Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

'heartsick'

Đèn tự động trong hiên nhà của họ bật sáng khi phát hiện ra chuyển động của Jaehyun. Cậu cởi tất và giày của mình ngay lập tức, nhét chúng một cách ngẫu nhiên vào giá để giày. Mũi cậu ấy có cảm giác như sắp rơi khỏi mặt khi bên ngoài lạnh đến mức nào. Thời tiết của Seoul giảm xuống 4°C và theo tin tức buổi sáng ngày này là một trong những ngày ấm nhất trong tháng 12 này. Mặt trời hầu như không ló dạng cả ngày nay và cậu ấy biết nó có thể đã đè nặng bạn trai mình đến mức nào. Cậu xác nhận điều này khi cậu trượt cánh cửa ngăn cách hiên và phòng khách của họ. Căn hộ của họ tối đen như mực, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn đường bên ngoài. Cậu sẽ cho rằng không có ai ở xung quanh nếu không chỉ vì ánh sáng tắt ngấm qua cánh cửa hơi hé mở của phòng ngủ của họ. Jaehyun cẩn thận đẩy cửa ra và như để cậu nhẹ nhõm, Yuta đang ở đó, vùi mình trong chiếc chăn dày được bao quanh bởi tất cả những chiếc gối chung của họ.

Trước khi họ tách ra để bắt đầu công việc của mình vào sáng nay, Jaehyun đến phòng thu âm của cậu và Yuta đến phòng thu nghệ thuật của anh ấy, Yuta thừa nhận rằng anh ấy đang cảm thấy rất đau lòng. Một thuật ngữ mà anh rất thích dùng để giảm bớt tác động của việc thừa nhận rằng anh ấy đang cảm thấy nhớ nhà. Yuta luôn cẩn thận sử dụng từ nhớ nhà khi ở xung quanh Jaehyun, sợ rằng cậu có thể hiểu sai. Sự lựa chọn từ ngữ của anh ấy đã khiến Jaehyun cười khúc khích, người rón rén nắm tay anh ấy và hỏi "Có điều gì em có thể làm để khiến anh bớt nhớ nhung không?" Yuta là chính mình, là người có được sự quan tâm của cậu, là người hoàn hảo, chỉ cười, một cái bĩu môi nhỏ xuất hiện, "Hmm," Jaehyun đợi anh ấy tiếp tục, nhưng xe buýt đã đến và cuộc trò chuyện nhỏ của họ bị cắt ngắt bởi Yuta điều chỉnh chiếc mũ len màu đen của Jaehyun và một nụ hôn nhẹ trên môi trước khi anh lên xe, khiến Jaehyun phải suy nghĩ tìm cách có thể làm vơi đi nỗi cô đơn của bạn trai mình.

Jaehyun đến gần giường, cẩn thận để không phát ra tiếng động trong trường hợp Yuta đang ngủ. Cậu ngồi trên thành giường và chú ý dùng tay đỡ trọng lượng cơ thể để tránh bất kỳ sự nhúng nào đột ngột xuống đệm.

"Em về nhà sớm?" Yuta quay sang một bên, bây giờ hoàn toàn đối mặt với Jaehyun. Và Jaehyun, trong tích tắc, nhận ra. Ngay cả trong bóng tối, cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Yuta mà chắc chắn không phải do ngủ.

"Xin lỗi. Em đã làm anh tỉnh giấc à?" Jaehyun thì thầm, đưa tay lên trước mặt Yuta để chạm vào má anh. Cậu biết điều đó không liên quan gì đến việc Yuta chọn dành cả đời cho cậu và bỏ lại Nhật Bản. Yuta đã trấn an cậu rất nhiều lần — giữa những nụ hôn, trước khi ngủ, và tất cả những cách khác mà Yuta cho là có thể để dập tắt nỗi bất an thầm lặng của Jaehyun. Nhưng nhìn anh như thế này khiến Jaehyun có chút nghi ngờ về quyết định mà họ đã đưa ra cách đây 3 tháng trước khi dọn về chung sống.

Yuta có thể đã nhận ra cái chạm của Jaehyun đọng lại trên má anh lâu hơn anh tưởng một chút, vì đột nhiên anh ngồi dậy, hai tay vòng qua thân Jaehyun để đưa cậu lại gần hơn. "Em lạnh quá" Yuta bĩu môi với cậu. "Và anh biết em đang nghĩ gì. Đừng suy nghĩ nữa"


Jaehyun không thể không mỉm cười mặc cho những suy nghĩ khó chịu xâm chiếm tâm trí. Cậu đáng lẽ phải là người ôm Yuta, nhưng hiện tại, cậu để Yuta ôm mình. Mọi thứ đều như đang ở trong vòng tay của Yuta. Và cậu thực lòng hy vọng Yuta cũng cảm thấy như vậy khi được ôm cậu. "Được rồi" cậu lầm bầm vào cổ Yuta, theo bản năng, cậu đặt một nụ hôn vào đâu đó bên dưới quai hàm của anh. "Nhưng anh phải cho em biết làm thế nào em có thể giúp anh". Từ chỗ cậu được ôm chặt, cậu hít một hơi thật sâu, để nước hoa nhẹ nhàng của Yuta làm cậu bình tĩnh và cậu cảm thấy cơ thể Yuta tan vào trong mình. Chính là chúng. Những khoảnh khắc chia sẻ lặng lẽ sau cánh cửa phòng ngủ đóng kín. Tình cảm thì thầm qua tiếng gầm nhẹ của những chiếc ô tô ngay bên ngoài nhà của họ.

Yuta rút tay lại trước. Anh thở dài, đặt tay lên vai Jaehyun, thả mình ở đó. "Em biết anh đó" anh nhún vai. "Anh có xu hướng rất xúc động trong tháng 12" Anh ấy nghiêng đầu sang một bên, trao cho Jaehyun đôi mắt to đặc trưng của mình, và Jaehyun thề rằng nếu cậu có thể mang Nhật Bản đến với Yuta, cậu ấy sẽ làm như vậy. "Đừng bận tâm đến anh. Đó là thời tiết. Ugh, anh ghét việc trời hôm nay ít nắng!"

Jaehyun cười khúc khích, "Em sẽ để ý vì anh là người yêu của em" cậu vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên đầu Yuta, kéo mặt anh lại gần cậu hơn, thở thẳng vào môi, "anh có thể nói với em bất cứ điều gì" cậu đảm bảo. "Bây giờ, anh muốn làm gì để chúng ta có thể loại bỏ điều này khỏi tâm trí của anh?" và cậu niêm phong nó bằng một nụ hôn nhanh trên môi.

Yuta nhìn cậu, đôi mắt tìm kiếm. Đột nhiên, anh ấy đang chảy nước mắt.

"Ồ, em yêu." Jaehyun đưa Yuta đến gần cơ thể mình hơn, điều chỉnh cách ngồi của họ. Bây giờ Yuta gần như nằm trên người cậu với vòng tay của Jaehyun ôm lấy cơ thể anh, mang theo tấm chăn bông dày vẫn được khoác trên người Yuta. Jaehyun nhớ vào một buổi chiều khi Yuta thú nhận với cậu ấy rằng lòng tốt đã khiến anh ấy khóc như thế nào và Jaehyun nhất định khiến anh ấy khóc như thế nào vì "em thật tốt, thật tốt với anh đến nỗi khiến trái tim anh đau, em biết không?" Và Jaehyun nghĩ đây là một trong những khoảnh khắc như thế.

"Anh xin lỗi. Jaehyun, anh rất vui khi được ở đây với em. Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó. Chỉ là— "

"Suỵt. Em hiểu. Anh không cần phải giải thích về mình" Jaehyun vuốt ve lưng Yuta, tạo thêm áp lực cho các cơ đang căng cứng để giúp anh bình tĩnh lại. "Em biết rõ anh rất vui khi ở đây với tôi. Nhưng em cũng biết rằng anh đang nhớ nhà"

"Anh không muốn em cảm thấy như anh hối hận khi chuyển đến đây ở cùng em"

"Em biết là anh sẽ không như vậy" Jaehyun đảm bảo với anh ấy bởi vì nếu có điều gì cậu có thể làm ngay bây giờ, đó là lặp lại lời nói của Yuta. Để anh ấy biết rằng Jaehyun biết anh ấy đã chọn ở đây với cậu và đó là một trong những màn thể hiện tình yêu tuyệt vời nhất mà anh ấy dành cho mình. "Cảm ơn anh đã ở đây với em"

Yuta đẩy cậu ra, đưa tay lên ôm lấy mặt cậu. Jaehyun mỉm cười, má lúm đồng tiền lấp ló ngay dưới ngón tay cái của Yuta. Yuta di chuyển các ngón tay của mình dọc theo các đường nét trên khuôn mặt Jaehyun, lần theo lông mày, mũi và các đường nét mà khuôn mặt cậu ấy tạo ra khi cậu cười, ngay bên cạnh chiếc mũi nơi mà Yuta trìu mến gọi là râu. Yuta tiến vào và Jaehyun gặp anh ta ở nửa đường. Yuta hôn cậu, mút nhẹ môi dưới của cậu, trước khi cậu mở miệng và để Yuta nếm mình. Nếu đây là cách hôn mà Yuta luôn cảm thấy tim như ngừng đập và như thể da thịt đang tan vào xương, giống như Yuta là một ngọn lửa nào đó đang nhấn chìm cậu, thì Jaehyun nghĩ rằng cậu sẽ để mình bị thiêu sống. Hai tay Jaehyun mò xuống gốc lưng Yuta khi cậu cảm thấy bàn tay Yuta vòng qua gáy mình, vuốt ve phần xương nổi bật nằm yên ở đó. Yuta kéo cậu để nụ hôn sâu hơn và đưa lưỡi kéo cậu lần cuối trên môi trước khi hoàn toàn rút ra.

"Em đã hỏi anh muốn làm gì" Yuta lướt một ngón tay chậm rãi trên môi. Từ chỗ Jaehyun đang ngồi, bên dưới cơ thể nhẹ nhàng và sự hiện diện êm dịu của Yuta, anh ấy quyết định một lần nữa rằng đây chính xác là nơi anh ấy muốn — không, là cần — đến.

"Vâng" hai tay Jaehyun vuốt lên mặt Yuta, dùng ngón tay cái lau khuôn mặt vẫn còn ướt của anh ấy. "Anh có nghĩ về bất cứ điều gì không?"

" Anh rất muốn ăn ebi nigiri(1). Cái mà chúng ta đã ăn vào tuần trước. "

(1)

Jaehyun cười vì điều đó. "Đó là ngày may mắn của anh". Trước đó, sau khi đóng cửa cửa hàng của mình, cậu quyết định đi đường vòng, đi bộ trong thời tiết lạnh như băng của Seoul, để mua món ăn Nhật Bản yêu thích của Yuta. Nó luôn hoạt động bất cứ khi nào anh ấy cảm thấy đau lòng. Cậu cũng đảm bảo gọi món nikujaga(2), vì Yuta đã từng kể về việc mẹ anh ấy luôn nấu món này cho anh ấy khi mùa đông bắt đầu ở Nhật Bản. Một trong nhiều truyền thống gia đình Nakamoto quý mến.

(2)

Yuta mở to mắt nhìn cậu, như thể Jaehyun đã mọc thêm một cái đầu. "Không đời nào. Đó là lý do tại sao em rất lạnh?! " Bây giờ Yuta chỉ hoàn toàn siết chặt cậu ấy, sau đó tiến tới hôn lên mặt cậu. "Ugh," Một nụ hôn trên má cậu. "Em," một nụ hôn trên trán anh. "thật" Một nụ hôn trên mí mắt của cậu. "rất, rất, rất" một nụ hôn trên mũi. "Tốt với anh" Và cuối cùng là một nụ hôn trên môi. Yuta thở dài, "Anh thề, Jaehyun, nếu em không ngừng quá tốt, anh sẽ quỳ xuống và yêu cầu emcưới anh ngay"

"Đối với em, có vẻ như là một kế hoạch." Jaehyun chơi cùng, nhưng cậu biết mình sẽ đánh bại Yuta. Bởi vì bên trong tủ quần áo của cậu, bên dưới đống áo len dày cộp của cậu, là chiếc nhẫn: Một chiếc nhẫn bạc 925 phủ trên lớp mã não đen. Cậu ấy chỉ đợi Seoul ấm hơn một chút để có thể cầu hôn dưới ánh nắng mặt trời, thời tiết hoàn hảo mà cậu hy vọng có thể xoa dịu nỗi nhớ Yuta vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro