
"Tôi Muốn Ở Bên Em"
Jaeyi là chủ tịch của một tập đoàn Cheawa, nơi cô được biết đến với vẻ ngoài hoàn hảo, tài năng xuất sắc và một sức mạnh không ai dám chống lại. Nhưng trong ánh mắt của nhiều người, Jaeyi chỉ là một con người lạnh lùng, cứng rắn, không có chỗ cho tình cảm. Thế nhưng, có một điều không ai biết, là cô luôn cảm thấy cô đơn, thiếu thốn trong thế giới quyền lực và danh vọng này.
Và trong tất cả những người làm việc cho cô, Seulgi – thư ký của Jaeyi, là người duy nhất khiến Jaeyi cảm thấy cả sự yên bình lẫn rối bời. Seulgi là người mà Jaeyi duy nhất cô không thể hiểu nổi. Cô ấy lạnh lùng, chuyên nghiệp và luôn giữ khoảng cách với mọi người. Nhưng chính cái lạnh lùng đó lại khiến Jaeyi không thể ngừng nghĩ về cô.
Một buổi sáng như bao ngày khác, Jaeyi bước vào văn phòng. Cô mặc một bộ vest đen sang trọng, bước đi với vẻ nghiêm nghị. Seulgi ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt cô chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng khi Jaeyi bước vào, ánh mắt cô vẫn không rời đi khỏi màn hình, chẳng hề liếc nhìn vị chủ tịch mang vẻ lạnh nhạt kia.
Jaeyi ngồi xuống bàn làm việc của mình, nhẹ nhàng cởi áo khoác và ném nó lên ghế. Một phút sau, cô lên tiếng.
"Seulgi, tôi cần bản báo cáo về tiến độ dự án mới."
Seulgi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, chẳng hề có một chút biểu cảm nào. "Vâng, thưa chủ tịch." Cô nhanh chóng chuyển sang màn hình khác, rồi lại tiếp tục công việc của mình mà không hề có chút dao động nào.
Những câu nói ngắn gọn, những hành động lạnh lùng, tất cả những gì Seulgi làm khiến Jaeyi cảm thấy cả sự dễ chịu lẫn khó chịu. Cô không thể phủ nhận rằng bản thân cảm thấy an toàn khi làm việc cùng Seulgi, nhưng cũng chính sự lạnh lùng đó khiến cô không thể nắm bắt được trái tim của Seulgi.
Thực sự, Jaeyi không thể nhớ rõ từ lúc nào mà cô đã có cảm giác đặc biệt với Seulgi. Từ những lần Seulgi chăm chú làm việc đến những ánh mắt lướt qua đầy lạnh lùng mà vẫn luôn tinh tế. Cái sự tĩnh lặng của Seulgi như một bản nhạc du dương, khiến Jaeyi không thể rời mắt.
Một ngày nọ, công ty của Jaeyi tổ chức một cuộc họp quan trọng với đối tác. Jaeyi, như thường lệ, chỉ đạo mọi thứ một cách mạch lạc và quyết đoán. Nhưng hôm đó, Seulgi lại là người duy nhất mà Jaeyi không thể ngừng nghĩ đến. Cô ấy đang ngồi cạnh Jaeyi, tay cầm tài liệu, ánh mắt chỉ thỉnh thoảng nhìn lên và rồi lại nhìn xuống để ghi chú.
Cuộc họp kết thúc, Jaeyi đứng dậy đi ra ngoài, nhưng Seulgi lại không theo sau. Cô ấy có một cuộc gọi cần phải nhận, và Jaeyi đứng lại một chút, chờ đợi. Đến khi Seulgi bước ra, Jaeyi không thể không mở lời.
"Seulgi, hôm nay cô rất khác..."
Seulgi chỉ mỉm cười, không nói gì. Nhưng đôi mắt cô nhìn Jaeyi một lúc, ánh mắt ấy như có chút bối rối.
"Cảm ơn cô về tất cả công việc hôm nay." Jaeyi nhìn thẳng vào mắt Seulgi, rồi nhẹ nhàng nói. Lời nói ấy làm Seulgi hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn chỉ cười nhẹ, gật đầu.
"Cảm ơn chủ tịch. Tôi chỉ làm công việc của mình thôi."
Jaeyi khẽ mím môi, lòng dâng lên một cảm xúc lạ lùng mà cô không thể diễn tả. Đã lâu rồi cô không nhận thấy cảm giác này – cảm giác muốn có ai đó ở bên cạnh mình, chia sẻ với mình những gánh nặng trong cuộc sống.
Dần dần, Jaeyi nhận ra rằng Seulgi không phải là người lạnh lùng như cô vẫn nghĩ. Seulgi có một trái tim ấm áp, nhưng trái tim ấy chỉ mở ra khi cô cảm thấy an toàn. Và dần dần, Jaeyi bắt đầu nhận ra rằng chính cô cũng đang thay đổi. Tình cảm của cô dành cho Seulgi dần trở nên sâu đậm, không chỉ là sự ngưỡng mộ mà còn là tình yêu.
Một ngày nọ, khi Jaeyi đi làm về muộn, cô nhìn thấy Seulgi đứng đợi trước cửa phòng làm việc của mình. Đôi mắt Seulgi không còn lạnh lùng nữa mà ánh lên một chút lo lắng.
"Chủ tịch, chị không khỏe sao?" Seulgi hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút khẩn trương.
Jaeyi hơi ngạc nhiên, nhưng cô mỉm cười. "Tôi không sao, chỉ là hơi mệt thôi."
Seulgi nhìn Jaeyi chằm chằm, rồi lặng lẽ tiến lại gần, ánh mắt lo lắng như không muốn rời đi. "Để em đưa chị về nhà. Đừng cố quá, chủ tịch."
Jaeyi đứng lặng trong một khoảnh khắc. Cô cảm nhận được sự quan tâm từ Seulgi, và trong khoảnh khắc ấy, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng cô. Jaeyi khẽ nhếch môi, đưa tay ra nắm lấy tay Seulgi.
"Tôi muốn ở bên em." Jaeyi thì thầm, nhưng câu nói ấy mang trong mình tất cả sự chân thành mà lâu nay cô không dám thừa nhận.
Seulgi ngỡ ngàng, nhưng rồi cô nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cô long lanh. "Em cũng muốn ở bên chị."
Và trong khoảnh khắc ấy, tình yêu của họ như nở rộ, bất chấp những khoảng cách và sự lạnh lùng mà Seulgi từng giữ.
Tình yêu này không phải là một câu chuyện dễ dàng. Nhưng đối với Jaeyi và Seulgi, tình yêu ấy là sự chờ đợi, là sự kiên nhẫn và là sự hy sinh. Và khi cả hai đồng lòng, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ chặt trái tim nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro