Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(5)

5.

Jam đã muốn vậy, lấy toàn bộ khúc mắc trong lòng nói cho Film, khúc mắc về trái tim, nhưng hắn không đoán được khi Film nghe xong mặt lập tức tái đi. Film từ chối nói chuyện với hắn, chỉ trầm mặc thật lâu trước khi bảo Jam ra ngoài. 

Lần này Jam nghĩ hắn sai rồi, thực sự sai.

Hắn lẽ ra không nên hỏi thứ Film không cho được. 

Dù trái tim kia có phù hợp hay không, hắn lẽ ra nên biết nó sẽ không được phép cho hắn. Film, bởi vì không có cơ hội nắm lấy, hẳn sẽ đặt ở nơi chính mình nhìn được mọi ngày. 

Jam hối hận, hắn muốn rút lại những lời đã nói. nhưng lời nói ra như tên bắn, thu hồi làm sao được. Jam chỉ có thể nhìn những tổn thương mà nó gây ra trên đường đi, rồi biến mất ở nơi nào đó hắn không thể thấy.

Film không xuất hiện trước mặt Jam lâu hơn một tuần, lúc ở nhà thì ẩn mình trong phòng nghiên cứu, hoặc là ra ngoài, đến viện nghiên cứu, hoặc bệnh viện. 

Film đôi lúc nhận làm phẫu thuật, Jam biết. Các gia nhân nói thiếu gia của bọn họ rất giỏi, cho dù chủ nhân trước đây của bọn họ có không ít tài sản, nhưng cũng không sở hữu nổi khối tài sản lớn vậy. Ngôi nhà với kiến trúc cầu kỳ này thực sự là sản nghiệp được tạo nên từ những ngón tay gầy mảnh đẹp đẽ của Film. 

Bọn họ nói lẽ ra nên gọi Film là ông chủ, nhưng bởi vì anh còn rất trẻ, bọn họ chỉ gọi thiếu gia thôi. 

Còn Jam, hắn luôn tự hỏi từ trước đến giờ, chính mình nên gọi Film là gì.

Những ngày tiếp theo trôi qua với ba dấu đỏ trên lịch. Mấy ngày này Film đương nhiên là ở nhà, vùi mình trong phòng không đi đâu. Nếu ai gặp được người kia, thì đó là cơ hội nhỏ nhoi lúc mang thức ăn tới, cửa phòng ngủ chỉ mở ra giây lát rồi lạnh nhạt đóng lại. 

Jam đã cho rằng cánh cửa đó phải bị khóa, lấy sự cẩn thận của Film mà nói. 

Hắn không nghĩ Film sẽ chỉ khép hờ, giống như thực sự tin tưởng không ai bước vào. 

Film tính không sai, chỉ là sơ sót. Chẳng qua vì nhân khẩu nhà này từ lâu đã không còn như trước. 

Hiện tại nơi đây còn có hắn, Jam Rachata, một Alpha chân chân chính chính tồn tại.

Jam đứng trước cửa phòng người nọ rất lâu, cảm xúc dâng lên cực điểm khi thứ mùi nồng đậm của Omega trượt qua khe cửa, lan ra bên ngoài. 

Chủng Alpha vốn thuộc tầng lớp thượng lưu, cho dù tới đường cùng bọn họ cũng không hạ mình làm thuê cho kẻ khác. Trong nhà chỉ có Beta và Omega. Beta trời sinh không nhận diện được mùi của Omega, còn Omega đồng loại thì không cần phải nhắc tới. Thành kẻ duy nhất bị hấp dẫn chỉ mình Jam, mà dù không phải đi nữa, trong đầu hắn đã luôn tràn ngập hình dáng người kia rồi.

Jam nhớ Film, hắn nhớ người nọ đến từng phân máu thịt, từng tế bào sống trong cơ thể, mỗi một dòng chảy nóng bỏng dưới da. 

Jam không biết mình bắt đầu tơ tưởng đến cơ thể người kia từ khi nào, nhưng cảm giác ẩm ướt lặp đi lặp lại vào buổi sáng nói cho hắn biết hắn đã làm thế nhiều hơn một lần. Và giá Jam có thể nhớ được mình đã thấy gì trong mơ thì tốt bao nhiêu. Bởi có những ngày, khi quần hắn không ẩm ướt, Jam vẫn thấy những ngón tay mình lần xuống thật thấp, đến nơi căng tràn đầy khó chịu, kêu gào sự chú ý từ chủ nhân nó. Hắn đã không ngần ngại đụng chạm, giống như cách mình từng thấy trước đây trong đoạn clip Film đưa cho. 

Cùng lúc, Jam lại hồi tưởng, mắt nhắm lại và nghĩ đến thân thể hoàn mỹ không một chút tì vết của Film. 

Jam cảm thấy thất bại, dù hắn chưa từng thực sự dồn sức cho việc gì. Hắn cảm giác được sự thất bại ăn sâu vào từng phần cơ thể. Tại sao hắn lại làm thế, vấy bẩn Film trong tư tưởng mình, trong đầu óc lẽ ra chỉ nên chứa những thứ tốt đẹp như Film mong muốn. 

Dù chẳng ai dạy, Jam vẫn biết giới hạn mỏng manh giữa hai khái niệm nên và không. Chỉ riêng cái cảm giác trống rỗng khi đám chất lỏng trắng đục vấy đầy tay đã nói cho Jam biết hắn nên dừng lại, bởi việc này chẳng hề sạch sẽ tí nào. 

Nếu là chuyện đàng hoàng, Film đã cẩn thận dạy cho hắn, nhưng người kia chỉ đơn giản ném cho Jam một đoạn clip. Loại phản ứng này của cơ thể hắn, Film không muốn dính dáng đến hắn dù chỉ một chút, chỉ nhìn bấy nhiêu thôi cũng đủ để Jam hiểu.

Đôi lúc ở một mình Jam cũng thế. Lúc nhìn lên màn hình, cảnh hai nhân vật chính hôn nhau cuồng nhiệt. Một giây nào đó hắn đã hình dung đến nụ hôn của hắn và Film trong phòng tắm. Và dù Film chỉ bị động thôi, thì chẳng gì có thể ngăn Jam nghĩ linh tinh, nghĩ đến cảm giác nếu môi lưỡi người kia cũng mở ra và chào đón hắn, dung nạp Jam vào chính cơ thể mình. 

Cứ như thế, những ngón tay Jam lại không yên phận. Hắn bắt đầu nhớ đến đoạn clip quá đáng hơn, đoạn clip thứ hai tưởng chừng đã bị phủ lên một lớp bụi mờ. Vậy mà tốt làm sao, Jam vẫn có thể dễ dàng hình dung Film thế vào, hình dung tiếng thở hỗn loạn của người kia bên tai, hình dung cách Film ấn móng tay vào lưng hắn, cách Film mở chân. Rồi ký ức của Jam đơn giản chạy về thời điểm hắn ôm Film trên giường, dừng ở đoạn Film nằm mê man trong tay hắn, nơi kín đáo khép mở trong vô lực, ướt đẫm và bất cam trong sự khao khát được lấp đầy. 

Bây giờ, khi hồi tưởng lại Jam mới biết hai người kia đang làm gì. Hắn đã đọc sách, tìm tòi trong thư phòng rất lớn của Film, nơi có hàng tá kệ sách cao đến trần nhà, mỗi một cuốn đều chứa đựng nguồn kiến thức vô tận.

Ngay cả lúc tập trung nhất, Jam cũng không ngăn được mình nghĩ đến Film. Hắn đọc rất nhiều, từ văn học đến lịch sử, từ hóa học đến vật lý, từ giải phẫu cho đến phản ứng sinh lý trong cơ thể con người. 

Phải, Jam đọc đến đó, và hắn biết vì sao Film như vậy, vì sao mỗi tháng ba ngày gạch đỏ kia lại đến, vì sao buổi sáng nơi giữa hai chân hắn thức tỉnh, vì sao Film khi phát tình không muốn có Alpha ở bên người. Và cuối cùng vì sao Film lại không muốn hắn. 

Nghiêm túc mà nói thì về cuối hắn đọc được trong tiểu thuyết. Tiểu thuyết viết, ngoại trừ người mà mình yêu ra, dục vọng phát sinh dưới bất kỳ lý do nào, chỉ cần chủ thể đủ định lực đều có thể tự áp chế. Tiểu thuyết cũng viết khi một người yêu ai đó, họ sẽ chỉ muốn được người họ yêu chạm vào mà thôi. 

Nên, bởi vì Film không yêu hắn, người kia không hề muốn Jam chạm vào mình.

Không yêu hắn cho nên không thừa nhận hắn, không muốn nhìn hắn, càng không muốn kề cận bên hắn. 

Film gần đây Jam rất ít khi thấy được, có phải người kia muốn phủ nhận sự tồn tại của hắn luôn rồi không? Người kia từng nói hắn không ngủ được thì có thể đến phòng mình, nhưng Film bắt đầu khóa cửa vào buổi đêm. Mỗi ngày nếu Jam chờ được người nọ cùng ăn cơm, Film cũng không nâng mắt nhìn hắn lấy một lần. 

Jam không biết, không muốn biết, chỉ là câu hỏi kia cứ lờn vờn mãi trong đầu. Ngay cả lúc này đây, khi Jam đứng trước căn phòng đầy sức cám dỗ, đứng trước cánh cửa gỗ thơm mùi đàn hương, nghe hơi thở hỗn loạn của Omega tràn ra, quấn lấy thân thể mình như một loại mê chủ không có cách giải. 

Film đến hiện tại có còn cần hắn không? 

Jam biết Film nói dối, Film không vì khoa học, cũng không vì nhân loại, chẳng vì cái gì hết. Film chỉ đơn thuần muốn hồi sinh Tre Porapat, một lý do ích kỷ, bởi con người anh cũng ích kỷ như vậy, chỉ biết nghĩ đến ích lợi của riêng bản thân mình.

Jam thừa nhận chính mình không có bất kỳ tư cách nào, nhưng hắn khó chịu và chẳng biết đổ cho ai. Đó không phải lỗi của Film khi hắn là kẻ đơn phương trước. Rồi tâm trí hỗn loạn mở lối cho hắn, để vặn xuống cánh cửa gỗ, mở ra nó không một tiếng động, lý trí bị che mờ bởi khao khát, không thể chống lại cám dỗ từ đáy lòng. 

Và kia là cảnh tượng mà Jam nghĩ hắn sẽ chẳng đời nào quên được, chúng sẽ len vào từng giấc mơ của hắn, đeo đuổi dai dẳng đến khi Jam chỉ còn một hơi thở tàn. 

Trước mắt hắn, con người ích kỷ đó đang nằm trên giường, đầu tóc đen tán loạn, thân thể mê mị với hai chân mở rộng chống xuống ga nệm êm ái, một lớp chăn mỏng vắt qua tấm lưng trắng mềm mại như tơ lụa. Vòng hông nhỏ của Film đưa lên cao, không che nổi khoảng rỗng đỏ thẫm và ẩm ướt với đám dịch thể sáng bóng gần như lấp lánh. 

Và những ngón tay, những ngón tay mềm mịn, thanh tú và xinh đẹp với đầu móng được cắt tỉa gọn gàng, những ngón tay linh hoạt, tinh xảo đầy quyến rũ mà Jam sẽ rất vui lòng được đan lấy. Chúng vậy mà không làm những việc thường nhật của mình, cầm lấy dao mổ, hay là bút, trái lại, những ngón tay Film biến mất trong thân thể người kia giữa những đợt cao trào ngâm nga, có lúc lắng đọng như chần chừ giữa thời khắc nóng bỏng nhất. 

Mặt Film vùi vào trong gối nên Jam không thể thấy biểu cảm mê man của anh, nhưng hắn đoán hắn cũng thấy đủ rồi, với một Film ướt đẫm mồ hôi, tự an ủi đầy đáng thương như thế, vô lực và bất cam ở trên giường. 

Một mình...

Tại sao con người ích kỷ kia phải tự giày vò bản thân mình như thế, sao phải cố gắng chịu đựng. Film chẳng phải có hắn hay sao, mà người kia có khi chẳng cần nói một lời, chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay, và đó sẽ hơn cả một phần thưởng đối với Jam. 

Hắn sẽ mỉm cười, sẽ hôn Film, sẽ đan bàn tay thô kệch của chính mình vào những ngón tay đẹp đẽ kia, sẽ cho Film nhiều hơn những gì anh muốn. Cơ thể bọn họ sẽ hòa làm một, sẽ quyến luyến chẳng rời tận cả khi bình minh lên và màn đêm tan đi trong nuối tiếc.

Jam chính ra nên bước vào. Film sẽ ngạc nhiên, nhưng không đuổi hắn ra, sẽ không, khi dục vọng lấp đầy người nọ đến mờ mắt. Bọn họ sẽ ở trong phòng, trên giường, môi lưỡi hòa vào nhau, rồi Jam sẽ va chạm đến nơi sâu nhất của Film, tặng cho Film những gì đáng giá nhất của hắn, thay vì lặng lẽ đứng đây, phía sau cánh cửa ngăn cách hai người, đặt họ vào hai thế giới tách biệt như một sợi tơ mỏng ngăn cách giữa bầu trời mênh mang và đại dương sâu thẳm. 

Jam nhận ra hắn chẳng thể làm gì. Cho dù hắn có tất cả những gì Film khao khát đi nữa.

Jam biết Film chưa bao giờ muốn bản thân sinh ra là một Omega. Người nọ đã tạo ra hắn đẹp đẽ đến mức hoàn hảo. Một cái mũi cao thẳng, bờ vai lớn trải dài cùng tấm lưng rộng hơn hết thảy. Người kia đã đặt trọn tâm tư mình vào Jam khi tạo ra hắn, và có lẽ suy nghĩ thật lâu khi đặt ra cái tên này, tên hắn, lên cơ thể trong vọng tưởng sâu kín nhất nơi chính linh hồn mình. 

Có lẽ, nếu được, Film cũng muốn mình là Alpha, thay vì mỗi tháng chịu đựng sự giày vò của tự nhiên theo cách đầy nhục nhã như thế.

Jam chẳng biết mình nên nghĩ gì nữa, tâm trí hắn miên man đi đâu đó khi mắt dính chặt vào những gì đang hiển hiện. Nửa người dưới của hắn phản ứng như một sự đầu hàng, và lúc này, trong căn nhà tối đen không một hơi thở trừ của chính hắn và Film. Jam tự thấy mình tìm đến sự an ủi. Song dù có làm cách nào đi nữa, mấy ngón tay hắn không thể nào bằng cơ thể nóng cháy trên giường kia, để rồi giữa cảm giác bất lực và thất bại, hắn thấy chúng lại ướt đẫm, nhớp nháp dịch trắng với một tiếng rên không thể kềm chế từ môi Film, khi người kia cũng phóng thích, rồi lăn qua một bên, thở dốc. Đôi mắt khép hờ trong mệt mỏi giống như muốn trốn tránh mọi ồn ào của thế giới này. 

Đó là một sự thất bại, sự thất bại trong tinh thần, trong sự kềm chế, trong tư tưởng của Jam. 

Hắn đã nghĩ gì khi mở cánh cửa đó ra, đã nghĩ gì khi tự an ủi chính bản thân mình. Hắn đương nhiên là thất bại rồi, bởi hắn, kẻ sở hữu trái tim phi nhân loại này, một thứ đáng ra không nên từng tồn tại như hắn, kẻ bị chối bỏ bởi chính người làm ra mình, sẽ chẳng bao giờ có được những gì hắn mong muốn...

Jam cảm giác được cơ thể hắn tự di chuyển, đó là khi hắn đưa tay khép cửa phòng, và chân rời đi, trở lại nơi tối tăm rộng lớn và cô độc của chính mình. 

Jam ngả lưng lên giường, nhắm mắt để suy nghĩ của mình trôi xa, miên man trước khi cơn buồn ngủ và sự kiệt sức ập tới như một con sóng cuốn phăng đi tất cả. 

Jam nhớ buổi sáng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, hắn đã thấy Film ngồi ở bên giường mình. Người kia lặng lẽ nhìn hắn ngủ không biết từ bao lâu, nhưng lúc Jam mở mắt, ngón tay đẹp đẽ của người kia đặt lên môi hắn, yêu cầu sự im lặng. 

Rồi trong cái nín thở của Jam, Film nói, người kia nói sẽ cho hắn trái tim Tre Porapat bởi nó tương thích với cơ thể Jam. Film muốn nó lần nữa tìm được nơi nương náu, để mạnh mẽ đập lần thứ hai, còn hơn mãi mãi vùi mình trong phòng thí nghiệm, trong cái hộp đầy dây nhợ và thể lỏng lạnh lẽo kia. 

Và Film cũng nói, một lời lạnh lùng hơn, tông giọng thiếu âm sắc lẫn sự thương cảm, một lời như thể hiện tất cả sự ích kỷ của bản thân, dùng hơi thở thản nhiên nhất.

Là Jam sẽ kết hôn, sau khi cuộc phẫu thuật này thành công. Bởi vì một nhân vật giàu có và tiếng tăm đã mua lại Jam cho con gái họ, một Omega yếu ớt và xinh đẹp, có lẽ sẽ chỉ dành quãng đời còn lại bên trong chính phòng ngủ của mình. 

"Anh không cần tôi nữa sao?"

Jam nghe giọng của chính hắn, một lời khô khan khi khoang miệng hắn cháy khát và cồn cào tới tận đáy lòng. 

Đáp lại Film chỉ lắc đầu. Người nọ đặt lên bàn mộc tấm séc với 9 con số trải dài cùng chữ kí không thể rõ ràng hơn. 

Rõ ràng với địa vị của các Alpha, sẽ chẳng ai chịu bán mình, và rõ ràng trong tư tưởng của các gia tộc có người đứng đầu là Alpha, họ cũng không chấp nhận con mình kết hôn với một Beta thấp kém hơn Alpha rất nhiều.

Phải là Alpha, dù là một Alpha không hoàn thiện như hắn cũng được. 

Lời Film nói ra sẽ không rút lại. Jam phải đi thôi, khi cuộc phẫu thuật kết thúc, khi hắn có một cơ thể hoàn hảo thuộc về con người. 

"Đừng lo, kể cả khi những vết sẹo này chạy khắp người thì cậu vẫn đẹp, cô ấy đã đồng ý sau khi xem ảnh cậu. Tôi đã gặp cô ấy. Xinh đẹp, tao nhã, thích nấu ăn và đọc sách, có lẽ sẽ hợp với cậu. Jam Rachata, cậu sẽ có gia đình mới, không phải ở với kẻ khô khan thiếu tình cảm như tôi, kẻ không thể cho cậu bất cứ một thứ gì." 

Nhưng tôi chỉ cần anh, duy nhất anh.

Ánh mắt Film đặt lên Jam, trầm lặng, cương quyết. 

Cho nên một lời kia vĩnh viễn không thể nói ra, chỉ có thể chấp nhận.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro