Chap 68: Cuộc đời có nơi nào ko gặp lại nhau chứ, gặp lại chỉ muốn đá cho phát
Ngày hôm sau, khi tan tầm, Jaemin nói rằng tối anh mới có thể đi được, anh bảo sẽ ăn cơm tại bệnh viện, nói cô cũng nên ăn ở nhà trước. Minjeong đồng ý, cô ăn xong sẽ tới bệnh viện chờ anh.
Hai người cứ như vậy mà chốt lời hẹn, lúc tan làm Minjeong về qua nhà. Chờ tới lúc chuẩn bị ra khỏi cửa để tới chỗ hẹn với Jaemin thì gặp Seol Sullyoon ở tiểu khu.
Đối với Seol Sullyoon, ấn tượng của Minjeong khá sâu sắc, liếc mắt một cái cô cũng có thể nhận ra. Vẻ mặt của Sullyoon có vẻ khẩn trương, do dự, ngẩng đầu nhìn thấy Minjeong mãi lúc sau mới có phản ứng, bỗng trở nên kinh ngạc, quay đầu bỏ chạy.
Minjeong thấy hơi bực mình, không biết cô gái này bị làm sao nữa, kết quả Sullyoon chạy được một khoảng khá xa, sau đó mới quay đầu nhìn Minjeong nói: "Cái đó, xin chị, nếu gặp Beomgyu, đừng nói với anh ấy là gặp qua em."
Minjeong sửng sốt, theo bản năng chỉ biết gật đầu.
Sullyoon lại cường điệu hơn: "Ngàn vạn lần đừng nói cho anh ấy biết."
Lúc này Minjeong không gật đầu, vẻ mặt cô nghi ngờ, Sullyoon vừa chạy vừa nói: "Em không làm chuyện gì xấu cả, chỉ có điều, em không muốn để anh ấy biết là em đến tìm. Em biết, em không nên tới tìm anh ấy, vậy chị đừng cho anh biết." Vẻ mặt của Sullyoon đỏ bừng, khẩn trương đến mức nói lắp.
"Uhm." Lúc này, Minjeong đã hiểu được mọi chuyện.
"Chị hứa đi, là sẽ không nói, đúng không?" Seol Sullyoon hỏi.
"Uhm." Minjeong trả lời.
Sullyoon thở nhẹ ra: "Vậy em đi đây, ngại quá, hẹn gặp lại."
Minjeong gật đầu, đi theo hướng của Sullyoon rời khỏi tiểu khu, đến bến đỗ chờ xe bus. Sullyoon cũng đang đứng đó chờ. Hai người đi được một đoạn mới phát hiện là cùng đường, đều cười gượng một cái.
Sullyoon hơi bồn chồn khi đứng chờ xe bus, cũng không nói chuyện với Minjeong. Minjeong nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi: "Em thích Choi Beomgyu?"
Sullyoon bị dọa cho giật bắn cả người, gương mặt ửng đỏ cả lên, chân tay luống cuống.
"À, ra vậy." Minjeong gật gật đầu.
"Em, em... không có." Sullyoon có ý giải thích nhưng thấy được vẻ mặt không chút tin tưởng của Minjeong, gấp đến độ giữ chặt tay của cô: "Chị đừng nói cho anh ấy biết, xin chị đó."
Minjeong nhìn cô, nghĩ đến lúc trước mình theo đuổi Jaemin khổ sở như nào, lên tiếng hỏi: "Em đến tìm anh ấy là muốn thổ lộ?"
Sullyoon e thẹn đáp: "Em, em cũng không biết nên nói với anh ấy chuyện gì, chỉ biết đi đến thôi."
"Đến rồi mới thấy hối hận, còn muốn bỏ chạy?"
"Anh... em..." Sullyoon quanh co nửa ngày: "Anh ấy phải về nhà, em định sẽ nói với anh ấy, nhưng sợ lại mang đến phiền phức. Anh ấy là một người tốt. Nhưng nếu không nói, em sợ sẽ không còn cơ hội để nói."
"Vậy thì nói thôi."
Sullyoon lắc đầu: "Vẫn là không nên. Gia đình em không muốn em chuyển tới nơi khác, cho dù em có nói, cũng có ý nghĩa gì đâu. Hơn nữa, anh ấy cũng không thích em."
"Anh ấy lần trước rất lo lắng, còn chạy đi tìm em."
Sullyoon thoáng kinh ngạc, dường như không dự đoán được Minjeong sẽ biết chuyện này: "Anh ấy đối với ai cũng tốt, nếu em xảy ra chuyện gì anh ấy cũng sẽ quan tâm."
Minjeong không biết nên nói gì. Sullyoon cúi gằm xuống, cũng không biết nói gì.
Một lát sau, Minjeong nhịn không được, cô nói: "Sullyoon, chị có thể gọi em là Sullyoon được không?"
Sullyoon ngẩng đầu nhìn cô, gật gật.
Minjeong nói: "Chị nói em nghe, người yêu chị là bác sĩ, điều kiện anh ấy rất tốt, so với chị thì tốt hơn nhiều, do dự rất lâu, sau đó chị vẫn kiên trì theo đuổi anh ấy."
Sullyoon nhìn cô, chờ câu tiếp theo.
"Nhưng anh ấy từ chối chị. Sau đó chị bỏ cuộc."
"Vâng." Sullyoon cúi đầu, bị đả kích.
"Thế nhưng sau đó, anh ấy lại theo đuổi chị, và bây giờ bọn chị đang ở bên nhau."
"Hả?" Sullyoon kinh ngạc ngẩng đầu.
Minjeong nói: "Ý của chị, nếu lúc trước kia chị không kiên trì theo đuổi anh ấy, cả hai sẽ không có ngày hôm nay. Tuy rằng trong quá trình cũng gặp thất bại nhưng chị đã từng tranh thủ cơ hội của mình. Em không dám thử, cảm thấy cam tâm sao?"
Sullyoon há to miệng, đứng sững một chỗ.
Xe bus gần tới nơi, cô phải lên xe luôn, bước lên vài bước quay lại nói: "Chị phải đi rồi."
Sullyoon lúc này mới có phản ứng lại, vội kêu lên: "Chị có thể cho em số di động được không. Em, em không có người để chia sẻ."
Minjeong đưa số điện thoại của mình cho cô, Sullyoon nói: "Cảm ơn chị." Sau đó cô lên xe bus.
Trên đường đi, tâm trạng của Minjeong rất tốt. Tâm sự của người yêu đơn phương ai hiểu chứ? Đương nhiên là cô!
Minjeong lại muốn hát một bài. Nếu Sullyoon có thể may mắn như cô, cuối cùng có thể ở bên cạnh người mình yêu, như vậy sẽ là chuyện rất tốt. Hơn nữa, nếu như vậy thì Beomgyu sẽ tìm được nửa còn lại, cha mẹ cô cũng sẽ không o ép nữa. Cũng không biết phải đợi tới khi nào cô mới dám đưa Jaemin về nhà ra mắt.
Minjeong đi vào trong bệnh viện, theo thường lệ, cô sẽ ngồi chờ ở vườn hoa. Cô gọi điện thoại cho Jaemin, anh nói ít nhất phải hơn mười phút nữa mới xuống dưới được, Minjeong nói không sao, để cho anh yên tâm làm việc.
Cúp điện thoại, cô ngồi một mình ở trong vườn hoa, thời tiết hôm nay hơi lạnh, ở vườn hoa cũng không có gì đặc sắc, lá cây theo làn gió cũng giãn ra đung đưa. Minjeong bỗng nhiên cảm thấy thiên nhiên ngập tràn chân lý, nhìn xem, thực vật đều nói cho cô biết, cho dù khóm hoa có đẹp đến thế nào thì cũng sẽ lụi tàn, chỉ có duy nhất cành cây sẽ bền bỉ đến giây phút cuối cùng.
Cô là cành đào, còn đẹp hơn cả hoa đào.
Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn thấy một bông hoa đào, hơn nữa là một bông hoa đào cực kì chói mắt. Yoo Yeonjin, đang mặc chiếc áo blouse trắng, đi cùng một bác sĩ khác đi ngang qua hành lang.
Minjeong vô cùng kinh ngạc, sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây? Là đồng nghiệp của Jaemin?
Lúc này, Yeonjin cũng nhìn thấy cô, giống như vừa nhìn đã nhận ra, cô ta dừng lại, nhìn về phía của Minjeong.
Ánh mắt này.
Minjeong nghĩ: "Cuộc đời có nơi nào không gặp lại nhau chứ, gặp lại chỉ muốn đá cho một phát." Tình cảnh hai người con gái gặp nhau. Cũng không biết Yeonjin có biết cô và Jaemin đang phát triển như nào không?
Minjeong ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Yoo Yeonjin, cô nghĩ bạn gái đương nhiệm không thể để mất khí thế được, nếu không ác bá tiên sinh nhà cô còn mặt mũi nào đi nhìn người khác chứ?
Cũng may, Yeonjin không đi thẳng tới chỗ cô, chỉ dừng lại nhìn vài lần sau đó đuổi theo bác sĩ nữ đi đằng trước, cả hai cùng nhau rời đi.
Minjeong cắn cắn môi, cô và Jaemin từ khi xác định quan hệ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Yoo Yeonjin, kì thực nếu nói cô không để ý tới người phụ nữ này là không đúng. Lúc trước, Jaemin có tình cảm rất sâu đậm với Yeonjin, cô cũng biết. Bởi vì chuyện tình dở dang này mà hai cuộc tình sau của Jaemin đều không thành, cô cũng biết. Jaemin vì Yeonjin mà đến năm 30 tuổi cũng chưa có gia đình, cô cũng biết.
Được rồi, những lí do cứ liên tiếp được khơi ra, người phụ nữ không chỉ là virus cảm bình thường, thoạt nhìn thì chỉ cảm thấy đau đầu sổ mũi, nhưng kì thực cũng sẽ khiến người khác phải mất mạng.
Minjeong sờ sờ túi xách, lấy tấm thẻ tiền lương của Jaemin ra ngắm, thấy trong lòng yên bình hơn. Người đàn ông này ngay cả tiền lương cũng đưa cho cô, cô còn sợ cái gì chứ.
Đào hoa tiên sinh thông minh như vậy, nhất định sẽ biết hoa không trường thọ được, chỉ có cành mới bầu bạn được suốt đời.
Minjeong ở trong lòng tự đề cao chính mình, tự mình cổ vũ cho bản thân, nhìn chằm chằm cành cây đến ngẩn cả người, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bị cốc lên đầu một cái, cô quay ngoắt lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Jaemin đang tươi cười rạng rỡ.
"Hi, người yêu, em ngẩn người trông rất đáng yêu."
A, lời ngon tiếng ngọt.
Minjeong nhanh tay giúp anh thêm đường cho hài hòa: "Đáng yêu đến nhường nào?"
"Đáng yêu giống như Kim Minjeong."
Quá ấm áp, dường như cô lại được tâng bốc thêm một tầng. Minjeong vui vẻ cười tươi, cười xong lại nghĩ tới anh khen cô đáng yêu đến ngẩn cả người.
Hừ, đầu cơ trục lợi, căn bản là không phải khen.
"Bác sĩ Na, em nhắc nhở anh, thời kì khảo sát của anh còn chưa qua, hơn nữa ngày hôm qua còn mắc phải sai lầm cực lớn, vừa rồi lại chạm vào điểm yếu của em. Anh nói xem, nên xử lí anh như thế nào?"
"Chạm vào điểm yếu của em?" Jaemin nghi hoặc: "Vậy trước khi trừng phạt anh, em nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Hả? Sao chịu phạt cũng sảng khoái đến vậy?
Thái độ của anh khiến cho Minjeong cảm thấy chính mình đang cố tình gây sự, cô cắn cắn môi, lên tiếng: "Anh và Yoo Yeonjin là đồng nghiệp, vậy mà không nói với em."
"Yoo Yeonjin? À, hai bệnh viện trao đổi hoạt động, bệnh viện của cô ấy cử người đến đây đào tạo ngắn hạn. Lần trước không phải đã đề cập với em là bệnh viện anh có hoạt động trao đổi sao, em còn mắng anh là sao không đi trao đổi hoạt động nữa đi, tới tìm em làm gì."
"Vậy anh chưa nói chuyện với Yoo Yeonjin."
Jaemin vừa muốn mở miệng thì nhìn về phía sau của Minjeong.
Minjeong giật mình, nhìn theo tầm mắt của anh, thấy Yeonjin đứng ở cách đó không xa.
"Hai người làm sao vậy? Em nghe thấy nhắc đến tên của em." Yeonjin đang định cởi chiếc áo blouse để thay vào đó là chiếc áo khoác màu vàng, duyên dáng yêu kiều, mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Đúng là người đẹp! Minjeong ở trong lòng phỉ nhổ vào cái thái độ giả vờ giả vịt của cô ta, nhìn thấy cô mà tỏ cái vẻ này đúng là muốn kích động cãi nhau mà.
"Nghe thấy nhắc tới tên của cô?" Minjeong không đợi Jaemin lên tiếng, giành nói trước: "Cô là người đấy?"
Jaemin ở phía sau Minjeong ho khan hai tiếng.
Hai người đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn anh, trừng mắt xong lại quay đầu nhìn chằm chằm đối phương.
"Tôi chính là Yoo Yeonjin." Yeonjin biết rõ là Minjeong đang giả vờ, lại tỏ ra không nể mặt: "Chúng ta đã gặp nhau ở nhà của Jaemin, cô không nhớ sao? Tôi là bạn cũ của Jaemin, cô nhất định đã nghe qua tên tôi."
"Cô tên là Yoo Yeonjin?" Minjeong không để ý tới câu bạn cũ kia, chỉ hỏi tên cô ta, dường như vừa rồi không nghe thấy gì.
Jaemin lại ho hai tiếng.
Lúc này hai người khác phái không thèm nhìn anh, chỉ chằm chằm nhìn đối phương.
"Đúng vậy, tôi là Yoo Yeonjin." Yeonjin gằn từng tiếng, nói rõ từng chữ, thân hình cao gầy đầy khí thế.
Minjeong vênh cằm, nhưng so với khí chất của đối phương còn kém một chút, tự biết mình không bằng người, cô không thèm so đo kiểu này nữa, chỉ nói: "Tên cô nghe lạ thật."
Jaemin lại ho hai tiếng.
Minjeong quay đầu nhìn anh, sau đó rời mắt sang chỗ khác: "Chúng tôi không nói đến cô, cô chắc nghe lầm. Tôi nói là uống thuốc. Là uống thuốc chứ không phải Yeonjin."
(Hai từ phát âm gần như nhau)
Yeonjin đanh mặt lại, Jaemin bật cười haha.
"Cười cái gì mà cười." Minjeong trợn mắt với anh: "Anh vẫn còn ho, đi uống thuốc đi."
"Được, được, chúng ta đi mua thuốc về uống." Jaemin kéo tay Minjeong: "Em xem, tiếng phổ thông của em tệ quá, uống thuốc với Yeonjin mà nói cũng không rõ."
"Ai nói thế, em nói rất rõ ràng." Minjeong bỏ lại Yeonjin ở đằng sau, kéo tay Jaemin đi. Vừa đi vừa nói: "Là anh nghe không rõ, quả thực đã tới giờ uống thuốc."
Yoo Yeonjin đứng ở phía sau trừng mắt nhìn theo bóng của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro