Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"Chủ tử, A Ninh không có làm, cầu xin người nhất định phải đòi lại công đạo cho nô tì"

"A Ninh không muốn chủ tử phải chịu khổ, là A Ninh kiếp này may mắn gặp được một vị chủ tử tốt như người, có chết cũng thấy mãn nguyện"

"Chủ tử, người nhất định phải đòi lại công đạo cho nô tì, nô tì có chết mới được nhắm mắt"

"Chủ tử nhất định phải báo thù cho nô tì "

"Đòi lại công đạo cho nô tì"

"A Ninh, A Ninh không-" Tôi giật mình từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Bàng hoàng nhớ lại cơn ác mộng khi nãy, tôi vội vàng ôm chặt lấy chiếc chăn thoái lui vào một góc. Tiếng la hét thất thanh của A Ninh vẫn còn bên tai tôi, cô ấy cả người ướt đẫm máu me, cây trâm gỗ vẫn còn đâm vào bên ngực trái quỳ dưới chân tôi, dập đầu cầu xin tôi đòi lại công đạo cho cô ấy. Là tôi, là tôi đã hại chết cô ấy, mới khiến cô ấy đã chết nhưng ghi tạc lòng dạ trả thù như thế.

Cửa gỗ đột nhiên bị nhẹ nhàng mở ra, tôi nhìn thấy Trịnh Tại Hiền đang bưng một chén dược từ bên ngoài tiến vào. Trong giây phút ngập tràn xúc động cùng sợ hãi, tôi đã dùng hết sức lực nhảy xuống giường, sau đó bất chấp vết thương trên người mà chạy đến ôm lấy Trịnh Tại Hiền.

"Ngươi đã tỉnh-"

Xoảng.

Chén dược trên tay Trịnh Tại Hiền rơi xuống.

Tâm tôi một trận rối bời, tôi không biết bản thân mình bị làm sao nữa, tôi chỉ muốn bản thân được một chút an ủi, tôi muốn được người khác trấn an ngay lúc này. Thời khắc tôi ôm lấy Trịnh Tại Hiền, tôi không biết hắn ta có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng tôi cũng không muốn buông ra. Tôi cần hắn, cần Trịnh Tại Hiền ngay lúc này, tôi cần một ai đó có thể cho tôi một chút hơi ấm làm điểm tựa.

Hai tay Trịnh Tại Hiền lưỡng lự đưa ra cuối cùng cũng đáp trả lại cái ôm đầy bất ngờ của tôi, nhưng khi Trịnh Tại Hiền chạm vào tôi, tôi cảm giác như tất cả tế bào thần kinh cảm xúc của mình đều bị hắn chạm đến, toàn bộ vỏ bọc cứng rắn bên ngoài đều bị hắn tháo xuống, chỉ còn lại một tâm hồn yếu đuối bị nhấn chìm bởi những dòng cảm xúc mong manh và sợ sệt.

Tôi thực sự đã không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, lo lắng, sợ hãi, cô độc, tội lỗi cứ thế mà dâng lên cuồn cuộn trong lòng tôi. Tất cả đều khiến tôi như hoàn toàn bị sụp đổ, cứ thế ở trong lồng ngực Trịnh Tại Hiền bật khóc thành tiếng.

"Trịnh Tại Hiền, cầu xin ngươi hãy để ta như thế này một lát thôi, một lát... là ổn rồi"

Nước mắt tôi thi nhau rơi xuống chảy dài trên lồng ngực Trịnh Tại Hiền, tôi càng xúc động ôm lấy hắn càng chặt, tham luyến sự an ủi từ Trịnh Tại Hiền, tôi van cầu hắn đừng buông bỏ tôi.

"Là do ta sai... Ta lẽ ra nên nghe lời của ngươi"

"Nếu không, ta đã không hại chết A Ninh"

Tôi nói rồi trong lòng càng vỡ òa, nước mắt tuôn ra như suối không thể nào ngăn lại được, mà Trịnh Tại Hiền không đẩy tôi ra cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng lên xuống nức nở của tôi. Hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực Trịnh Tại Hiền khiến tôi cảm thấy như được an ủi, tôi chỉ muốn đứng đấy ôm lấy Trịnh Tại Hiền để xua tan cảm giác sợ sệt và tội lỗi, tôi mệt mỏi đến không muốn nói thêm điều gì nữa. Chỉ cần như vậy là tốt rồi.

Tôi cứ ôm lấy Trịnh Tại Hiền mà khóc, Trịnh Tại Hiền im lặng an ủi tôi, trong phòng chỉ còn lại hơi thở dồn dập cùng những thanh âm nức nở đứt quãng của tôi trên người Trịnh Tại Hiền. Tôi không quan tâm Trịnh Tại Hiền nghĩ gì về tôi, cho dù là nghĩ tôi yếu đuối cũng được. Con người ai cũng có những khi gặp khó khăn, và khi phải đối mặt với thời điểm ấy, tôi lại nhận được sự ân cần dịu dàng của Trịnh Tại Hiền khiến tôi vừa thấy được an ủi, lại vừa thấy cảm kích hắn. Trịnh Tại Hiền vẫn đứng yên đấy cho đến khi tôi không còn khóc nổi nữa, hai tay bám lấy Trịnh Tại Hiền dần mất sức. Ngay thời điểm tôi sắp không chịu nổi nữa buông ra, thì Trịnh Tại Hiền lại giữ chặt lấy tôi, lo lắng hỏi "Ngươi không sao chứ?"

Tôi khó chịu lắc đầu.

Trịnh Tại Hiền có lẽ nhận thấy tôi không ổn, cũng không quản nhiều mà trực tiếp bế tôi lên đi đến bên giường. Tôi cũng không có ngăn cản Trịnh Tại Hiền, bây giờ bản thân tôi cũng đã không còn sức đứng vững nữa, Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng đặt tôi xuống, nói một câu rồi sau đó lại đi ra ngoài  "Bệnh của ngươi đừng nên xúc động quá, ảnh hưởng thân thể"

Tôi cũng không biết Trịnh Tại Hiền đột ngột bỏ đi đâu nữa, chỉ lo sợ hắn cảm thấy tôi kì quái mà không thoải mái bỏ đi. Tôi vò vò chiếc chăn suy nghĩ, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi khóc nhiều đến thế, lại còn ôm người khác mà khóc. Vì tôi không muốn bản thân phải tỏ ra yếu đuối trước mặt một ai đó. Nhưng tôi đã làm như thế rồi, trước mặt một người mà tôi luôn nghĩ xấu về hắn thậm chí còn thù địch hắn. Mà Trịnh Tại Hiền, vẫn luôn đối tốt với tôi như thế.

Tôi miên man suy nghĩ, nhưng còn chưa nghĩ được nhiều thì Trịnh Tại Hiền lại bưng một chén dược khác mang vào.

Tôi lại hiểu lầm Trịnh Tại Hiền nữa rồi.

Trịnh Tại Hiền chậm rãi đi từng bước mang chén thuốc đến bên giường, nhớ lại khi nãy vì tâm tình xúc động mà lao đến ôm lấy Trịnh Tại Hiền khiến chén thuốc trên tay hắn vỡ tan, mà những mảnh sứ đổ nát cùng vệt thuốc loang lỗ dưới nền chính là bằng chứng tốt nhất để buộc tội tôi. Tôi có chút áy náy nhìn Trịnh Tại Hiền, một là vì bản thân mình luôn hiểu lầm hắn, hai là đã để hắn phải chịu khổ tự tay mang dược cho tôi uống như thế. Từ trước đến giờ những việc này đều là của hạ nhân, nhưng hiện tại đã không còn ai nữa, Trịnh Tại Hiền hắn đường đường là Phó tướng quân, lại phải đích thân phục vụ tôi như thế, chẳng lẽ hắn thực sự xem tôi là bằng hữu mà đối tốt với tôi như vậy ư? Tôi càng nghĩ càng thấy có lỗi cùng cảm kích Trịnh Tại Hiền, chỉ biết cúi gầm mặt xuống không dám nhìn hắn thêm nữa.

"Sức khỏe của ngươi không tốt, để ta đút ngươi uống" Trịnh Tại Hiền nói rồi liền đưa muỗng dược màu đen đến bên khóe miệng tôi. Tôi lưỡng lự một lúc nhìn hắn nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn hé miệng ra nuốt xuống.

Trịnh Tại Hiền liên tục thổi rồi đút cho tôi uống, ngay cả một cơ hội từ chối tôi cũng không có. Trịnh Tại Hiền trước mặt tôi thực sự là quá đỗi ôn nhu dịu dàng khiến tôi như bị chìm đắm trong sự ân cần của hắn. Tôi tròn mắt nhìn từng hành động của Trịnh Tại Hiền, chỉ cảm thấy bao nhiêu sự nghi ngờ cùng hiểu lầm về hắn tất thảy đều đã bị tôi vứt sang một bên.

Tôi uống được phân nữa chén dược, phải nói là cái loại này thực sự là khó uống, nếu không phải vì Trịnh Tại Hiền tận tay đút từng muỗng thì tôi đã sớm từ chối không uống, chung quy vẫn là tôi không muốn phụ lòng tốt của hắn. Nhưng mà uống càng nhiều thì cổ họng tôi càng thấy khô rát, lục phủ ngũ tạng đều đau inh ỏi giống như là bị một nhát dao đâm vào. Cảm giác này dường như chính là độc dược? Tôi khó hiểu nhìn Trịnh Tại Hiền, nhưng vì cả cơ thể vô cùng đau đớn nên tôi xiếc lấy tấm chăn càng chặt, cầu cứu Trịnh Tại Hiền "Tại Hiền, ta...a...."

Tôi đau đớn đến cơ thể đổ đầy mồ hôi, mà Trịnh Tại Hiền lại vô cùng hoảng hốt trước sự chuyển biến của tôi, hắn vội vàng xốc cái chăn lên, chỉ thấy cơ thể tôi đang không ngừng co rút, bộ dáng vô cùng chật vật. Trịnh Tại Hiền thấy tôi như thế liền hỏi lại "Thái Dung, ngươi bị làm sao thế này?"

Tôi lắc đầu liên tục, cơ thể chỉ vì một chút vận động nhỏ đã đau đến không thở nổi, cổ họng tôi vừa nóng lại vừa rát khiến tôi không chịu nổi mà đưa tay lên bóp chặt cổ họng lại. Trịnh Tại Hiền sắc mặt sợ sệt vội đỡ tôi ngồi dậy, sau đó dùng khinh công chưởng vào ngực tôi một cái khiến tôi phun ra một ngụm máu màu đen. Máu vừa tràn ra ngoài, cơ thể tôi cũng bớt dằn vặt hơn hẳn, nhưng tôi lại chuyển sang ho sặc sụa, ho đến khóe môi  không ngừng chảy ra máu đen. Trịnh Tại Hiền đưa ống tay áo lên lau máu đang chảy không ngừng, sau đó ra lệnh với người bên ngoài "Người đâu, mau đến phủ Tướng quân mời Kim Đông Vĩnh lại đây"

Hết chương 16

Chương này ngọt đúng hong cả nhà :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro