Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Toàn văn


Như mọi ngày, Trịnh Tại Huyền mở cửa công ty, hướng thẳng tới phòng tập. Dọc theo đường đi, hậu bối và các thực tập sinh thấy anh đều lễ phép cúi chào. Nhìn từng gương mặt ngây thơ đó, Trịnh Tại Huyền cũng có chút cảm động, debut cũng đã mười năm, thuở ngây ngô trẻ dại cũng đã từng nói rằng mong muốn kỉ niệm mười năm ra mắt vẫn muốn cùng mọi người. Bây giờ vào ngày kỉ niệm ra mắt mười năm, tour lưu diễn thế giới cùng lượng người hâm mộ đã nói cho cậu biết giấc mơ đạt đến đỉnh cao không phải không thành. Tất cả dường như không có gì thay đổi, chẳng qua khi cậu đứng trên sân khấu, giữa những tiếng hét chói tai thì lại vô thức nhớ đến một đôi tay quen thuộc, mới chợt giật mình, năm năm đã qua, tư niệm tinh tế đã bám rễ trong lòng, nảy mầm nhập vào da thịt, trở thành một bản năng không thể tách khỏi.

Đã từng hứa sẽ ở bên nhau, nhưng giờ anh đang ở đâu?

"Chắc hẳn không có ai không thích anh Thái Dung."

Trịnh Tại Huyền vẫn nghĩ như vậy.

Cậu vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thái Dung, gương mặt gầy gò như thể vừa bước ra khỏi truyện tranh gây ấn tượng hết sức mạnh mẽ. Quần áo đen bó chặt trên người, phát ra khí lạnh khiến cho không người nào có thể bỏ qua. Đôi mắt hoa đào hắc bạch phân minh, sâu thẳm lại tràn đầy tham vọng.

"Người như vậy chắc hẳn rất khó làm quen rồi." Đó là ấn tượng đầu tiên đối với anh ấy, dù sao hầu hết mọi người cũng đều giống như mình. Nghĩ tới đây Trịnh Tại Huyền có chút buồn cười.

Nhưng chuyện tiếp theo nằm ngoài dự tính của cậu, hằng ngày tập luyện chung, sống chung, người anh này lại hết sức thân thiện, trái ngược hẳn với vẻ bề ngoài. Chẳng hạn như mua đồ ăn vặt cho những đứa em, yêu cầu của chúng anh cũng hầu như không bao giờ từ chối, rất ít khi tức giận, ngay cả khi yêu cầu tập luyện nghiêm ngặt nhất cũng vẫn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và không phàn nàn. Tại Huyền khi ngồi trên sàn nghỉ ngơi nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Thái Dung vẫn đang nỗ lực tập luyện, vô thức mỉm cười.

Một con người ấm áp và chăm chỉ.

Khi đó, mỗi ngày dường như đều do ở chung với Lý Thái Dung mà trở nên tốt đẹp. Bọn họ cùng đi Đài Loan, Thái Lan, chạy vui đùa không có áp lực trên đường phố nước ngoài, ở Nhật Bản đem máy ảnh chụp những cảnh độc nhất vô nhị, ban đêm ở sông Hàn ăn mì cay đến chảy nước mắt. Khi đó bên cạnh cũng đều có anh. Cho dù không biết bao giờ mới kết thúc thời kì thực tập dài dằng dặc đầy đau khổ, nhưng Trịnh Tại Huyền vẫn cho rằng đó là những ngày vui vẻ nhất. Cậu thậm chí còn nghĩ cứ tiếp vậy cũng không vấn đề gì, chỉ cần có Lý Thái Dung bên cạnh thì mỗi giây đều đáng trân trọng.

Khi nhận được thông báo về nhóm nhỏ đầu tiên, Trịnh Tại Huyền trái lại không quá vui mừng. Khuya hôm đó, khi cậu quay lại phòng tập để tìm chiếc mũ, vừa đặt bàn tay lên cửa chợt nghe thấy âm thanh nức nở đang bị đè nén từ bên trong truyền tới, trái tim đột nhiên ngừng đập trong giây lát, như thể cách một cánh cửa là một thế giới khác. Trịnh Tại Huyền biết cậu không thể yếu đuối, bởi có một người cần cậu mạnh mẽ. Cố gắng kiềm chế cảm xúc từ từ mở cửa, cậu chỉ mơ hồ thấy một bóng người trong góc bị bao phủ bởi bóng tối. Nhưng cậu biết, đó là Lý Thái Dung.

Nhẹ nhàng đi tới bên người kia ngồi xuống, bầu không khí trở nên hết sức yên tĩnh, không rõ thời gian trôi qua bao lâu, hai người đều im lặng không mở miệng. Trịnh Tại Huyền không biết làm thế nào để an ủi, cẩn thận quay người nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng run rẩy kia ôm vào ngực. Trong lòng như bị nhào nặn thành một mớ hỗn độn.

Có lẽ chính lúc đó phát hiện rằng mình thích anh ấy. Không phải là tình cảm em trai đối với anh, mà là như đối với vợ, muốn dùng toàn bộ khí lực thể hiện tình yêu với anh.

Cùng từ lúc đó phát hiện mình không biết từ khi nào nghe Lý Thái Dung gọi Tại Huyền thì mặt rạng rỡ, nghe anh nói "Bởi vì em với Tại Huyền thực tập cùng nhau cũng khá lâu, vì vậy khá là thân thiết." thì như vừa ăn một thỏi chocolate ngọt ngào vậy, thấy anh đau thắt lưng chỉ hận rằng mình không thể gánh nỗi đau này cho anh.

Trịnh Tại Huyền nhận ra Lý Thái Dung bình thường rất bình tĩnh đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn, nhiệt huyết trong lòng như khiến mình tan chảy. Nhưng khi anh bị trách móc, anh trái lại rất thản nhiên. Sợ bóng tối à, anh đừng sợ, đã có em nắm tay anh. Một ngày nào đó nhất định sẽ kề vai trên sân khấu cao nhất. Trịnh Tại Huyền vẫn nhớ đêm hôm đó, khi cậu nói lời này, anh cũng ngẩng đầu nhìn cậu. Bầu trời đầy sao cũng không thể sánh bằng anh. Ngay cả khi đó là địa ngục, Tại Huyền cũng cảm thấy như thiên đường.

Sau đó Trịnh Tại Huyền cảm thấy quan hệ của mình với Lý Thái Dung càng trở nên thân mật, vươn tay sẽ tự nhiên kéo mình lên, một ánh mắt là đủ hiểu suy nghĩ của đối phương, mọi chuyện trong nhóm đều được Lý Thái Dung chia sẻ. Người vươn tay thì mỉm cười đầy tươi sáng.

Nhưng khi đó đã ngây thơ cho rằng sẽ kéo dài cả đời, thật sự ngu ngốc đến mức đáng thương.

Từ khi nào đã không thể kiềm chế bản thân hướng đến anh Thái Dung? Hình như là rất rất lâu sau đó, song song với thời gian hoạt động của bọn họ, những nhóm nhỏ cũng ngày càng ổn định, nhưng tình cảm lại không hề nguội lạnh, trái lại càng lúc càng mãnh liệt. Giống như một vò rượu, càng ủ kĩ càng thơm ngon, khiến cậu say đến mức không thể buông bỏ.

Khi cậu đè hai vai Lý Thái Dung xuống, khiến anh phải nhìn thằng vào mắt mình, mỗi câu mỗi chữ rất khó khăn mà nghiêm túc nói cho anh biết: "Anh, em rất thích anh." Cảnh này dù có trôi qua thật lâu cũng không có khả năng quên lãng. Tất cả tuyệt vọng và bất lực mỗi khi hồi tưởng lại dường như đều dừng lại ở khoảnh khắc này. Khi đó, đáp lại cậu là một khoảng thời gian dài im lặng, khiến người ta sợ hãi, rồi Lý Thái Dung thản nhiên mở miệng, trong mắt không mang theo một tia tình cảm: "Tại Huyền, hãy coi như hôm nay anh chưa từng nghe thấy cái gì cả, từ đó về sau cũng đừng nói thế nữa."

Như thể vừa bị người ném vào vực thẳm của sự tuyệt vọng, trong nháy mắt uất ức và khó hiểu làm Tại Huyền mất đi lý trí:

"Anh, chẳng nhẽ anh không thích em sao?"

Lý Thái Dung nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn cậu, im lặng không nói.

"Anh, tại sao anh không dám nhìn em? Anh rõ ràng cũng thích em đúng không? Anh, tại sao lại không chấp nhận?"

"Anh rõ ràng... rõ ràng..."

"Tại Huyền, đủ rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa." Anh trai chưa từng lớn tiếng, vậy mà nay giận dữ gạt tay cậu ra, bước nhanh trở về kí túc xá.

Đau lòng sao? Khổ sở sao? Trịnh Tại Huyền như một con thú bị thương vô lực đứng yên tại chỗ. Bàn tay nắm chặt đến mức móng tay cắm ngập trong da thịt, cậu đứng dưới lầu để gió hong khô những giọt nước mắt rồi mới chậm rãi bước lên cầu thang.

Cậu có hối hận không?

Đêm đó Trịnh Tại Huyền tự hỏi mình một vấn đề cuối cùng.

Cậu, không hề hối hận.

Từ ngày đó qua đi, bầu không khí kì lạ tràn ngập kí túc xá, các thành viên đều cảm thấy giữa hai người xảy ra mâu thuẫn. Trịnh Tại Huyền vẫn bên cạnh Lý Thái Dung, nay lại không giống ngày thường, thêm nữa, hai người cũng rất ít nói chuyện với nhau, trừ lúc cần thiết mới giao tiếp vài câu, còn lại như thể hai người xa lạ. Các thành viên khác cũng lo lắng hỏi, nhưng cả hai đều lắc đầu nói không có việc gì. Cuối cùng do không có giải pháp nào, vấn đề đành tạm đem hoãn.

Lý Thái Dung cảm giác rõ ràng có một ánh mắt mãnh liệt dõi theo mình, nhưng không có cách nào đáp lại. Thẳng đến khi album mới ra mắt, lại bắt đầu thời kì quảng bá mới, concept rất được hoan nghênh. Công ty tổ chức liên hoan đêm hôm đó, đập vào mắt đều là cảnh mọi người ồn ào vui vẻ. Ánh mắt Lý Thái Dung dừng lại thật lâu ở góc tường vắng vẻ, nơi Trịnh Tại Huyền từng chén từng chén uống rượu, trong lòng thầm thở dài. Tới khi nhìn thấy người nào đó lảo đảo, anh nhịn không được, nói với quản lí một tiếng rồi nâng cậu đưa về kí túc xá trước. Gió đêm mát mẻ thổi gương mặt Tại Huyền càng thêm nóng đỏ. Lý Thái Dung đỡ cậu loạng choạng đi hơn nửa đường, người say đến không biết gì kia thoáng tỉnh táo hơn một chút. Anh nheo mắt, vừa vất vả kiểm soát tình huống vừa muốn cười trêu em nhỏ. Muốn trách cứ, mở miệng lại biến thành một tình trạng khác.

"Tại Huyền, thấy rõ không, là anh đây."

"Ha ha." Thằng nhóc ngốc nghếch trước mặt lại nở nụ cười.

"Đương nhiên là anh rồi, em làm sao không nhận ra anh Thái Dung chứ."

Trịnh Tại Huyền đi đến cũng không vững chắc, không biết vấp phải cái gì mà suýt ngã, cả người dựa hẳn vào người Lý Thái Dung.

Đèn đường mờ nhạt chiếu lên bóng lưng hai người cao thấp, trong đó người gầy yếu hơn đang cố sức nâng một người con trai cao hơn mình rất nhiều, từ xa nhìn qua thực sự rất buồn cười.

"Sao em lại không biết chú ý như vậy chứ, uống nhiều rượu vậy sáng mai sẽ rất đau đầu."

"Anh, anh có biết không, em rất khó chịu đó." Trịnh Tại Huyền thấp giọng cằn nhằn. Người bên cạnh chỉ biết dở khóc dở cười ừ đáp lời cậu.

"Anh, em thật sự rất thích anh, tại sao anh lại không hiểu?

"Tương lai em đều muốn song hành cùng với anh, dù anh cho em chỉ là một thằng nhóc, nhưng em thật sự rất muốn bảo vệ anh."

"Anh, em thật lòng thích anh, rất thích anh."

"Nhưng sự thật lại rất đau khổ, anh không thích em. Ngực em đang đau lắm." Trịnh Tại Huyền vừa nói vừa vươn tay xoa ngực mình. Lý Thái Dung lo lắng đến mức vội vã đưa tay giúp cậu ổn định.

"Rất thích anh mà."

Lý Thái Dung nghe bên tai như một cuộn băng trùng lặp. Em thích anh, thật sự rất thích anh. Khóe mắt đột nhiên có chút ướt, hai người đều như con nhím, cho rằng chỉ nên một mình phải chịu khổ. Hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc không xác định này, người đột nhiên bị xoay lại, kinh ngạc ngẩng đầu lại cảm thấy một mảnh mềm mại, ngây ngô mang theo hơi rượu đang phủ lên môi mình. Lý Thái Dung trợn to mắt nhìn Tại Huyền đang nhắm mắt mỉm cười từ từ tiến đến. Anh vốn định đẩy cậu ra, tay lại không có cách nào mà ôm chặt lấy người trước mặt, kéo nụ hôn sâu thêm. Hai người cứ đứng dưới ngọn đèn mờ nhạt, chỉ nghe đây đó tiếng hít thở vấn vít. Lý Thái Dung không biết Trịnh Tại Huyền đang say hay tỉnh, nhưng anh đủ tỉnh táo để biết mình không ra được, bị nhốt tại mê cung tình cảm này, coi như nếu là địa ngục anh cũng không ngần ngại bước xuống.

Nhưng anh cũng không thể ngờ tới, địa ngục lại đến nhanh như vậy.

Ngày thứ hai, khi Trịnh Tại Huyền còn chưa tỉnh dậy, Lý Thái Dung đã chuẩn bị sẵn thuốc lại bị công ty vội vã gọi điện thoại đến. Vừa bước vào văn phòng đã thấy anh quản lý gương mặt lạnh lùng, chỉ vào màn hình máy tính để chính anh nhìn. Trên màn hình là ảnh chụp tối qua, dù rằng đèn đường mờ mịt cũng có thể thấy rõ gương mặt hai người bọn họ, trong ảnh đang ôm chặt nhau mà hôn, cho dù là ai cũng không có cách nào phủ nhận sự thật này.

"Không biết paparazzi hay gì, hiện tại đã bị tung lên mạng, nhanh chóng trở nên nóng hổi, hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh, em xin lỗi, rất xin lỗi."

"Đó là lỗi của em, em sẽ gánh chịu."

"Cậu gánh? Cậu có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không? Cậu gánh chịu? Cậu chịu nổi sao?"

Lý Thái Dung cắn chặt môi, gương mặt tái nhợt như giấy. Kì thật lúc đó anh cũng biết anh đã làm điều tồi tệ nhất, chỉ là không ngờ bão tố lại đến nhanh chóng và mãnh liệt đến thế. Đến buổi trưa Trịnh Tại Huyền vội vàng đến công ty, mọi chuyện đã trở nên hết sức nghiêm trọng. Vốn hình tượng lúc ra mắt của Lý Thái Dung cũng không tốt, mấy năm nay đã khá hơn, nhưng hiện tại bởi vì... bởi vì sự việc này nên cư dân mạng càng làm thêm trầm trọng, tất cả những từ ngữ khó nghe nhất đều buông ra. Mà Trịnh Tại Huyền cũng không tránh khỏi trung tâm cơn bão, hai người liên tục là chủ đề nóng hổi. Cho dù công ty đưa ra tuyên bố trong lúc này cũng không giúp được gì. Phải biết rằng dù CP được đại đa số fan hoan nghênh, nhưng trở thành hiện thực này lại là lần đầu tiên, huống chi bọn họ còn là nhóm nhạc xu hướng đang lên, loại chuyện này đúng là một đòn trí mạng.

Trịnh Tại Huyền lo lắng đến mức đi thẳng tới văn phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Lý Thái Dung đang chờ ở cửa, tự trách chính bản thân.

"Anh..." Cậu nghẹn ngào gọi.

"Anh, đều tại em, nếu không phải do em ngu ngốc thì mọi chuyện sẽ không rắc rối như bây giờ."

"Anh, anh mắng em đi, là em hại anh."

"Tại Huyền à." Lý Thái Dung nhìn Trịnh Tại Huyền đau khổ trước mặt, lòng cũng quặn đau: "Thân là trưởng nhóm mà anh không quản lý tốt, không xử lý tốt mọi việc... kết quả này, cũng không trách em."

"Anh, anh đừng làm như vậy, đừng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mình." Trịnh Tại Huyền đỏ mắt nhìn Thái Dung.

Chẳng qua muốn anh thừa nhận anh cũng thích em mà thôi, cuối cùng lại chính mình đẩy anh xuống vực. Là kẻ có lỗi, lại luôn miệng nói thích anh, thật là khiến kẻ khác chán ghét mà.

"Hai cậu cứ về trước đi, đợi mấy ngày nữa xem giải quyết thế nào." Quản lý đưa ra kết luận cuối cùng.

Bọn họ chờ ở kí túc xá mấy ngày, trong trí nhớ đó là lần đầu tiên Lý Thái Dung không ngại Trịnh Tại Huyền, hai người không ra cửa, suốt mấy ngày ở nhà như một đôi vợ chồng già sắp rời xa nhau, trân trọng từng phút giây.

"Anh, em đã là người lớn rồi, anh đừng cho em chỉ là một thằng nhóc nữa. Tuy rằng em biết anh vẫn muốn bảo vệ che chở em, nhưng chuyện này hãy để em cùng gánh chịu, chúng ta đối mặt cùng nhau có được không?" Mười ngón tay lồng vào nhau thật chặt, ánh mắt tha thiết của Trịnh Tại Huyền khiến Lý Thái Dung không đành lòng chối bỏ. Thái Dung nhìn nụ cười trẻ con của Tại Huyền, không biết bao lâu mới có thể nhìn lại, nhưng cho dù không còn nhìn được nữa, anh vẫn sẽ đem tất cả để bảo vệ.

Em là mặt trời nhỏ nhiệt tình yêu, anh thích em nhất ở điểm này.

Công ty thông báo Lý Thái Dung tới nói chuyện hôm đó, trước khi đóng cửa rời khỏi nhìn thấy ánh mắt tin cậy của Trịnh Tại Huyền. Ánh mắt đó làm anh cảm giác như mình là một đao phủ, giơ tay chém đứt tình yêu thù hận.

"Tình hình hiện tại cậu cũng thấy rồi, mọi chuyện đã đến mức không thể cứu vãn, nếu tiếp tục cứ như vậy thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn nhóm, cho nên ít nhất phải có một người đứng ra gánh chịu."

"Công ty cũng không quyết định, nên hỏi qua ý kiến của hai cậu, có lẽ nên thảo luận một chút."

"Không cần."

Lý Tú Mãn kinh ngạc nhìn người trước mặt thậm chí không cần nghĩ ngợi, kiên định trả lời.

"Đây là chuyện tôi phải gánh chịu, đừng để nó liên lụy đến Tại Huyền. Nếu cần người chịu trách nhiệm, tôi hy vọng là tôi. Tại Huyền còn nhỏ, tương lai còn dài, tôi không muốn sự việc này ảnh hưởng đến cậu ấy. Vốn hình tượng tôi cũng không tốt, lần này dù sao đi nữa cũng không cứu vớt nổi, cho dù thế nào tôi đều là lựa chọn thích hợp nhất."

Lý Tú Mãn nhìn Lý Thái Dung bình tĩnh mà lại như đang cầu xin trước mặt, đây vốn là thằng nhóc ông luôn kỳ vọng cao, nếu không xảy ra chuyện này tương lai hẳn không thể đong đếm được, thật đáng tiếc...

"Cậu đã thật sự chắc chắn chưa? Đây cũng không phải chuyện hành động theo cảm tính, sau này không thể hối hận."

"Tôi không hối hận."

Thần thái Lý Thái Dung thể hiện sự quyết liệt, việc chắc chắn như vậy càng khiến ông nuối tiếc.

Kỳ thực công ty vốn cũng đã có ý định như vậy, cho dù tàn nhẫn nhưng vẫn phải thừa nhận đây là quyết định gây ít tổn thất nhất. Lý Tú Mãn ngồi ở văn phòng, nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Lý Thái Dung, thở dài:

"Chủ tịch, quyết định của tôi xin đừng nói cho Tại Huyền biết, việc này đối với cả cậu ấy và công ty đều tốt."

Lý Thái Dung từng gặp một câu nói như này.

Nếu bạn yêu sâu đậm một người, bạn sẽ vì người đó mà hứng đạn của toàn thế giới.

Anh đã từng cho đây chỉ là một câu nói vớ vẩn, nhưng đến bây giờ đã hiểu rõ trò chơi mà anh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Trịnh Tại Huyền nóng lòng chờ đợi ở kí túc xá, thấy Lý Thái Dung trở về không kịp chào hỏi.

"Anh, sao rồi, công ty nói thế nào?"

"Không sao." Lý Thái Dung vươn tay chạm vào mái tóc mềm mượt của Trịnh Tại Huyền, "Công ty đã ra thông báo làm rõ, mọi chuyện cũng dần đi xuống rồi, mấy ngày nữa có khả năng sẽ chìm thôi."

"Thật sao? Anh, anh đừng gạt em, làm gì có chuyện may mắn như vậy chứ?"

"Em không tin anh sao? Thằng nhóc này, từ trước đến giờ đã lúc nào anh gạt em chưa?"

Trịnh Tại Huyền về sau thường xuyên nhớ lại, nếu lúc đó không xua tan sự nghi ngờ mà hỏi rõ mọi chuyện có đúng giống như vậy không, Lý Thái Dung có lẽ sẽ không rời đi.

Ngày thứ hai Trịnh Tại Huyền bị gọi đến công ty, trước khi đi Lý Thái Dung đã nấu bữa sáng cho cậu. Đó là một bữa ăn phong phú, khiến cậu có một cảm giác chưa từng trải qua. Cậu nhìn anh đang cười rạng rỡ, như thể trở lại trước ngày ra mắt vậy, vẻ đẹp này dường như chỉ cần cậu vươn tay là đã có thể chạm vào. Nhưng lúc đó thật sự cũng quá ngây thơ rồi, mọi chuyện tốt đẹp trên thế giới này đều chỉ như bọt biển, đẹp đẽ thoáng qua rồi lại tan thành từng mảnh nhỏ.

Khi cậu trở về từ công ty như muốn phát điên lên, không có người chờ cậu, thậm chí những đồ vật có chứa hình bóng anh cũng biến mất hoàn toàn. Chỉ có không khí vẫn còn lưu lại một chút hương vị ấm áp của người kia.

Trịnh Tại Huyền hận Lý Thái Dung, vì thế cậu từ chối tiếp tục lên diễn. Thẳng đến khi quản lý tức giận mắng cậu: "Cậu có biết cậu ta đã hy sinh cho cậu thế nào không? Bộ dạng này của cậu sẽ xứng đáng với cậu ta sao?" Cậu mới phát hiện dường như mình vẫn luôn không hiểu Thái Dung, mà ngược lại, anh thoạt nhìn không hiểu cậu, thật ra lại luôn nắm rõ. Anh lừa cậu, thay cậu chịu trận, hiện tại lại ép cậu chấp nhận ý tốt của anh, bản thân mình hoàn toàn không để ý.

Đây là việc người khác quyết định cuộc sống của mình, là loại cảm giác Trịnh Tại Huyền căm ghét nhất. Nhưng khi cậu nghĩ đến lúc bọn họ đạt đến ước mơ đứng đầu, cậu lại muốn nhìn xuống dưới. Người đó hình như luôn có thể tìm được điểm yếu chính xác của mình, Tại Huyền không thể phủ nhận.

Sau đó công ty sử dụng tất cả các nguồn lực giải thích đó là tai nạn ngoài ý muốn, cuối cùng quyết định buộc thành viên Lý Thái Dung rời nhóm bởi gây ảnh hưởng xấu, chuyện này mới chậm rãi chìm xuống. Trịnh Tại Huyền cố gắng tìm kiếm Thái Dung nhưng vẫn không có tin tức gì, sau đó cậu biết anh hình như tới Trung Quốc, thoáng cái đã qua năm năm. Năm năm, cậu đã lên đến vị trí đỉnh cao, nhưng trên sân khấu sáng bừng, lại không hề có bóng dáng người kia.

"Tiền bối Tại Huyền, anh Tại Huyền."

Tiếng gọi bên tai đem Trịnh Tại Huyền từ trong suy nghĩ trở lại. Cậu giờ mới nhìn rõ đứng trước mặt là một thực tập sinh người Trung Quốc khá thân thiết. Có vẻ do Lý Thái Dung, cậu đối với thực tập sinh người Trung có quan hệ thân mật, đề phòng bỏ lỡ tin tức nào của anh ấy.

"Anh Tại Huyền, tại sao lại đứng ở cửa không đi vào? Anh đang nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?"

"À, không có gì, đi, chúng ta vào thôi." Trịnh Tại Huyền vỗ vỗ vai Tư Hạo, định đi cùng cậu ta.

Đột nhiên cậu nhớ ra điều gì, nhanh chóng rút di động ra.

"Chờ chút Tư Hạo, giúp anh xem cái này."

Trịnh Tại Huyền hai ngày trước đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, hiển thị số lạ, nghe máy thì không thấy ai nói chuyện, chỉ có cảm giác ồn ào của rất nhiều người, đang định tắt máy chợt nghe truyền đến một giọng hát đứt quãng. Cậu cẩn thận nín thở nghe kĩ một chút, hình như là tiếng Trung. Tại Huyền cũng không khá tiếng Trung lắm, chưa kể lại ồn ào đến mức không nghe rõ hát cái gì. Nhưng bên trong cậu lại có một loại dự cảm, nhanh chóng bấm nút ghi âm, cho đến khi tiếng hát kết thúc, cậu mới run rẩy mở miệng như sợ dọa người tắt máy: "Anh Thái Dung, là anh sao?" Trái tim hồi hộp đập thình thịch, nhưng đầu bên kia không trả lời, được vài giây thì tắt máy. Khi cậu gọi lại thì không có người nghe. Đến ngày hôm sau cậu gọi lại lần nữa, không ngờ lại thông, nhưng nghe điện thoại là một cô gái dịu dàng, có vẻ không quen biết gì Lý Thái Dung. Trịnh Tại Huyền đột nhiên nhớ tới, hai ngày trước buổi diễn, có một người đàn ông mượn điện thoại cô, người nọ đeo khẩu trang đen, tuy nhiên đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đủ gây ấn tượng sâu sắc.

Trịnh Tại Huyền biết mình lần nữa đánh mất Lý Thái Dung.

Cậu mở ghi âm, bên trong truyền đến tiếng hát đứt quãng, không có chút manh mối nào. Nhưng Trịnh Tại Huyền không hề nghĩ đến, Tư Hạo nghe xong lại hát lên:

"Bước đi trong gió, hôm nay mặt trời bất chợt trở nên dịu dàng
Bầu trời thật dịu dàng, mặt đất thật dịu dàng, giống như em đang ôm lấy anh."

"Anh không biết, không hiểu, không muốn hỏi nữa, tại sao trái tim anh lại như thế này
Rõ ràng muốn được ở bên em, nhưng rốt cục lại chịu cô độc đến khi bình minh"

"Anh không biết, không hiểu, không muốn hỏi nữa, tại sao trái tim anh lại như thế này
Có lẽ vẻ đẹp của tình yêu luôn là trong sự cô đơn,
Sau tất cả ,vẫn muốn trao em tình yêu tuyệt vời nhất của mình"

"Dù như vậy anh cũng sẽ để em được tự do"

"Đó là sự dịu dàng của anh ..."*

"Đó là sự dịu dàng của anh ..."

"Đó là sự dịu dàng của anh ..."

"Đó là sự dịu dàng của anh ..."

"Dù như vậy anh cũng sẽ để em được tự do"

"Anh, tại sao anh lại biết bài này vậy? Bài này nhẹ nhàng nên em rất thích."

"Oh, được rồi, lại nói tiếp về ca sĩ chính của ban nhạc này rất thú vị. Concert hát bài này, anh ta đã nói với fan rằng cho dù nếu họ đã thích người khác, anh ta vẫn dịu dàng hát cho họ nghe. Anh, anh có thấy rất lãng mạng không."

"Đó là sự dịu dàng của anh ..."

"Đó là sự dịu dàng của anh ..."

"Dù như vậy anh cũng sẽ để em được tự do"

"Ôi, anh, anh Tại Huyền?"

"Anh, sao anh lại khóc?"

END

===============================================

* Sự dịu dàng - Mayday

Bản dịch lấy tại: http://dichnhac.com/forums/showthread.php?7320-%E6%B8%A9%E6%9F%94-wen-rou-S%E1%BB%B1-d%E1%BB%8Bu-d%C3%A0ng-Mayday

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro