Đã từng là tất cả.
5/12/2025.
"Jaeyoonie, em nhớ anh <3."
Khoảng thời gian khá lâu rồi tôi không còn nhận được những tin nhắn đó mỗi ngày từ em.
Cũng lâu lắm rồi, tôi không cần phải luống cuống chạy xe đến chỗ em mỗi sáng cuối tuần, chỉ để nghe em lải nhải vài ba câu.
"Sao anh đến sớm vậy hả? Vô đây ngủ nướng cùng em đi."
Rồi em cười, tôi cười, thế là bình yên. Hai đứa lại chạy xe vòng qua quán coffee quen thuộc, gọi hai cốc cacao nóng hổi, ngồi cạnh nhau, lặng yên nhìn thành phố đang chuyển động.
Em nằng nặc bảo rằng, sau này dù có chung nhà với nhau, vẫn phải giữ thói quen này, không được bỏ. Tôi gật gật đầu tinh quái, tỏ vẻ bằng lòng.
Nhưng cuộc đời mấy ai tránh được chữ ngờ đâu, Sunghoon nhỉ?
Đến bây giờ, cuối tuần, tôi vẫn giữ thói quen đó một mình, không còn có em cạnh bên như lúc xưa.
Ngoài kia cuộc đời vẫn chảy trôi, khoảng trống trong lòng tôi ngày càng lớn dần lên trông thấy, liệu em có biết điều đó không Sunghoon?
Tôi từng tự hỏi rằng, mình còn được phép nhớ em nữa hay không, nhưng tôi chợt nhận ra, mình đã là gì của nhau nữa đâu maf nhung nhớ, đúng không em?
Thế nhưng tôi lại nhớ em đến phát điên lên được.
Em bảo sau này hãy quên em đi và tìm một hạnh phúc mới. Này Sunghoon, em nghĩ điều đấy dễ à? làm sao tôi có thể quên em trong khi tôi vẫn còn nhớ em rất nhiều kia chứ.
Tôi chưa từng gọi em là người cũ, không phải rằng tôi không muốn tin đó là sự thật, chỉ là trong tim tôi, em chưa bao giờ cũ theo một nghĩ nào đó mà đôi ta hiểu.
Bởi chữ "cũ" nghe đau lòng lắm, xót xa lắm.
Cũng bởi nghĩ về em, chưa bao giờ là tiếc nuối trong tôi cả. Em luôn là một miền kí ức rất trọn vẹn mỗi khi nhớ về, dù rằng chuyện tình đôi ta chưa bao giờ là trọn vẹn.
Hôm nay, lại cuối tuần, tôi vẫn còn cuộn tròn trong chăn, lướt instagram thấy chấm tròn màu xanh ở nơi xa còn sáng.
Nhưng em đã không còn nhắc nhở tôi như ngày nào nữa rồi, tôi cũng không -được-phép gửi đi nỗi nhớ đó.
Vì dẫu rằng có nhớ, thì đó cũng chỉ là nỗi nhớ của riêng tôi mà thôi.
Bầu trời ngoài kia thật xanh, nắng vàng ươm từng góc phố nhỏ, nỗi nhớ em cứ thế trở nên thật tươi đẹp hơn bao giờ hết, dù rằng chỉ là đơn phương.
Người ta thường nói, nhớ đơn phương một người từng yêu buồn lắm, nhưng tôi thì không thấy như vậy.
Bởi được nhớ em mỗi ngày, là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro