Chapter 3.
Jungwoo không chắc mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, nhưng cậu chẳng thể phủ nhận sự thật đang diễn ra. Có điều gì đó ở anh khiến ánh mắt của Jungwoo vấn vương lâu hơn một chút, khiến nụ cười của cậu ngọt ngào hơn rất nhiều. Mọi thứ ban đầu ngây ngô tựa như một đứa em nhỏ được anh trai bao bọc, nhưng rồi ở đâu đó trên con đường phía trước, tình cảm ấy biến đổi thành một thứ gì đó xa thật xa.
-
Niềm vui sướng khi biết mình vượt qua buổi thử giọng và chính thức trở thành thực tập sinh sớm tan thành mây khói. Mới chỉ có hai tuần, và Jungwoo đã kiệt sức – bởi hàng giờ tập luyện sau giờ học. Mỗi ngày cậu chỉ chờ bước ra khỏi phòng tắm và ngất lịm trên chiếc giường êm ái. Mẹ đã vô cùng lo lắng. Nhưng Jungwoo biết mình phải tập quen với lịch trình mới mẻ này.
Mọi thực tập sinh đều dồn hết sức tập luyện, nhất là cho dự án SR14B. Cũng vì lẽ đó Jungwoo không có nhiều cơ hội tương tác hay làm quen với bất cứ ai. Phải đến một ngày thứ năm đẹp trời, cậu mới bắt chuyện lần đầu tiên. Với người đó.
"Yo!" – Johnny vẫy tay khi thấy cậu mở cửa bước vào – "Thầy đến trễ! Nghỉ một lúc đi bé."
Jungwoo chớp mắt. Có vẻ như hôm nay cậu được ông trời phù hộ cũng nên.
Cậu đặt túi xuống và tìm một chỗ còn trống, vươn tay giãn cơ trước khi buổi tập bắt đầu. Jaemin và Jeno đang ngồi ngay bên phải, cúi đầu dán mắt vào điện thoại trên tay, cậu thoáng thấy đó là một bộ phim hoạt hình. Hai chân duỗi thẳng trước mặt, cậu nhìn lên tấm gương, ánh mắt cậu chạm vào Jaehyun, người tình cờ đang ngồi cách đó vài bước chân.
Jaehyun đã mỉm cười và Jungwoo cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung vì nóng.
Tất nhiên, họ đã từng gặp nhau trước đây, nhưng chẳng có gì hơn mấy lời chào hỏi lịch sự trên hành lang, những cuộc trò chuyện ngắn trong quá trình luyện tập bao gồm việc đếm nhịp từ một đến tám và cách sắp xếp đội hình. Jungwoo không biết rõ về người kia, nhưng những người khác nhắc đến anh chỉ toàn là khen ngợi và qua cách cậu quan sát anh tập luyện, Jungwoo biết Jaehyun xứng đáng với một suất chắc chắn trong đội hình ra mắt.
"Em giỏi thật đấy," Jaehyun cất tiếng thay lời chào, "vừa đi học vừa đi tập được. Chắc em mệt lắm nhỉ, anh thấy em đi tập rất siêng."
Jungwoo cười gượng gạo, xua xua tay, cậu luôn không biết phải phản ứng thế nào trước những lời khen bất chợt như thế: "Thì tại em muốn làm cả hai. Nên em phải cố gắng đến khi tốt nghiệp. Anh... ừm... anh cũng vừa đi học vừa đi tập mà." – chợt nhận ra mình đang phải giãn cơ, cậu lung túng nắm lấy cổ chân mình.
Jaehyun tiếp tục nở nụ cười hiền hòa – "Ừ, nhưng em học trường kỹ thuật mà đúng không? Anh không rút lại đâu, anh thấy em giỏi thật đấy. Dù sao anh mong em thấy ổn khi ở đây. Nếu có ai trong mấy người ở đây..." – anh đưa tay ra xung quanh – "bắt nạt em, nhớ phải nói cho anh biết đấy, được không?"
"À, không đâu, mọi người đều rất tốt. Ý em là, em chưa quen với mọi người lắm nhưng mà mọi người đều rất tuyệt..."
Jaehyun khịt mũi, cánh tay mở rộng ra sau tựa xuống sàn. "Vậy thì hãy đợi cho đến khi em làm quen hết nhé. Anh nói cho em biết mấy đứa nhóc này là ác ma cả đấy. Phải không Donghyuck?"
"Hả?" Donghyuck nhìn lên khi nghe thấy tên mình và liếc qua họ. "Anh bảo sao?"
"Không có gì," Jaehyun cười toe toét, hàm răng đều tăm tắp và đáng yêu nữa. Anh quay lại Jungwoo. "Thỉnh thoảng chúng ta đi ăn cùng nhau nhé. Em thích ramen không?"
Sau đó, phần còn lại thì ai cũng biết rồi.
Bọn họ rất nhanh trở thành bạn bè, người này ở đâu thì người kia cũng có mặt. Trên bề nổi thì hai người không hợp nhau cho lắm, nhưng Jaehyun có thể điều chỉnh năng lượng của mình để hòa hợp với Jungwoo khiến cậu cảm thấy thoải mái với sự hiện diện của anh.
Sau khi luyện tập, họ luôn ăn tối rồi mới về nhà, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang khi đi xe buýt, ngồi kề vai nhau. Nhờ có Jaehyun, Jungwoo trở nên thân thiết hơn với các thực tập sinh khác và mỗi ngày trôi qua dễ dàng hơn (và thú vị nữa, nghe thật tham lam quá).
Việc Jaehyun được giới thiệu là thành viên của SM Rookies khiến lịch trình của họ không trùng lặp nhiều như trước. Jaehyun phải tham gia nhiều dự án cùng một lúc – quay video vũ đạo, tập dượt cho concert, thậm chí còn đi làm MC cho một show âm nhạc. Còn Jungwoo thì vẫn chỉ có hai công việc duy nhất là học ở trường và cải thiện kỹ năng của một thực tập sinh. Hai người có hàng tá những câu chuyện riêng để chia sẻ với nhau khi có thời gian.
Jaehyun cho cậu xem video luyện tập vũ đạo, những đoạn quay lén lúc Johnny đệm piano cho Taeil hát hoặc kể cho cậu nghe về buổi chụp ảnh thực tế như thế nào. Đổi lại, giữa làn khói bốc lên từ bát jjajangmyeon hay hộp gà rán thơm phức, Jungwoo kể cho anh nghe chuyện trường lớp, về lời nói dối ngốc ngếch cậu dùng để che dấu việc mình đi đâu sau giờ học. Cậu nói với Jaehyun về những cậu chuyện vô nghĩa mà Jaemin và Donghyuck bô lô ba la trong lúc tập luyện, về việc Jisung giờ rất giỏi né những cái ôm mà Jaemin chỉ trực nhào đến.
Từng ngày, từng tuần, từng tháng trôi qua như vậy, mọi người cuốn vào guồng quay không ngừng nghỉ mà chẳng nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến nhường nào. Đó là lúc Jungwoo được gọi lên và thông báo rằng cậu sẽ tham gia các chương trình SM Rookies sắp tới. Không phải là một thành viên chính thức, cũng không được lên sân khấu nhiều, nhưng cậu rất vui khi được cho cơ hội. Lúc Jungwoo còn đang lơ lửng trước thông tin nhận được thì điện thoại đổ chuông, tên của Jaehyun sáng lên trên màn hình.
"Em sẽ biểu diễn cùng bọn anh đúng không?"
"Ừm, vâng, chắc thế ạ?"
"Cuối cùng chờ được rồi!" - Ở đầu dây bên kia rất ồn ào, Jungwoo nghe tiếng Jaehyun rời điện thoại ra xa và hét lên gì đó – "Anh phải đi rồi, nhưng anh sẽ gặp em vào buổi tập ngày mai được không? Tạm biệt, Woo!"
Cuộc gọi kết thúc trước khi Jungwoo có thể nói lời tạm biệt, cậu mỉm cười cất điện thoại vào túi.
-
Lần đầu tiên Jungwoo mơ hồ nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là ở hậu trường buổi biểu diễn SMRookies. Mark dồn vào một góc, khuỵu gối cố giữ chiếc iPod của mình tránh xa khỏi Johnny còn Doyoung đang đuổi theo Jaemin, đứa nhỏ không chịu ngồi yên làm tóc.
Ngạc nhiên là cậu không cảm thấy quá lo lắng. Thực ra cậu cũng không phải là tâm điểm của sự chú ý, cho nên nếu cậu có phạm một hay hai lỗi sai thì fan cũng không biết đâu. Hơn nữa, làm sao fan phải để ý đến cậu khi còn những người tuyệt vời xung quanh chứ?
Khi lớp trang điểm cuối cùng quét qua sống mũi, Jungwoo nhường chỗ của mình cho người tiếp theo và ngồi xuống băng ghế dài kê sát tường. Từ góc của mình, Jungwoo nhìn những người bạn thân quen đang dượt lại một lượt vũ đạo, Jisung như một cơn bão nhỏ nổi bật ngay chính giữa.
Sau đó cảm nhận có ai đó ngồi xuống bên cạnh, Jungwoo quay lại và nhìn thấy Jaehyun. Cậu thấy trong mắt anh thứ ánh sáng lấp lánh đến từ một người trẻ tuổi mộng mơ tự tin đương đầu với thế giới.
"Em sẵn sàng chưa? Sân khấu của riêng chúng ta! Dù chưa thể coi là ra mắt chính thức nhưng có thể xem như công sức của chúng ta cũng có kết quả rồi." – Anh khoác tay qua vai Jungwoo – "Em đừng lo lắng quá nhé."
"Em ổn mà. Đó là sân khấu của mọi người, em chỉ ở đó học hỏi thôi." – Cậu chỉ nói sự thật nhưng Jaehyun dường như không thích cho lắm.
"Em đang nói gì vậy? Đây là sân khấu của bọn anh, cũng là sân khấu của em. Bất kể thế nào em là một thành viên không thể thiếu." Anh siết chặt vai Jungwoo. Và khi Jungwoo ngước nhìn góc nghiêng của Jaehyun, trái tim cậu hẫng một nhịp bất thường.
Có lẽ là bởi vì sự tự tin trong giọng nói của anh, hoặc bởi vì cách hàng mi rung lên khi anh chớp mắt, Jungwoo chắc chắn đến 87% rằng thứ mà cậu đang cảm nhận sâu thẳm nơi ngực trái của mình là điều gì đó rất mới mẻ. Ừ thì cậu từng có crush trước đây, nếu như tính việc hồi mười bốn tuổi cậu thấy bạn cùng lớp thật dễ thương.
Nhưng cảm giác này? Cảm giác này thật khác. Nó đi kèm với một cái nhói lên kỳ lạ - không phải phải đau đớn mà mang theo ấm áp cuộn từ đáy lòng lên tận những đầu ngón tay.
"Vâng" – cậu đáp, ngồi sát lại gần hơn một chút.
-
Một vài ngày trước khi NCT U chính thức ra mắt, Jungwoo nhận được tin nhắn của Jaehyun kèm theo bản thu thô của cả The 7th Sense và Without You. Đáng lẽ cậu phải đi luyện thanh trong... tám phút nữa, nhưng cậu ngay lập tức đi tới một phòng tập trống và cắm tai nghe vào.
The 7th Sense là một ca khúc ấn tượng - chất nhạc độc đáo giúp bài hát nổi bật hơn so với hàng loạt ca khúc K-Pop ngoài kia. Có khả năng công chúng sẽ khó đón nhận chính vì sự khác biệt kia, nhưng đó là cái giá phải trả nếu người ta muốn theo đuổi nghệ thuật hơn là cái lợi trước mắt.
Tuy nhiên, Jungwoo thích Without You hơn, và lý do rất đơn giản: cậu muốn nghe giọng của Jaehyun nhiều hơn. Cậu ngồi đó, dựa lưng vào tường trong một căn phòng tối, nhắm mắt nghe đi nghe lại bài hát thêm hai lần. Cậu sẽ đến tập muộn và bị khiến trách, nhưng đây là sản phẩm đầu tay của những người anh em cậu trân quý nhất. Chỉ thế là đủ rồi.
Hay quá, Jae. Cả hai đều rất hay. Em không chờ được đến lúc xem MV đấy!
Cậu rất tự hào về họ - làm sao không tự hào được khi cậu đã chứng kiến tận mắt những nỗ lực mà họ đã bỏ ra để chuẩn bị cho màn ra mắt của mình. Những ngôi sao trong mắt cậu sẽ còn tỏa sáng hơn nữa.
Tuy nhiên, có một điều mà cậu không tính đến, đó là lịch trình của các thành viên mới ra mắt trở nên vô cùng bận rộn. Màn ra mắt của NCT U kéo theo một loạt các dự án mới. Đột nhiên toàn bộ những người từng gắn bó với mỗi ngày của Jungwoo đều biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Trong nhiều tuần, cậu có chăng chỉ nhận được một vài tin nhắn lẻ tẻ hoặc không gì cả, bọn họ phải liên tục chạy lịch trình từ tham gia các buổi biểu diễn trên sân khấu đến quay phim cho NCT Life.
Trong một thời gian, cậu cảm thấy có chút mất mát. Thật kỳ lạ khi không thể gặp những người mà cậu gặp mỗi ngày trong gần hai năm, đã có lúc cậu muốn gọi điện chỉ để nghe tiếng của họ. Cậu nhớ sự hiện diện của họ (đặc biệt là Jaehyun, nhưng cậu chỉ giữ cho riêng mình). Nhưng ít nhất cậu vẫn còn những người khác. Khi không có Jaehyun, cậu sẽ dành thời gian rảnh rỗi của mình cho Lucas và Kun, đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi góc phố với Donghyuck, và tranh dành những cái ôm của Jaemin và Jisung.
Mọi thứ dù vậy không giống như trước, và cậu cũng không nghĩ mọi thứ có thể giống như trước.
Cậu đủ trưởng thành để hiểu rằng tốt hơn hết là bỏ qua sự vắng mặt của bọn họ và tập trung vào việc luyện tập. Cậu giờ chỉ biết có tập luyện và tập luyện, cho dù có những đêm muộn, ngón tay cậu lướt qua tên Jaehyun trong danh sách tin nhắn của mình. Có điều cậu chẳng bao giờ nhấn vào tên anh và chỉ để chiếc điện thoại yên vị lại trên bàn.
NCT127 ra mắt một lần nữa đem theo những người bạn của cậu và sau đó là cả những đứa em NCT Dream. Hóa ra năm 2016 không chỉ giúp Jungwoo cải thiện khả năng vũ đạo và thanh nhạc mà còn cho cậu rất nhiều bài học về cuộc đời.
Cậu gần như không có thời gian để chuẩn bị tinh thần bước sang năm 2017. Cậu được kéo khỏi bóng tối vào ném vào tay một trái bóng mà thiếu chút nữa cậu tưởng đã để vuột mất. Công ty chính thức giới thiệu Jungwoo với tư cách là một Rookie, cậu có vai diễn đầu tiên trong một video âm nhạc, một vài bức ảnh của cậu tại SMTown concert được lan truyền trên internet. Thật bất ngờ khi có người nhận ra cậu trên đường, và còn bất ngờ hơn là cậu có fan.
Quảng bá với tư cách là Rookie thật sự rất... đặc biệt. Cậu không có trách nhiệm lớn như một thần tượng đã ra mắt, nhưng mọi hành động cậu làm đều được ghi lại và theo dõi chặt chẽ. Giờ đây, thời gian ở cạnh Lucas và Kun còn có một mục đích khác, đôi khi ba người bọn họ phải chụp ảnh selfie hoặc là quay video ngắn để tải lên các mạng xã hội. Jungwoo vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng cho những việc như vậy.
Chí ít thì cậu có thể nghe NCT's Night Night mỗi khi tâm trạng đi xuống. Cậu nhớ giọng nói của Jaehyun, lắng nghe anh và Johnny (và Doyoung) nói chuyện hằng tuần luôn khiến cậu vui vẻ hơn.
"Anh ổn chứ?"
Jungwoo giật mình, không biết rằng bản đã chìm vào suy nghĩ mông lung cho đến khi giọng nói của Jaemin xua tan lớp sương mù. Kể từ khi Jaemin tạm ngừng hoạt động, Jungwoo đã cố gắng đến thăm cậu em một cách thường xuyên mặc dù biết rằng Jaemin vẫn liên lạc thường duyên với mấy nhóc khác trong Dream. Chỉ là... cậu hiểu cảm giác chỉ có thể dõi theo bạn bè của mình từ xa là như thế nào.
"Hả? Ừ, anh ổn, nghĩ ngợi linh tinh chút thôi."
Jaemin nhướn máy – "Anh không phải loại người hay nghĩ ngợi"
"Có đấy nhé." Jungwoo nói, đón cốc cà phê mà Jaemin đang với lấy. "Nhân tiện, hôm nay em đã uống bao nhiêu cà phê rồi thế?"
Jaemin xua xua tay uống một ngụm lớn, thở ra đầy mãn nguyện khi caffein trôi xuống cổ họng.
"Không quan trọng! Này, nếu anh có gì bận tâm thì cứ nói với bọn em đấy." - Cậu nhóc nhìn Jungwoo qua vành cốc. "Không có Jae này thì có Jae khác không phải sao? Nói cho anh biết em thú vị hơn gấp mấy lần." Jaemin nháy mắt khiến Jungwoo bật cười.
"Ừ, em tất nhiên là thú vị. Và ừ chắc phải thế đấy? Dù sao lâu lắm bọn anh không nói chuyện rồi - gần đây anh ấy bận lắm. "
Jaemin nhún vai không lấy làm quan tâm. "Đó chẳng phải lý do. Nếu anh muốn duy trì một mối quan hệ, anh phải cố gắng vì nó. Anh nghĩ làm thế nào em có thể biết tất cả bí mật của Jeno? "
"... Mối quan hệ?"
Jaemin dừng lại, đưa cốc lên môi. "Ừ, mối quan hệ, tình bạn, hay bất cứ thứ gì. Có khác gì đâu."
Cậu em có thể còn trẻ và (cực kỳ) lập dị, nhưng sắc sảo và trưởng thành hơn mọi người nghĩ. Jaemin không sai - Jungwoo ngồi lại, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, để những lời của Jaemin lặp đi lặp lại trong đầu.
-
Vào một ngày nóng kinh khủng vào đầu tháng 7, cậu đã gặp lại người mà bản thân nghĩ đến hàng ngày, người mà cậu chỉ được thoáng thấy qua trên hành lang suốt thời gian qua. Anh trông rất đẹp trai, Jungwoo nghĩ. Nhưng rồi nói đi phải nói lại, Jaehyun đã bao giờ trông xấu xí chưa?
Có điều thành thật mà nói cậu không thích họa tiết rằn ri cho lắm.
Chỉ mới vài phút kể từ khi họ đến trường quay Cherry Bomb, nhưng Kun và Sicheng đã dính chặt lấy nhau, Sicheng thoải mái hơn khi được nói tiếng mẹ đẻ nên kéo Kun giới thiệu xung quanh. Trong khi đó, Jungwoo phải cố lắm mới đi nổi trên một đường thẳng vì bị Donghyuck bám cứng ngắc trên lưng còn Mark chạy qua chạy lại bên cạnh.
"Whoa, dây đó dùng làm gì vậy? Có ai đó sẽ bị treo lên à?"
"Chính xác. Anh Taeil thân yêu của chúng ta đó!" Donghyuck đáp, thổi một hơi vào tai cậu.
Jungwoo hét lên, Donghyuck cười ngặt nghẽo và một giọng nói giống như Jaehyun cất lên, "Woo?"
Khoảnh khắc Jungwoo quay về phía giọng nói và nhìn thấy Jaehyun trong bộ đồ rằn ri. Cậu chợt xấu hổ một cách ngu ngốc và hai má bắt đầu nóng bừng bừng.
"Chào anh."
Cuối cùng thì Donghyuck chịu buông Jungwoo ra còn Jaehyun bước vào lấp đầy khoảng trống đột ngột đó, một cánh tay vòng qua vai kéo cậu vào lòng. Giữa mùi của đủ loại keo xịt tóc, Jungwoo cố tìm mùi thơm thân quen phảng phất để hít một hơi thật sâu.
"Cũng lâu rồi ấy nhỉ? Em lại cao đấy à, làm thế quái nào vậy? Hy vọng không ai thay thế anh làm bạn ramen của em. đấy" - Câu nói Jaehyun rất bình thường, nhưng lại chẳng bình thường trong suy nghĩ của Jungwoo. Donghyuck và Mark không biết đã lẩn đâu mất từ khi nào.
"Sao ạ? Không ai thay thế anh được đâu." – Jungwoo cau mày. Cậu thấy một tia ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Jaehyun trước khi anh trở lại vẻ đẹp trai thường thấy. Rồi Jaehyun nhìn đi chỗ khác, một nụ cười khẽ nở trên khóe môi.
"Đúng vậy, cũng không ai có thể thay thế em." - Chỉ tay về góc kia trường quay, anh nói - "Có một xe đồ ăn đấy, em đói không? Đi nào."
Trong mười lăm phút, với đầu gối Jaehyun chạm vào gối cậu và một bát gà cay trước mặt, mọi thứ dường như đã trở về đúng với vị trí của nó.
Đêm đó, Jungwoo lướt qua những bức ảnh Kun chụp với các thành viên 127. Cậu dừng lại lâu hơn ở bức ảnh duy nhất cậu chụp cùng Jaehyun, chạm lên nụ cười và mái tóc lòa xòa trước trán... không ai có thể thay thế anh được.
-
Lucas tựa lên đùi cậu để trò chuyện với Ten, cậu em nặng hơn vẻ ngoài của mình nhưng Jungwoo không bận tâm, phải nói là cậu đang vô cùng phấn khích bởi vì cuối cùng cậu cũng có thể biểu diễn cùng anh em trên sân khấu với tư cách là thành viên của NCT. Nếu tính cả các nhân viên của công ty, phải có hơn hai chục người được nhồi nhét vào một phòng - tất cả đều ở đây để họp bàn về dự án NCT 2018, công tác chuẩn bị sẽ triển khai sau một tuần nữa. Khi chờ đợi mọi người đến đông đủ, Jungwoo đưa mắt nhìn khắp phòng.
Jaemin trông hạnh phúc hơn bao giờ hết, mấy người xung quanh đang bật cười vì Renjun và Donghyuck cứ cãi nhau mãi. Jeno đặt tay lên lưng Jaemin, ngón tay cái ấn nhẹ xoa bóp những chỗ mà Jungwoo nghĩ là Jaemin bị đau. Thật đặc biệt, Jungwoo luôn thấy mối liên kết giữa hai cậu em thật trân quý. Lúc cậu định quay đi thì bị Jaemin bắt gặp. Cậu nhóc nháy mắt, nhướn nhướn lông mày và ra khẩu hình Cố lên!
Jungwoo mỉm cười.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, những thành viên còn lại cũng đã tới. Yuta, Sicheng và theo sau là Jaehyun. Jaehyun trông thật ấm áp. Anh dường như nhỏ bé hẳn đi trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình, mũ trùm qua đầu và ống tay áo dài che cả bàn tay.
Jungwoo chẳng thể tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ vì Taeyong đã lên tiếng bảo mọi người mau chóng trật tự, sức nặng trên đùi cậu cũng biến mất.
Việc chuẩn bị cho album mới không đơn giản. Bọn họ phải tập trung trong từng công đoạn từ ghi hình cho video Yearbook đến thu âm và tập vũ đạo. Một giấc ngủ tròn giờ còn quý hơn vàng. Bởi vì một khi đã quyết dốc 110% sức lực thì phải đánh đổi thời gian nghỉ ngơi. Và Jungwoo là người quyết tâm thực hiện điều đó đầu tiên.
Cậu trở nên kỹ tính và luyện tập như điên cuồng đến nỗi Mark phải nói với Johnny rồi Johnny báo với Jaehyun. Kết quả là Jaehyun đã theo nghĩa đen xông thẳng vào một buổi tập của Jungwoo để ngăn cậu lại.
"Jungwoo, chúng ta mới học xong vũ đạo của Boss ba ngày trước. Anh chưa thấy em ra khỏi phòng này từ ngày hôm đó." – Jaehyun trực tiếp tiến tới tắt loa phát nhạc khiến mắt Jungwoo mở to nghi hoặc, tiếp thở dồn dập của cậu nghe rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng – "Anh biết lần này em được ra mắt chính thức, em muốn mọi thứ hoàn hảo nhưng làm thế này là phải tác dụng đấy."
Áo thun đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng, đôi chân mệt đến mềm nhũn nhưng dường như cậu chẳng cảm nhận được điều gì. Có hàng ngàn ngôn từ bùng nổ trong đầu (chuyện gì đang xảy ra thế?) nhưng cuối cùng Jungwoo chỉ có thể nhăn nhó giải thích: "Em – các anh cũng tập luyện hàng ngày mà".
Jaehyun nhìn cậu trong giây lát rồi thở dài: "Bọn anh tập luyện hàng ngày, đúng là thế nhưng bọn anh biết điểm dừng và bọn anh biết lúc nào cần phải nghỉ ngơi. Anh hỏi mọi người rồi, em đã không ăn uống cùng ai suốt từ thứ hai, mà hôm đó cũng là anh phải bắt thì em mới chịu đi ăn. Em có biết mấy giờ rồi không Woo? Em không biết đường xem đồng hồ à?"
Có lẽ là do căng thẳng tích tụ hoặc do thiếu ngủ, Jungwoo thực sự không có tâm trạng để nghe giáo huấn lúc này. Cậu quay lại với những chiếc gương, không cần nhạc cũng được, cậu có thể tập tiếp mà chẳng cần đến nó. Dù sao thì cậu đã nghe đi nghe lại một bài suốt mấy tiếng đồng hồ qua.
"Anh về đi" - cậu lẩm bẩm, lắc bả vai mỏi nhừ- "Em ổn. Em muốn luyện tập thêm một chút".
"Anh sẽ không về mà không có em. Em thật nực cười, đã bao lâu rồi em không ngủ?"
Jungwoo lướt ngón tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi và nhắm mắt lại. Cậu có thể cảm nhận được dây thần kinh của mình đang căng lên như dây đàn - thêm một phút nữa có lẽ cậu sẽ khóc hoặc đấm vào gương. "Em không sao, em ngủ đủ rồi. Cho em mười lăm phút, được không? Mười lăm phút rồi em sẽ về nghỉ."
Chỉ một khoảng lặng rất ngắn sau đó Jaehyun lắc đầu: "Không được."
"Thế quái nào lại không được chứ?"
Okay, có lẽ nước mắt đã thắng mất rồi.
"Bởi vì em đang tìm đường chết đấy. Và anh thì lo lắng cho em đồ ngốc này."
Jungwoo không chắc bằng cách nào, nhưng Jaehyun đã băng qua một nửa chiều rộng của căn phòng trong tích tắc. Sau đó, một vòng tay ôm lấy cậu và một bờ vai ngay trước mặt để cậu tựa vào khóc, cho nên cậu cứ thế bật ra tiếng nức nở.
"Em thấy khó quá" – Jungwoo nghe thanh âm nghèn nghẹn của mình, từng từ ngữ như bị bóp nghẹt ép vào áo len của Jaehyun. Bây giờ bọn họ ôm nhau thành một đống trên sàn phòng tập, trông thảm hại quá đỗi – "Mọi người đều rất giỏi. Em không muốn trở thành gánh nặng hoặc..."
"Dừng ở đây nhé." - Một bàn tay vỗ lên lưng cậu. Jungwoo thở ra vừa đau vừa nhẹ nhõm khi Jaehyun ấn xuống ngay điểm cứng nhắc sau gáy cậu. "Em có tin anh không?"
Câu hỏi ngu ngốc. Một câu hỏi không cần trả lời.
"Vậy thì em phải tin anh khi anh nói rằng em không phải mất công chứng minh khả năng của mình với ai cả. Em còn vượt xa bất cứ kỳ vọng nào mọi người có thể đặt ra nữa."
Jungwoo không đáp, nhưng có lẽ Jaehyun cũng chẳng cần phản hồi nào cả.
-
Vài tuần sau đó, cậu và tất cả những thành viên trong nhóm ăn vận đồ đen từ đầu tới chân chia thành các nhóm nhỏ để ghi hình. Có camera ở khắp mọi nơi, sẵn sàng ghi lại nội dung cho các video hậu trường phát hành sau đó. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa phát ra từ mọi hướng khiến Jungwoo phải thừa nhận bầu không khí náo nhiệt này thật sự dễ chịu.
Cậu đang được thợ trang điểm xịt cố định tóc một lần nữa khi Jaehyun xuất hiện trong tầm mắt.
"Em ổn chứ?" – Hai người bọn họ chưa thực sự giải quyết việc xảy ra trong phòng tập lần trước, nhưng Jaehyun thường xuyên tới lui kiểm tra tình hình của cậu kể từ hôm đó. Dưới sự giám sát của anh, Jungwoo đã ăn uống đúng bữa, ngủ đúng giờ và tập luyện khoa học hơn.
Jungwoo ậm ừ: "Vâng, tốt hơn nhiều rồi ạ." – Cậu đợi cho đến khi thợ trang điểm xong xuôi và tìm mục tiêu mới trước khi tiếp tục – "Em vui, em rất vui được cùng anh làm việc thế này" – Cậu vẫy tay xung quanh.
Bông tai của Jaehyun phản chiếu ánh sáng lúc anh nghiêng đầu, nụ cười tươi rói cũng vẽ lên trên môi: "Anh đoán là phải may lắm mới được xếp chung nhóm đấy, phải không nào?"
"Anh chắc chứ?" – Jungwoo nhướn cằm ra hiệu về phía Lucas khiến Jaehyun bật cười.
Cậu sẽ nhớ mãi tiếng cười này phòng khi sau này cần đến.
-
Ngay sau chiến thắng thứ tư của cả nhóm với Regular là Halloween. Bữa tiệc Halloween thường niên của SM là một sự kiện lớn đến nỗi mọi người phải cẩn thận chọn lựa trang phục của mình từ vài tuần trước đó để nhân viên có đủ thời gian chuẩn bị hoặc sáng tạo mọi thứ liên quan.
Ngồi trên ghế trang điểm với bộ tóc giả và chiếc váy dài đến mắt cá chân, Jungwoo vẫn không thể tin nổi cậu có đủ can đảm để xung phong trở thành bạn diễn của Jaehyun. Điều đáng ngạc nhiên hơn là Jaehyun đồng ý với điều đó.
Hai người chia nhau ra để thay đồ vì Jaehyun nói rằng anh muốn xem kết quả cuối cùng cho bất ngờ. Cho nên cậu được xếp chung một phòng với Johnny và Doyoung. Khi Jungwoo hoá trang thành Rose, hai nét đẹp hòa quyện, cậu phải thừa nhận rằng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
"Em... hợp lắm luôn ấy" – Johnny cất tiếng, có chút bối rối – "Anh không nghĩ ra ai có thể hợp hơn Jungrose nữa đâu. Chết tiệt, anh được chứng kiến em biến đổi từng chúng mà còn không tin vào mắt mình này."
Jungwoo muốn cười, nhưng cọ kẻ viền môi đang lơ lửng ngay trước mặt chỉ cách vài milimet, cậu không muốn bị đâm thẳng vào mũi đâu: "Em nhất định phải thắng một giải đấy" – Cậu nhăn mũi – "Tóc với váy này nóng chết mất."
"Này thì ít nhất em không phải độn ngực" – Johnny nhận xét – "Thử tưởng tượng phải nhảy Regular với tóc giả, váy rồi quả ngực pha ke. Trời đất, nghĩ thôi cũng..." – vừa lúc đó âm báo điện thoại vang lên – "Ohh, Jae nó xong rồi này. Đồ của nó cũng không phức tạp gì nhỉ. Em xem." – Johnny xoay điện thoại ra trước mặt Jungwoo, ngay trên màn hình là chàng Jack của nàng Rose đây – "Trời má nó đẹp trai ghê ta ơi."
"Lúc nào anh ấy chẳng đẹp trai" – Jungwoo lơ đãng nói, mải ngắm Jaehyun thật đáng yêu trong chiếc mũ nồi.
"Khiếp chưa!" – Johnny cười – "Hai đứa chỉ hóa trang thành Jack và Rose thôi mà. Em không phải làm như đang yêu thế đâu."
Jungwoo chớp chớp mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, đôi mắt mở to và có màu xanh nhân tạo: "Em có thế đâu." – cậu phản bác dù có vẻ là quá muộn. Rất may, Johnny còn bận với đám tin nhắn tới tấp trên điện thoại nên chẳng để ý lắm đến cuộc hội thoại. Jungwoo nuốt nước bọt để trôi đi cảm giác nghèn nghẹn nơi cuống họng.
Cậu phải chịu đựng thêm hai mươi phút trang điểm và làm tóc trước khi màn hóa trang được coi là hoàn chỉnh. Johnny đã đi thay bộ đồ Tony the Tiger của mình, cho nên chỉ còn Taeyong với máy quay trên tay.
"Woa" – Ten thốt lên, ánh mắt quét từ đầu tới chân Jungwoo – "Em trai tôi, em tôi... xinh đẹp quớ."
"Cảm ơn? Anh cũng đẹp đó, tóc dài hợp với anh đấy."
Ten nhướn mày cao đến tận chân tóc (giả) – "So với em thì anh chỉ là thôn nữ quê mùa. Em đã nhìn mình trong gương chưa thế?"
"Vãiiiiiii!!!" – âm thanh phát ra rúng động cả căn phòng nhỏ - "Cô em nào ngon thế kia!"
Jungwoo co rúm người lại. "Cas, ghê quá, đừng có mà nói kiểu đấy chứ."
"Jaehyun nghe thấy là nó đánh đấy!" Taeyong cười, với tay lên sửa tóc mái.
Lucas nhún vai, nụ cười vẫn thường trực trên môi kéo kéo ống tay áo của Jungwoo. Cậu em nháy mắt ra chiều tình ý với Jungwoo đổi lại cậu ngửa mặt lên trời cười thành tiếng. Có những điều mãi không bao giờ thay đổi. "Anh ấy có nghe thấy đâu mà?"
"Anh nghe thấy đấy" – giữa đám đông, Jungwoo thấy chiếc mũ nồi trôi lại gần, sau đó Jaehyun tiến lại ngay giữa Kun và Jaemin. Jaehyun kéo cậu gần bên mình – "Ai dám tán tỉnh người trong mộng của tôi đó hả?"
"Là tên Thor đó anh" Jaemin mách, bóp bóp đám cơ bắp giả phồng lên của Lucas – "Xem đi, vị thần Bắc Âu cao lớn, mạnh mẽ, còn biết truyền sét."
Jaehyun mím môi và Jungwoo không thể không nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má anh. "Anh không nghĩ mình sẽ thắng được Thor," anh thở dài đầy thất vọng, nhìn sang Jungwoo. "Anh chỉ là một nghệ sĩ nghèo. Xin lỗi tình yêu của anh."
Donghyuck kêu lên. "Các anh cứ diễn đi em quay hết lại để tống tiền trong tương lai rồi đây này."
Vừa lúc đó, Chenle bước vào phòng với bóng bay và trang điểm chú hề cực kỳ đáng sợ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Các thành viên chạy nhanh đến bên cạnh nhóc, Jisung muốn cầm thử bóng bay còn Donghyuck đòi Chenle làm thử mấy trò hề chơi.
Jungwoo và Jaehyun, dù vậy, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Johnny nói với anh là anh sẽ ngạc nhiên lắm. Và Johnny đã đúng. Kate Winslet cũng không thể so sánh được với em đâu." – Jaehyun nói còn Jungwoo lại đỏ bừng đến tận mang tai.
Sau đó, cả nhóm ghi hình cho bữa tiệc hóa trang và My Heart Will Go On vang lên, Jaehyun bước ra còn Jungwoo thấy mình hẵng còn đang chìm đắm trong lời nói của Johnny.
Em không phải làm như đang yêu thế đâu.
Ơn trời vì tài năng giải trí bẩm sinh của cậu, nếu không chắc cậu đã lúng túng như gà mắc tóc khi đi cạnh anh. Cũng chính bản năng đã đưa cậu đến với Jack, chàng Jack bảnh bao và trở thành cặp đôi nổi bật nhất.
Tuy nhiên, những gì diễn ra ngay sau đó không thể quy cho tài năng giải trí bẩm sinh được.
Cậu quay đầu lại vừa đúng lúc Jaehyun quay sang, và điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu khi thấy bờ môi cong lên của Jaehyun là: Mình muốn hôn anh ấy. Rồi não bộ bị chặn đứng bởi cái siết eo thật chặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi anh thả tay ra, cuối cùng Jungwoo thấy mình quay trở lại vị trí các thành viên đang đứng.
Ồ trời, cậu đúng là hết thuốc chữa mà.
-
Việc Sicheng tạm dừng hoạt động cùng nhóm mang đến những hậu quả lường trước được và cả không lường trước được. Họ biết người hâm mộ sẽ khó chịu với thông báo này, nhưng họ không ngờ tới người hâm mộ khó chịu với cậu.
Jungwoo nhận thức rõ ràng, và cũng được những người khác khuyên, là tốt nhất không nên tìm kiếm tên của mình trên Naver, Twitter hoặc bất kỳ mạng xã hội nào. Cư dân mạng chẳng tiếc những lời ác độc, tệ nhất là họ chẳng bao giờ quan tâm cảm giác của người khác mà chỉ chăm chăm xả những chỉ trích vô cớ hệt như một cơn hồng thủy. Nhưng liệu có mấy thần tượng ngăn nổi bản thân tìm kiếm xem người khác nhận xét gì về mình?
Cậu cho rằng một trong những nhu cầu của con người được khen ngợi và tán thành.
Không lâu sau khi Neo City - The Origin được công bố, Jungwoo vấp phải những bình luận gay gắt, đặt câu hỏi liệu cậu có xứng đáng tham gia tour diễn của 127 ngay sau khi ra mắt trong nhóm không và tại sao Sicheng, một thành viên 'ban đầu', lại bị gạt sang một bên. Họ nói rằng cậu đang gây khó khăn cho các thành viên khác và lẽ ra cậu không nên thế chỗ của Sicheng cũng không đáng được trao cơ hội như thế.
Tất nhiên, cũng có những bình luận tích cực và ủng hộ, nhưng cậu lại là kiểu người tập trung vào tiêu cực.
Doyoung tìm thấy cậu trong phòng tập thể thao của công ty vào một buổi tối, âm thanh từ máy chạy bộ và tất cả những tiếng ồn bên ngoài bị tai nghe chặn lại. Jungwoo nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên ô kính cửa sổ, nhưng cậu không nhận ra sự xuất hiện của Doyoung cho đến khi một bàn tay vươn tới chỉnh tốc độ chạy chậm hơn.
Nuốt tiếng thở dài vào trong lòng, Jungwoo gỡ tai nghe ra.
"Nói cho anh xem sao em lại ở đây chạy bộ ..." Doyoung gõ đồng hồ máy chạy bộ, "10km lúc gần nửa đêm?"
"Mọi người vẫn hay chạy buổi tối mà" Jungwoo trả lời, chậm xuống mức đi bộ - "Có gì lạ đâu anh."
"Với em thì lạ. Giờ này đáng lẽ em đang lục đồ ăn khuya trong tủ, hoặc xem anime với Yuta, nhưng em lại ở đây. Donghyuck bảo anh đến tìm em vì nó không quen chơi Kart Rider mà không có em."
Jungwoo muốn giấu chuyện này đi, giống như cách cậu thường làm với các vấn đề của mình, nhưng khi thấy sự lo lắng hiển hiện trên gương mặt người đối diện, cậu quyết định cất tiếng:
"Anh có nghĩ rằng em xứng đáng được tham gia concert không?"
Rõ ràng đây không phải là phản ứng Doyoung mong đợi.
"Gì? Có chứ, tất nhiên, em có gì không xứng đáng nào? "
Jungwoo nhún vai, tập trung vào việc đi bộ. "Mọi người nói rằng em không xứng. Rằng em không ở 127 đủ lâu, rằng em đang chiếm vị trí của anh Sicheng, rằng em..."
Doyoung đập mạnh vào nút dừng khẩn cấp khiến Jungwoo suýt ngã ngửa. Hông của cậu va vào máy chạy bộ, cậu cau mày với Doyoung. "Thế nào cũng bầm đấy anh."
"Bầm thì bôi thuốc" Doyoung đáp lại. "Woo, không có ý xúc phạm chứ em thôi ngớ ngẩn đi. Em để những lời đó vào đầu làm gì? Bọn anh đều biết em đã hoạt động cùng 127 chăm chỉ thế nào – chăm đến tắc thở luôn, và chính em cũng biết bản thân đã bỏ công sức nhiều đến đâu. Em không chiếm vị trí của ai cả, em không thay thế Sicheng, chẳng ai thay thế được Sicheng, hai đứa khác nhau, em là em thôi. Việc bổ sung em vào 127 và việc Sicheng tạm dừng hoạt động là hai chuyện không liên quan."
Jungwoo cầm lấy chai nước Doyoung đưa ra trước mặt.
"Em đã đồng hành cùng bọn anh ngay từ khi chúng ta chưa là gì cả. Chỉ vì một số người không biết điều đó không có nghĩa là em được phép phủ nhận tất cả." - Doyoung bẹo má. "Giờ đi thôi, chúng ta về nhà."
-
Lịch trình ở Mỹ thực sự giúp cậu gỡ bỏ nhiều khúc mắc. Đây là lần đầu tiên cậu đến Bắc Mỹ, mọi thứ trông đều bóng bẩy, mới mẻ và hấp dẫn. Thực thế là còn tuyệt hơn vì cậu được ở bên cạnh những người mình yêu thương nhất.
Cậu đến thăm thủy cung với Doyoung, đi ăn tối với Mark, đuổi theo Donghyuck ở bãi biển Miami. Chơi beer pong với các anh em, chụp ảnh với những cô bé trên đường và được Johnny mua cho cặp kính Ray-Ban. Cả nhóm còn quay video cho Highway to Heaven, và đó là một kỷ niệm không bao giờ quên. Ở giữa hoang mạc, được bao quanh bởi đất trời bao la và âm thanh xa xăm từ những chiếc xe đang lao qua trên đường cao tốc, mọi thứ gần như siêu thực.
Jungwoo tận hưởng làn gió nhẹ, lắng nghe tiếng trò chuyện của Yuta và Mark ngay bên cạnh. Trong mắt cậu hoang mạc này dường như không có tận cùng, cậu nhận ra rằng mình chỉ là một đốm sáng nhỏ trong thế giới rộng lớn này. Jungwoo quay lại khi nghe tiếng cửa xe đóng lại. Jaehyun đang đứng cách đó vài bước chân, đầu cúi xuống kéo áo sơ mi vào trong quần.
Màu tóc xanh dương nhạt của anh rất hợp với bầu trời, và khi Jaehyun ngẩng đầu lên, mắt nheo lại trước ánh sáng mặt trời, Jungwoo không khỏi thốt lên trong lòng rằng anh trông hoàn hảo như thế nào. Chiếc áo sơ mi nổi bật, đường cằm tinh tế, - trời ơi, anh ấy đang nhìn lại phía này.
Jaehyun bước tới, mỗi bước chân mang theo một đám bụi nhỏ.
"Chưa bao giờ anh nghĩ chúng ta lại được ghi hình ở hoang mạc Mojave." - Jaehyun cất tiếng khi đứng đủ gần cậu. - "Sau này chắc không có MV nào hơn được thế này đâu."
"MV sẽ rất tuyệt luôn" Jungwoo đồng ý. "Mọi thứ đều hoản hảo quá."
Rồi những ngón tay lướt nhẹ lên tóc cậu, nhẹ nhàng để không làm rối tung những sợi tóc được tạo kiểu cẩn thận. "Tóc em cứ như kẹo bông ấy."
"Đây là khen đấy ạ?"
"Tất nhiên, đẹp lắm. Rất hợp với em."
Hai người đứng bên nhau sóng vai trong im lặng và Jungwoo đếm những chiếc xe chạy qua để đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm giác cánh tay của Jaehyun quàng trên vai mình. Chính những khoảnh khắc nhỏ như thế này lại càng củng cố thêm mối nghi ngờ đang ngày càng gia tăng trong lòng cậu rằng cậu đang rơi vào lưới tình - hoặc có lẽ, đã rơi vào lưới tình - với thành viên cùng nhóm của cậu, người anh của cậu, người... cậu không biết nữa?
Cuộc sống dường như đang đối xử với cậu tốt hơn một chút
"Em có chút không muốn quay lại Hàn Quốc" – cậu thừa nhận. "Ở đây em thấy vui quá."
"Anh cũng thấy thế đấy." - Jaehyun gật đầu.
"Rõ lắm ạ?"
"Ừ, em vui và cười nhiều hơn. Niềm vui lây nhiễm đấy em biết không? Tâm trạng mọi người gần đây đều rất tốt. Anh thích lúc em thực sự vui vẻ chứ không phải giả vờ" – Anh nghiêng đầu về phía mặt trời, Jungwoo dõi theo anh nhìn góc nghiêng của anh. "Đôi khi, em buồn nhưng em cứ cố giấu cảm xúc của mình đi, anh thấy thật có lỗi vì bọn anh không thể giúp gì cho em."
Jungwoo cảm thấy lòng mình nhộn nhạo.
"Anh có mà" cậu nói khe khẽ. "Anh giúp em nhiều thứ. Em ước gì anh biết được em đã nhận được nhiều bao nhiêu."
Ngay sau đó, có người hét lên để tập hợp bọn họ lại và Jungwoo định nhảy khói khối đá mà hai người đang đứng lên. Nhưng Jaehyun đã nắm lấy cổ tay ngăn cậu lại: "Anh biết là em còn có những người khác, có Mark, có Doyoung – nhưng hãy nhớ là em còn có anh nữa, được không?"
Jungwoo vỗ vào tay anh. "Đừng làm em xúc động chứ. Em mà khóc trôi hết trang điểm là anh sẽ bị mắng vì làm gián đoạn việc quay phim đấy."
Để tình cảm lấn át và cậu xoay người kéo Jaehyun vào một cái ôm chóng vánh.
Nhiều giờ sau đó cậu vẫn có thể cảm nhận được sức ép mềm mại của bàn tay trên lưng mình.
-
Cậu dùng hết sức để giữ tinh thần kiên định, nhưng cuối cùng, sự thật là cậu vẫn không đủ mạnh mẽ. Sau ngày kỷ niệm ba năm của NCT 127, cậu đã có một quyết định. Có lẽ cậu nên suy nghĩ về lý do tại sao đi đến quyết định đó mà không suy nghĩ nhiều về hậu quả.
Người đầu tiên và duy cậu đề cập vấn đề này là anh quản lý, đơn giản là anh quản lý sẽ thực hiện những thủ tục liên quan. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, cậu nói anh quản lý rằng cậu muốn tự mình thông báo với các thành viên và đó là ngày cuối cùng của concert SMTown ở Tokyo.
Vì mọi người đều hào hứng cho buổi concert nên Jungwoo chẳng mất nhiều công sức để tập hợp tám người còn lại vào một chỗ. Không có chút riêng tư nào, không nên ở trong phòng thay đồ khổng lồ với nửa tá nhân viên trong tầm mắt, nhưng Jungwoo biết cậu cần phải nói ngay bây giờ.
Khi cậu nói xong, tất cả đều chìm trong im lặng.
Cuối cùng Mark là người đầu tiên bật ra - "Cái gì?!"
Dường như chỉ chờ có thế một loạt câu hỏi ùn ùn được đưa ra, từ Doyoung thắc mắc sao em không kể cho ai, từ Taeyong hỏi liệu bọn anh có thay đổi được quyết định của em không, Jungwoo không biết trả lời từ đâu. Từ đầu đến cuối Jaehyun không nói một lời nào.
"Em sẽ quay lại mà" – Jungwoo chỉ có thể đáp như vậy – "Rất nhanh thôi. Em thực sự cần thời gian... để đối mặt với chính bản thân. Em hứa sẽ trở lại ổn hơn và mạnh mẽ hơn".
Donghyuck càu nhàu gì đó có vẻ rất khó chịu với sự tình trước mặt. Johnny liếc nhìn, vươn tay vỗ vỗ lên lưng cậu nhóc.
"Bao giờ em đi?"
Jaehyun.
Khi Jungwoo nhìn anh, cậu cảm thấy tim mình như bị bóp lại. Anh đặt tay lên đùi, các ngón tay đan vào nhau thành nắm đấm lỏng lẻo và anh có vẻ đang rất chăm chú vào móng tay của mình. Jungwoo đợi anh nhìn lên, nhưng anh không làm thế.
"Em sẽ không cùng mọi người tham gia sự kiện Capitol."
"Là ba ngày nữa."
Anh vẫn như cũ, không nhìn lên.
-
Cậu mệt vì lệch múi giờ, đói bụng và cần tắm, nhưng cậu cũng cần thu dọn đồ đạc của mình. Các thành viên muốn chờ để tiễn cậu đi, nhưng Jungwoo bảo mọi người hãy nghỉ ngơi một chút – bọn họ lại phải lên máy bay sau chưa đầy 24 giờ và họ cần ngủ. Vì vậy, sau một loạt những cái ôm (sau mỗi cái ôm cậu lại chực khóc đến nơi), cậu quay trở về sắp xếp quần áo vào vali, Taeil ngồi trên mép giường quan sát cậu.
"Em phải nhắn tin cho bọn anh thường xuyên đấy, được không?"
"Tất nhiên, em sẽ gọi video các thứ nữa."
Cậu kéo khóa vali, lấy gối và nhìn quanh phòng ký túc xá của mình lần cuối.
Taeil đứng dậy để đưa Jungwoo ra ngoài, nhưng Jaehyun đã ở ngay ngưỡng cửa cất tiếng – "Để em tiễn Jungwoo cho."
Tóc Jaehyun còn ướt, anh có mùi sữa tắm, không trang điểm và mặc quần áo cầu kỳ, Jungwoo nghĩ rằng anh trông còn trẻ hơn tuổi của mình.
"Em về nhà bằng cách nào?"
"Bố em đến đón dưới lầu rồi."
Jaehyun ậm ừ, môi mím chặt. Cả hai bước đến cửa trong im lặng.
"Em xin lỗi vì rời đi thế này. Không phải em..."
"Em không cần phải xin lỗi. Bọn anh không giận em. Nếu đây là điều em cần thì bọn anh sẽ luôn ủng hộ em bất kể em ở đâu."
"Em biết là anh rất buồn khi anh Sicheng rời đi cùng WayV" – cậu cúi xuống xỏ giày – "Em thấy thực sự tồi tệ khi khiến anh trải qua việc này một lần nữa. Em hiểu cảm giác nhìn bạn mình rời đi, tạm thời hoặc theo cách khác, cảm giác không dễ chịu chút nào."
"Không giống nhau." - Jaehyun nói. - "Mọi người đều biết Sicheng sẽ được ra mắt cùng WayV và WayV còn là cơ hội của cậu ấy" – Anh lướt qua Jungwoo để mở khóa cửa, rồi dừng lại ở nắm cửa – "Và em không chỉ là..."
Anh thở ra một cách nặng nhọc, để lại Jungwoo với một đống câu hỏi không có lời đáp. Cánh cửa bật mở. "Đừng bận tâm. Đây, đưa túi đây, anh mang xuống giúp cho."
"Không, không sao đâu. Anh đang mặc đồ ngủ mà. Muộn rồi, ngày mai mọi người còn phải phải dậy sớm."
Mắt họ chạm nhau và Jungwoo biết rằng mình sẽ nhớ anh phát điên.
"Được rồi. Đừng quên gọi điện cho bọn anh đấy."
Jaehyun vươn tay như thể muốn ôm, nhưng Jungwoo quay đi kéo đồ đạc của mình ra hành lang. Nếu bây giờ cậu ôm Jaehyun, cậu sẽ muốn ở lại, và cậu không thể ở lại.
"Em sẽ nhớ mọi người lắm." - thay vào đó, cậu nói, cổ họng cố phát ra âm thanh đều đều - "Hẹn sớm gặp lại."
-
May mắn thay, việc nghỉ ngơi đem đến những tiến triển tốt. Cậu dành thời gian cho gia đình, gặp gỡ bạn bè thân thiết và tham gia một vài buổi trị liệu để khắc phục chứng lo âu của mình. Khi sức khỏe tinh thần của cậu được cải thiện và tăng cường, cậu muốn trở lại làm việc. Cậu muốn đứng trên sân khấu cùng với các thành viên, muốn trở lại phòng thu âm và tập nhảy.
Cậu theo dõi lịch trình của nhóm, cổ vũ họ qua tin nhắn và cuộc gọi, và nếu không phải vì thực tế là cậu không có mặt cùng một chỗ, mọi thứ sẽ có vẻ không khác gì trước đây.
Vài tháng trôi qua và Jungwoo nghĩ rằng đã đến lúc.
Cậu chọn một ngày mà cậu biết rằng không có thành viên nào có mặt ở công ty, mặc áo khoác và mũ len đến buổi hẹn. Cậu đã lên lịch một cuộc họp với quản lý và các nhân viên liên quan để thảo luận về sự trở lại của mình. Và trong suốt quá trình, cậu không cảm thấy chút lo lắng nào.
Ổn rồi. Cậu không sao nữa rồi.
Khi cậu ra khỏi cuộc họp trời đã tối rồi. Đầu cậu còn đang loay hoay với mớ thông tin được đưa ra. Họ nói với cậu rằng đang có kế hoạch cho màn comeback tiếp theo của nhóm, và để cậu trở lại thời điểm này là hoàn hảo. Cho nên, chỉ trong vài tuần nữa, cậu sẽ chuyển về ký túc xá - với Jaehyun là bạn cùng phòng của cậu.
Jungwoo về nhà và thấy mẹ mình đang ở trong bếp.
"Mẹ"- cậu bước lại gần ôm mẹ- "Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con."
Mẹ hôn lên má Jungwoo. "Một người mẹ thì chỉ mong con mình được hạnh phúc thôi."
"Con hạnh phúc lắm." – Cậu chân thành đáp.
-
Được trở về trong vòng tay Jaehyun một lần nữa khiến Jungwoo cười rạng rỡ ôm chặt anh hơn. Có thể sẽ không bù đắp được cho cái ôm mà cậu đã khước từ lúc trước, nhưng tất cả đã là quá khứ và chìm đắm trong quá khứ chẳng ích lợi gì.
Trong thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng cậu cũng dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình dành cho người đang ôm lấy cậu, tình cảm vẫn ở đó từ rất lâu rất lâu không hề thay đổi. Dù sao thì ai lại nhớ người ta đến độ lặp đi lặp lại I Like Me Better suốt hai đêm liền? Cậu đã phải đấu tranh với lý trí (không đời nào anh ấy cũng có cảm giác giống mình, mình không được thế này đâu) và hoàn cảnh (họ là thần tượng! còn là đàn ông với nhau nữa!), mọi thứ đều muốn đẩy cậu vào trạng thái phủ nhận, nhưng cậu đã rút ra được bài học được ngay ở đó rằng tốt hơn hết nên thừa nhận cảm xúc của bản thân.
"Anh vui vì em trở lại!"
Jungwoo không dấu nổi vui mừng trong giọng nói.
"Em cũng vui, em vui vì được quay về với mọi người thế này. Không được cùng mọi người chơi đùa, ca hát, biểu diễn mỗi ngày thật sự kỳ lạ lắm."
"Ừ, bọn anh cũng thấy kỳ. Donghyuck phải nỗ lực gấp đôi để thay nhiệm vụ của em. Nhưng mà vẫn không đủ, em biết cách pha trò của em với thằng bé khác nhau thế nào mà."
Jungwoo ngước mắt nhìn anh - "Em thương anh nhất, anh biết không?"
Vẻ bối rối lướt qua khuôn mặt Jaehyun - khuôn mặt đẹp trai một cách không tin nổi mà cậu ngày đêm nhung nhớ- bây giờ trông thật đáng yêu khiến Jungwoo cười toe toét.
"Ý em là gì?"
Tuy nhiên, ngay khi cậu định trả lời, Taeyong đã gọi tên họ. Đến giờ ăn tối rồi.
Nhưng không sao hết. Nếu bây giờ chưa đúng thời điểm thì sau này sẽ có cơ hội tốt hơn.
Jungwoo đi về phía cửa và quay lại cười với bạn cùng phòng của mình. "Một ngày nào đó em sẽ nói anh nghe."
-
Ngày nào đó chính là ngày diễn ra Beyond Live Concert của họ.
Cậu không rõ động lực nào đã thúc đẩy bản thân nhưng cậu cam đoan mình đã làm đúng. Da Jaehyun ấm áp, nhịp đập đều đặn từ nơi đầu ngón tay cậu đặt trên mạch máu anh, Jungwoo chắc rằng mình đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.
Tiếng nhân viên chỉ đạo vang lên kéo cậu trở về hiện thực. Cho nên, Jungwoo lùi lại, đặt một nụ hôn lên má Jaehyun, tay trượt qua gáy anh để vuốt dọc theo đường viền hàm. Trước rời khỏi, Jungwoo dùng hến can đảm hôn lên khóe miệng anh một lần nữa.
"Em thương anh nhất, anh biết không?"
Cậu cười, hạnh phúc vì cuối cùng cậu đã dỡ bỏ được tảng đã đè nặng trên ngực mình bấy lâu. Cậu chạy về phía sân khấu. Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc chạy theo mình, và nụ cười trên môi càng nở rộng hơn.
Jaehyun bắt kịp cậu, đôi mắt sáng ngời và sắc hồng hiển hiện trên má anh. Anh nắm lấy tay Jungwoo.
"Em...?"
Yuta huýt sáo về phía họ, có lẽ họ đứng quá gần để nói chuyện này, nhưng Jungwoo không bận tâm.
"Vâng, em nghe..."
Tim đập thình thịch, tai chăm chú lắng nghe, Jungwoo đợi Jaehyun nói điều gì đó. Cậu biết có thể Jaehyun chỉ muốn làm bạn bè và cậu sẽ phải mang trái tim tan vỡ ngay trên sân khấu, nhưng...
Jaehyun siết chặt tay cậu. "Anh cũng vậy."
Oh, Jungwoo giờ có đủ sức để biểu diễn hàng giờ đồng hồ mà không nghỉ cũng được.
-
Niềm vui không kéo dài quá lâu.
Jaehyun mãi mới ngủ được, gối đầu lên đùi cậu, và Jungwoo nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve bọng mắt của anh. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tin tức nổi lên rầm rộ khiến chứng mất ngủ của Jaehyun bùng phát dữ dội đến mức Jungwoo có thể đếm được số giờ anh ngủ trên một bàn tay.
Bản thân cậu cũng kiệt sức, cậu sẵn sàng ở bên bầu bạn với Jaehyun bất chấp sự phản đối của những người khác. Tuy nhiên, đó là việc cậu phải làm, cậu hiểu cảm giác tồi tệ khi giữa đêm khuya, không còn việc gì làm, tâm trí sẽ chỉ chồng chéo những điều đáng sợ.
Dựa lưng vào tường, Jungwoo thở dài và vuốt sợi tóc lòa xoa ra khỏi mắt Jaehyun.
Đây không phải là viễn cảnh sau tỏ tình mà cậu mong đợi. Chuyện không hay xảy đến. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, Jungwoo nhủ thầm và nhắm mắt lại. Cậu sẽ thức dậy với cơn đau lưng nhưng giấc ngủ của Jaehyun còn đáng giá hơn mấy cơn đau này nhiều.
Cậu luôn ở cạnh Jaehyun trong suốt thời gian quảng bá cho Punch và cậu cũng rất vui khi thấy anh từ từ trở lại với con người bình thường của mình: quyến rũ trên sân khấu và ngọt ngào ngoài sân khấu.
Một đêm không lâu sau sân khấu cuối cùng của họ, Jungwoo bước khỏi phòng tắm và thấy Jaehyun ngồi trên giường của cậu.
"Ồ, anh à. Em tưởng anh xuống lầu dưới?"
"Anh xuống rồi nhưng anh nhớ còn có việc phải làm nên anh quay lại đây."
Câu hỏi đến đầu lưỡi của Jungwoo phải dừng lại khi Jaehyun thu hẹp khoảng cách giữa họ, đẩy cậu lùi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa đang đóng. Một bàn tay ôm lấy quai hàm và một bàn tay khác áp vào tai cậu. Trời đất ơi, cậu đang đóng phim truyền hình đấy à.
"Anh phải cảm ơn em. Mấy tuần qua em đã làm rất nhiều điều cho anh – em đảm bảo anh không bỏ bữa, em thức chờ anh ngủ, và trước mỗi buổi biểu diễn em lại cổ vũ anh nhiệt tình nhất." - Anh tiến lại gần hơn và Jungwoo cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Jaehyun nhướn lại và cậu cũng vậy, nhưng lập tức - cánh cửa mở ra và tay cầm đâm thẳng vào lưng Jungwoo.
"Má ôi!!!" – cậu rên rỉ với cái lưng đau nhói. Jaehyun kéo cậu ra khi Mark ló đầu vào.
"Úi đụng trúng ông hả? Chết chết, tui không biết là ông đứng ngay đó."
"Có một thứ gọi là gõ cửa đấy Mark" - Jaehyun nói nhẹ nhàng, bước ra sau Jungwoo để xoa dịu vết bầm đang hình thành. – "Có việc gì thế?"
"Xin lỗi mừ! Em lỡ tay thui. Mà đúng rồi anh Johnny kêu anh xuống lầu? Johnny bảo là cái gì mà bỏ qua là lỡ? Em chẳng hiểu ý ảnh là gì nhưng em chắc là anh hiểu. Còn em thì tới rủ Woo ăn ramyun."
Vẫn còn choáng váng vì cả cơn đau và nụ suýt-chút-nữa-thì hôn, Jungwoo phải mất thêm vài giây để xử lý một tràng của Mark. Chờ đã, Mark nói cái gì ramyun? Thôi thế thì còn được.
"Được rồi, cứ đi trước đi, tui qua liền" Jungwoo nói vẫy vẫy tay nhìn Mark quay trở lại nhà bếp, không quên đóng cửa lại sau lưng. Cậu bắt gặp ánh mắt của Jaehyun và họ không thể nhịn cười.
Giống trong phim thì tất nhiên sẽ có chuyện gì đó xảy ra khi nhân vật chính chuẩn bị có nụ hôn đầu.
"Để lúc khác anh nha."
-
Taeil đứng dậy để tắt điện thoại. Chỉ một giây sau khi Vlive kết thúc, Mark đã chộp lấy phần còn lại của quả dưa hấu kéo về trước ngực.
"Tối nay xem phim kinh dị nhớ?" – Mark vừa nhai vừa cười khi Jungwoo lắc đầu nguầy nguậy phản đối – "Thôi mà, sao lại không? Ông cứ trốn sau lưng Jaehyun nhà ông là được, tui chắc là ảnh không phiền đâu." – Kể từ khi họ công khai với các thành viên về mối quan hệ của cả hai, các thành viên trong nhóm chẳng bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc ít nhiều. Nhưng thay vì ngại ngùng hay xấu hổ, Jungwoo lại thích thú với những lời trêu chọc.
Bên cạnh cậu, Jaehyun nhún vai, đặt bàn tay ấm áp lên đùi cậu. "Ừ, anh không phiền tí nào." Có vẻ như Jaehyun cũng chẳng có vấn đề gì.
Họ cùng nhau dọn dẹp, cất đồ đạc và lau bàn. Yuta khăng khăng bảo với dì giúp việc là bọn họ có thể tự xử lý đống bát đĩa. Anh trai Nhật Bản kéo Jungwoo lại và nhét vào tay cậu đôi găng tay cao su.
"Anh rửa còn em tráng nhé."
Jungwoo ngẩng đầu hỏi sau khi tráng chiếc đĩa đầu tiên: "Anh muốn nói gì với em đúng không?"
Chẳng để mất thời cơ, Yuta đưa cho cậu chiếc bát dính đầy bọt xà phòng và mỉm cười: "Chính xác. Anh đây rất giỏi quan sát và anh muốn báo cho em một việc – không biết em có để ý không nhưng Jaehyun nó cười và cười suốt Vlive luôn đấy. Anh nhìn mà vui lây." – Tay Yuta chà mạnh vết bẩn trên đĩa, Jungwoo đưa tay đón lấy – "Tóm lại anh muốn nói là anh thật lòng mừng cho hai đứa."
Jungwoo huých nhẹ vai Yuta – "Cảm ơn anh, em cũng vui vì anh ấy vui nữa."
"Hai đứa mất thời gian phết, nhưng muộn còn hơn không nhỉ."
Hai người tiếp tục rửa đống bát đĩa, một lúc sau Jungwoo chọc: "Anh mất cho Mark bao nhiêu tiền thế?"
Yuta hất một nắm nước xà phòng vào người cậu
Sau khi mọi việc xong xuôi ai nấy về phòng riêng của mình, Jungwoo mở cửa và thấy Jaehyun đang nằm dài trên giường cậu.
"Này, sao anh lại xâm phạm lãnh thổ của em?" – cậu cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình khi cậu đi tới bật một bản nhạc ngẫu nhiên trên máy. Tiếng nhạc nhẹ nhàng tràn ngập căn phòng, cậu kéo rèm che bớt ánh nắng chói chang chiếu vào.
Hôm nay là một ngày nghỉ ngơi lười biếng, vậy tại sao không sống trong bầu không khí lười biếng? Bọn họ không có lịch trình gì khác trong ngày và Jungwoo dự định dành toàn bộ thời gian để không làm gì cả.
Jaehyun dựa lưng vào tường và vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.
"Xem gì đó đi. Có rất nhiều phim mới trên Netflix, nghe nói là hay đấy".
Lúc này Jungwoo thấy máy chiếu đã được đặt trên giá, sẵn sàng sử dụng. "Em không xem kinh dị đâu đấy", cậu cảnh báo, "Tối nay Mark đã đòi xem phim kinh dị rồi, một ngày kinh dị một lần thôi."
Jaehyun đưa ngón út như một lời hứa, cậu cũng ngoắc tay anh lắc lắc.
Khi trèo lên giường cậu vô tình đá vào ống chân Jaehyun nhưng anh cũng chẳng buồn phản ứng. Quá bận rộn với việc xới tung chăn gối tìm một tư thế thoải mái, Jungwoo không để ý đến ánh nhìn của Jaehyun đang áp sát mình cho đến khi cằm bị kéo lại.
"Này."
"Dạ."
Khoảng cách gần đến mức Jungwoo có thể đếm được sợi lông mi của Jaehyun.
Các ngón tay trượt lên má, qua thái dương, sau đó quay ngược xuống cằm. Jungwoo nằm yên để Jaehyun chạm đến trái tim mình, mắt dán chặt vào khuôn mặt anh. Khi ngón tay cái đặt lên môi dưới, cậu hôn lên đầu ngón tay anh và mỉm cười khi Jaehyun đỏ mặt.
"Anh không muốn thế này à?"
"À - ý anh là, có, nhưng..."
Jungwoo cảm thấy thực sự hài lòng. Cậu nắm lấy áo sơ mi của Jaehyun, kéo anh xuống, tay còn lại vùi vào tóc anh, tóc anh hơi khô kết quả của thuốc nhuộm và tẩy tóc, nhưng vẫn dày đủ để nắm lấy.
Môi của họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Jungwoo kéo áo Jaehyun một lần nữa, lần này mạnh thật mạnh. Jaehyun mất thăng bằng, suýt nữa là ngã dập mũi, nhưng anh đã kịp cân bằng trọng lượng còn Jungwoo chỉ bật cười.
"A, xin lỗi, anh có vô tình cắn môi em không? Để anh hôn cho đỡ đau nhé."
Và Jungwoo thấy đỡ đau thật. Cậu không ngừng ngạc nhiên về cách môi họ dễ dàng hòa quyện với nhau, về cách Jaehyun thơm thoang thoảng vị dưa hấu, về cách mùi hương của Jaehyun tràn ngập các giác quan của cậu. Thời gian dường như ngừng trôi đồng thời cũng trôi qua nhanh chóng, khi họ vừa dừng lại để hít thở thì Jungwoo lập tức muốn tìm một nụ hôn mới.
"Tay anh không chịu nổi nữa." – Jaehyun có chút không đành lòng, mắt lấp lánh và đôi môi đỏ như anh đào. Anh mỉm cười trước cái nhíu mày của Jungwoo và cúi xuống hôn cậu thêm một lần nữa ngay giữa lông mày. Sau đó anh quay lại, dành vài giây để chọn một bộ phim ngẫu nhiên rồi kết nối điện thoại của mình với máy chiếu.
Thật không dễ dàng để âu yếm khi cả hai đều là đàn ông trưởng thành cao đến mét tám. Nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn làm được, một cánh tay ôm lấy eo và chân cuốn vào nhau. Jungwoo lơ đãng nghịch ngón tay của Jaehyun suốt phần giới thiệu đầu phim.
Một lúc nào đó giữa bộ phim, Jaehyun chìm vào giấc ngủ, hơi thở dồn dập phả vào gáy Jungwoo.
Nếu Jungwoo tập trung, cậu có thể nghe thấy tiếng Mark hét lên và tiếng Yuta khanh khách cười bên ngoài, chắc hẳn là Johnny lại mới chọc gì rồi. Bộ phim vẫn chiếu và Jungwoo nằm đó, ấm áp và thảnh thơi dưới lớp chăn. Cậu lắng nghe hỗn hợp âm thanh kỳ lạ, hai bàn tay nắm lấy nhau đặt nhẹ trên bụng.
Cậu nghĩ đây là sự mãn nguyện, là hạnh phúc tròn đầy khi được sống bên người đàn ông cậu yêu nhất và những người anh em mà cậu trân trọng. Một phần cậu không chắc mình đã làm gì để xứng đáng với những điều này, nhưng cậu đã học được cách không đặt ra những câu hỏi vô bổ về cách cuộc sống vận hành. Jungwoo hướng sự chú ý về lại bộ phim – cậu đã bỏ qua rất nhiều tình tiết và rất có thể cậu cũng sẽ ngủ gật, nhưng trong lúc còn tỉnh táo, cậu sẽ thử hiểu những gì diễn ra trên màn hình.
Nếu cậu xem hết bộ phim mà không buồn ngủ, có lẽ cậu sẽ có chuyện để kể Jaehyun nghe khi anh thức dậy.
- End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro