhiên không để vuột mất cơ hội này. Ngay lúc Film còn ngơ ngác, Jam lôi thẳng anh xuống nền đất lạnh tanh, một tay ghìm lấy Film, tay còn lại thuần thục xé bỏ sơ mi xanh nhạt bên dưới áo khoác, để khoảng ngực trắng tái lộ ra trong bóng tối mờ nhạt.
Film đương nhiên không ngơ ngác quá lâu, anh lúc nhận thức được nguy hiểm lập tức phản kháng. Chỉ là dùng tất cả sức lực Omega cũng không có cách nào chống lại một Alpha đang kích động. Hai chân Film bị hắn tách ra, môi bị cắn thảm, quần áo chỉ còn như một đám giẻ rách treo trên người.
Jam có thể nhìn thấy, tràn ngập trong đôi con ngươi trong veo kia, là thất vọng, phẫn hận lẫn oan khuất.
Có trách thì trách lúc tạo ra hắn, Film đã làm nó quá sức hoàn hảo, nên bây giờ mới phải chịu nhục nhã.
Cảm giác bị con chó mình nuôi cắn là như như thế nào? Khó chịu lắm đúng không, cảm thấy không bằng ngày đó, mình xem như chưa từng thấy nó.
Film, anh tốn nhiều năm như vậy tạo ra tôi, sau đó mất rất nhiều tháng đợi tôi thích nghi với thế giới này. Tôi nợ anh một mạng, lại nhờ anh thông minh mà dùng chính cuộc sống của mình đổi về cho anh một số tiền lớn. Dù ngốc, tôi cũng biết với số tiền đó một người có thể sống xa xỉ hết phần đời còn lại, nhưng người như anh cần tiền sao?
Đương nhiên không cần, anh chỉ muốn tống khứ tôi đi. Sự tồn tại của tôi chính là sỉ nhục, tôi biết, nhưng ít nhất trước khi tống đi, anh cũng nên làm tròn bổn phận của anh. Anh nghĩ tôi tốn nhiều thời gian đọc sách liền sẽ hoàn thiện? Anh nghĩ ném vài đoạn phim cho tôi xem là đã hoàn tất quá trình giáo dục? Không có đâu. Anh thực tình đã quên mất một chuyện.
Film càng giãy giụa thì Jam càng lấn tới, hắn chiếm đóng môi Film, đoạt lấy hơi thở nóng cháy trong miệng đối phương. Đương nhiên Film không để yên, song càng mím chặt môi cố tránh, càng bị Jam bóp mở khớp hàm bắt buộc mở miệng.
Động thái của Jam không có quy luật vì hắn không biết hôn, chỉ có thể thô bạo gặm cắn môi Film, thô bạo xâm chiếm khoang miệng người nọ, dò xét đầu lưỡi bị động của đối phương bằng đầu lưỡi vụng về của chính mình.
Film bị cắn thì kêu một tiếng, cố sức giãy ra, lúc tưởng như sắp vuột ra được, tay trái đã bị Jam dùng thắt lưng trói vào chân bàn chắc chắn phía trên đầu. Film chỉ còn một tay làm sao bảo vệ nổi chính mình. Không đầy 10 giây sau, hai chân trần thẳng tắp bị Jam ép lộ ra dưới nền đất lạnh, bao gồm cả đường hông gầy hẹp cùng khoảng đùi trắng mịn. Toàn bộ thân thể Film từ đỉnh đầu đến gót chân, không thứ nào là không bị Jam nhìn đến phát nóng lên, ngay cả Film bề ngoài luôn lạnh lùng cũng bị ánh mắt chăm chú của hắn nhìn tới mức hai má đỏ rực. Film khẩn cấp khép hai chân lại. Nhưng Jam để yên sao, hắn đã làm tới bước này tuyệt nhiên sẽ không lui.
Lần thứ hai tách mở chân Film, Jam hôn xuống xương quai xanh mảnh như cánh hạc, rải ra từng vết cánh hoa đỏ ửng rực rỡ.
Tay Jam một bên đan lấy tay Film không cho chống đối, một bên vuốt ve khoảng ngực mềm mại có trái tim vì hoảng sợ mà gia tốc không ngừng.
"K'Film..."
Jam gặm lên vành tai nhạy cảm, để Film hoàn toàn bị từ tính trong giọng mình khống chế, sau đó hung bạo hôn xuống.
Điên dại. Cuồng nhiệt. Nóng đến mức người kia không thể trở mình.
Lúc cảm giác được Film có phản ứng, môi hắn không ngăn được nở nụ cười, tựa như sự thỏa mãn vừa mới lấp đầy toàn bộ đáy tim.
Jam biết chính mình mang hơi thở Alpha nồng đậm, Film không thể chống đỡ nổi. Thiên tính của Omega là thần phục trước Alpha, ánh mắt, giọng nói, thậm chí thân thể. Chỉ là, dù dùng đến phương thức thô bạo Jam cũng không muốn làm đau Film. Hắn không phải trả thù, hắn chỉ đơn thuần muốn Film. Muốn chiếm lấy thân thể đối phương cho dù trong lòng Film không có hắn, chỉ một chút nhỏ này thôi cũng được rồi.
Quả nhiên giống như dự trù, Film cấm dục rất nhiều năm đến lúc này cho dù không muốn, thân thể vẫn ngoan ngoãn mở ra vì hắn. Bàn tay Jam lần xuống, phía dưới đã ướt thành một mảng. Đầu ngón tay Jam khi thâm nhập còn cảm giác được mạch đập hỗn loạn, ngược lại với cái miệng nhỏ kiêu hãnh phía trên, dưới này đón nhận khuấy đảo của Jam một cách dễ dàng. Làm Film nhịn không được, miệng nhỏ rên rỉ, ngay cả đầu vai cũng run lên. Động tình.
"K'Film..."
Hắn gọi tên người nọ, môi mỏng hôn xuống.
Điên cuồng. Chiếm hữu.
Đừng nói là Film thân thể Omega yếu ớt, ngay chính Alpha hắn cũng nhịn không được nữa...
Đều muốn điên rồi.
Jam hôn lên cổ Film, những ngón tay xâm lấn bên dưới càng di chuyển thô bạo. Hắn không mất quá nhiều thời gian, lúc tóm lấy cổ chân thuôn nhỏ, miệng kề bên tai Film dỗ dành mấy câu lập tức đẩy vào.
Bất giác, sự thỏa mãn tựa như một đóa anh túc đỏ tươi bung tỏa giữa lồng ngực. Nhìn xuống người dưới thân khổ sở nhẫn nhịn, chính mình không kềm được, thực muốn hôn xuống đôi môi kia.
Jam cắn lên môi Film, thăm dò phản ứng đối phương, cho dù thân thể dục hỏa tràn ngập, tri giác không khi nào buông lỏng.
Film là người dễ bị kềm hãm vậy sao, dựa theo tính cách mà nói, Film tính nóng như lửa, lại kiêu ngạo, bị con chó nhà mình cắn một ngụm, trên người loang lổ vết máu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Quả nhiên, Jam chỉ vừa thả lỏng, nhấc mình tìm một tư thế thuận tiện hơn, lập tức một cái tát nhằm ngay mặt hắn giáng xuống.
Jam tất nhiên biết, chỉ là hắn không tránh.
Cam nguyện nhận lấy một cái tát này, nguyên bản hắn cho rằng bản thân mình xứng đáng.
Dù sao, bàn tay quanh năm cầm bút của Film dùng được bao nhiêu lực. Mặt hắn còn chưa thấy đau, tay Film đã muốn đỏ lên.
Nhìn qua liền đau lòng vội đặt lên môi, hôn xuống một cái.
"K'Film, anh đánh tôi..."
Jam mở miệng, hắn nói ra lời này, phát hiện tay người kia tê dại, có chỗ còn phát sưng, trái tim chính mình tựa như bị cái gì bóp nghẹt.
Hắn đâu có đau, da dày thịt béo như hắn thì làm sao đau được, đau là đau Film của hắn đây này. Bàn tay đẹp đẽ Jam chỉ muốn bọc lại, ủ trong lồng ngực ấm áp của chính mình giờ sưng đỏ, hắn nghĩ thôi cũng không muốn. Có điều Film đã muốn xả giận, thật sự ngoài giương mặt nhận tội, Jam không còn cách nào.
Film đánh không trúng trong lòng sẽ rất bức bối. So với tay đau, giải tỏa được cảm giác trong lòng vẫn tốt hơn.
"Vì cậu quá đáng, mau buông ra."
Film tới lúc này vẫn ương ngạnh như vậy. Đôi mắt bình tĩnh tới mức Jam cảm giác trong lòng người kia, mình chẳng là gì.
Không phải giống như một con chó thôi sao.
Đến mai thức dậy, Film chỉ cần cho là bị chó cắn một cái, tức giận xong liền quên.
Nhưng dù biết cũng đâu thể để yên, huống chi con chó này Film đã nuôi rất lâu.
"Không buông!"
Jam nói, mắt hắn nhìn sâu xuống đôi mắt đen của Film, môi càng âu yếm bàn tay vì mình mà đau.
"K'Film, chỉ một đêm này thôi. Vấn đề thân thể tôi thực sự không hiểu, anh nhìn hôn thê của tôi ngây ngô như vậy, hẳn biết cũng không bao nhiêu. Đêm tân hôn tôi không có kinh nghiệm, không có chừng mực, cô ấy nhất định sẽ đau."
Khi đó Jam không biết chính mình có bao nhiêu khốn nạn, bao nhiêu thảm hại, hắn không có tâm trí nào nhìn tới bản thân, trong mắt chỉ có một Film dưới đất lạnh, áo treo trên thân thể phân nửa bị xé rách tung tóe, hơi thở hỗn loạn, gò má vì tức giận mà hồng lên.
"Vì vậy, để tôi thương anh đi, có được không, K'Film?"
Ai kêu hắn không còn cách nào, cho dù là cưỡng bách, giả tạo, cũng muốn được Film chấp nhận.
Hắn ít nhất, không muốn lần đầu tiên giữa bọn họ, chỉ toàn là đau đớn.
Ánh mắt Film vốn luôn lạnh nhạt, không hiểu vì cái gì dao động. Có lẽ là tức giận, có lẽ là khó xử, thậm chí ức tới muốn khóc mà không khóc được.
Cứ thế, Film gật đầu, dù là quay đi, không thèm nhìn Jam.
Môi đỏ bảo hắn mở trói, chính mình sẽ không chạy, không chống đối nữa.
Khiến cho tâm trạng Jam cũng thả lỏng.
"Tôi vào, được không?"
Dù chỉ chốc lát mà thôi.
"Được, nhanh lên."
Gấp như vậy, giống như lâu thêm một giây cũng không muốn.
Giống như nói, đằng nào cũng đã bị cắn rồi, nhanh lên rồi kết thúc.
Lời Film tựa như gai nhọn vây lấy trái tim, là trái tim của hắn. Trái tim nằm trong thân thể mình thì chính là của mình.
Đau đớn, cũng chính do hắn tự mình chọn.
Không thể oán trách.
Film Thanapat, tôi yêu anh, thực sự yêu anh.
"K'Film, là tôi đang ở trong thân thể anh, cảm thấy không?"
Một lời kia không nói ra, hắn ôm lấy Film, mười ngón giao nhau, hai khối thân thể đầy kín, không một kẽ hở.
Tuy gương mặt, lẫn thân thể người kia đều lạnh, như một khối băng.
Thực may, K'Film... bên trong này vẫn rất ấm.
Chỉ cần như vậy, đã tốt lắm rồi.
🌈🌈🌈
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro