Chap 40: Logic kiểu Na Jaemin
Đời người đúng là một vòng tròn, ở đâu cũng có thể gặp được người quen.
Loại trùng hợp này khiến cho Minjeong vừa mừng vừa sợ.
Người qua đường nhiệt tình kia đương nhiên so với người xa lạ khác khiến cô yên tâm hơn.
Hiển nhiên, Beomgyu cũng không nghĩ tới việc sẽ gặp lại cô, anh ta vò đầu, cười nói: "Không ngờ lại khéo đến vậy."
Hai bà mẹ thấy hai người quen nhau từ trước, biết được lại cùng ở một chỗ, vô cùng mừng rỡ, hận không thể tổ chức đám cưới ngay, sức mạnh quyết đoán này làm cho Minjeong sợ đến ngây người.
Cũng may, Beomgyu là một người bình tĩnh. Ngay khi chứng sợ hãi gặp người lớn của Minjeong phát tác, cô bắt đầu ăn nói lắp bắp không biết nên nói gì, anh ta đã đứng ra chống đỡ giúp cô.
Anh mời hai bà mẹ dùng bữa, sau đó là nói về đồ ăn dinh dưỡng, bảo vệ sức khỏe cho người già, uống trà, chơi cờ, đánh bài hoa, thậm chí là những phim truyền hình dài tập anh cũng có thể nói năng lưu loát. Chờ hai bà mẹ nói chuyện chán chê, cảm xúc cũng bình ổn trở lại, anh ta nói rằng anh và Minjeong vừa quen nhau ở Seoul, hai bà mẹ cảm thấy tiến độ như này rất tốt, không hề đi quá giới hạn.
Lời nói này rất có đạo lý, anh ta tiếp chuyện rất có tiết tấu cho nên hai bà mẹ đều nói chuyện không dứt, đề tài này nối tiếp đề tài khác, không nói đến vấn đề đám cưới nữa. Chuyển tới đề tài hai đứa trẻ làm việc ở Seoul, cuộc sống như nào.
Minjeong đối với mấy chủ đề nói mãi không hết này hoàn toàn không biết chút nào, cô ngồi đó cũng không được tự nhiên. May mà Beomgyu rất kiên nhẫn, mẹ cô và anh ta cũng rất hợp cạ, nói mãi không dứt. Còn đối với mẹ Beomgyu thì rất tự hào về người con trai này, cũng nhập cuộc rất hăng, cho nên về mặt cơ bản, mọi người đều nói về anh ta. Minjeong ở bên cạnh làm nền, bữa cơm coi mắt này coi như bình an vượt qua, không có hãi cũng không quá hoảng sợ.
Hai bà mẹ lưu luyến không nỡ rời, cả ngày chỉ nói đi nói lại là hai đứa trẻ đúng là có duyên. Còn nói Beomgyu phải đưa Minjeong đi dạo, về muộn một chút cũng được.
Beomgyu đồng ý, Minjeong vì không muốn phật lòng mẹ cô nên cũng tình nguyện đồng ý. Hai bà mẹ vui sướng nhìn theo bóng hai người đi lên đường chính.
"Cái đó, thật ngại quá." Minjeong không được tự nhiên: "Mẹ tôi ấy, anh đừng để ý."
Beomgyu cười: "Mẹ tôi cũng thế, không sao đâu, cô đừng để ý."
"Uhm" Minjeong thả lỏng được một chút.
"Sao cô lại về nhà xem mắt thế?"
"Tôi bị lừa về. Mẹ tôi muốn tôi trở về đây làm việc, nhưng tôi không muốn." Minjeong nói xong, không hề nghĩ là sẽ từ chối Beomgyu bằng câu nói này. Cô nhìn Beomgyu.
Beomgyu nhìn cô, anh ta nói: "Kiên quyết đến vậy sao? Thật ra ở Yangsan phát triển cũng không tồi."
"Không phải là nguyên nhân này." Minjeong không biết nên nói thế nào.
"Tôi ở Seoul cũng đã nhiều năm, ở đó cũng rất tốt, tiền đồ cũng rộng mở hơn, cơ hội nhiều, kiếm tiền cũng dễ hơn. Nhưng tôi vẫn muốn trở về. Cha mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi là con trai độc nhất, nên cần phải chăm sóc họ."
Minjeong nhìn Beomgyu, trong ánh mắt anh ta hiện rõ vẻ chân thành, cô bỗng thấy cảm động. Đầu năm nay, người đàn ông có trách nhiệm, hiếu thuận không nhiều lắm.
"Sức khỏe mẹ tôi cũng không được tốt lắm." Minjeong cảm thấy mình rất kém cỏi trước mặt Beomgyu.
"Không phải cô còn em trai sao?" Vừa rồi trên bàn cơm, mẹ Kim có nhắc qua.
"Nó học xa nhà, không biết tốt nghiệp rồi sẽ làm gì."
Beomgyu gật đầu, giống như cũng không biết nên nói gì nữa. Dù sao, một người muốn ở lại Seoul, một người muốn quay trở về Yangsan, đều rất kiên quyết, có khả năng hai người không thể phát triển mối quan hệ.
Minjeong cũng thấy xấu hổ, cô sợ nhất là tình huống như này, nếu lúc này là Jaemin, thì tốt biết mấy.
"Nhưng phải nói là quá trùng hợp, không nghĩ người con gái mà mẹ tôi nhất quyết giới thiệu cho tôi lại là cô." Beomgyu bỗng cười rộ lên.
"Anh cũng bị mẹ anh gọi về?"
"Không phải. Vừa hay tôi có việc phải làm, bạn tôi giới thiệu mối làm ăn vào hôm nay, cho nên tôi trở về nhà, không nghĩ tới hai người đó bắt kịp thời gian, sắp xếp buổi gặp mặt này."
Minjeong nghĩ anh ta bôn ba làm ăn lại còn bị bắt đi xem mắt, nghĩ đến so với cô, anh ta cũng thảm không kém, cô bật cười.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, cũng coi như khá hợp nhau. Minjeong tâm trạng cũng cởi mở hơn, nói cũng nhiều hơn. Beomgyu đưa cô về tới nhà, ngẫm lại một lúc, cô nói: "Choi tiên sinh, nói thật tôi không biết trở về nhà là để xem mắt, tôi bị mẹ lừa về. Tạm thời, không muốn trở về Yangsan."
"Tôi hiểu được, cô đã nói rồi." Beomgyu gật đầu, hào phóng nói: "Dù sao, chúng ta vẫn là bạn bè, còn có duyên đến thế nữa, hy vọng cô đừng vì chuyện xem mắt này mà sinh ra sợ hãi. Tôi sẽ nói với mẹ tôi, không cần quá vội vàng."
"Cảm ơn anh. Tôi cũng sẽ về nhà nói với mẹ, hy vọng không mang đến phiền phức cho anh."
"Không đâu." Beomgyu nhếch môi cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng bóng, Minjeong nghĩ, khi anh ta cười thật giống Jaemin.
"Ngày mai tôi sẽ trở về Seoul, có muốn tôi đưa cô về không? Dù sao cũng tiện đường, còn tiện đến tận cửa ý chứ."
Đúng là như vậy, thực sự rất thuận tiện. Minjeong cười, gật đầu.
Lúc về nhà, vừa hay nhìn thấy cha cô đang đưa thuốc cho mẹ cô uống.
"Mẹ làm sao vậy?"
"Không có việc gì. Tuần trước bác sĩ kê đơn thuốc, không có chuyện gì lớn."
"Mẹ con đang rất vui, nhất thời kích động, tim sẽ không được thoải mái."
Nói là không thoải mái nhưng cha Kim mừng ra mặt: "Minjeongie, hôm nay thằng nhóc đó như nào, có vừa lòng không? Nghe nói hai đứa đã quen nhau từ trước, còn ở cùng một chỗ, đúng là có duyên ghê. Cha thấy chuyện này rất tốt. Mẹ con cũng hài lòng về bên đó."
"Anh ta rất tốt, nhưng tạm thời chúng con chưa thể có tiến triển ngay được. Con đã cùng anh ấy nói qua."
"Như thế nào là không thể tiến triển ngay được?" Nghe câu này, mẹ cô bỗng trở nên nóng nảy: "Cậu ta nói không hài lòng với con? Hay cậu ta có ý khác?"
"Không phải." Minjeong định lên tiếng nhưng thấy sắc mặt mẹ cô không được tốt, đành qua đỡ mẹ cô ngồi xuống: "Mẹ không thoải mái sao? Hay con đưa đi khám?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Mẹ Kim xua tay: "Con đừng làm cho mẹ đau lòng là được rồi. Con nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao không thể phát triển được? Các phương diện, điều kiện đều rất tốt đó sao? Nhà cậu ta cũng không phải là đại gia, cậu ta cũng phải mượn tiền để mở gara, sau này nếu con gả sang bên đó, nói không tốt, cùng lắm thì hai đứa mang món nợ này theo người. Nhưng cũng may, cậu ta có nhà như vậy là bớt được mối lo, cha mẹ cậu ta cũng chỉ có duy nhất một cậu con trai, về sau cũng không lo phân chia tài sản, không có gánh nặng anh em, như vậy là quá tốt. Hai nhà chúng ta, nói thẳng ra là môn đăng hộ đối, không ai có quyền nói ai tốt hơn ai. Cậu ta nói như nào với con? Cậu ta sao có thể nói con không được chứ."
"Không phải, là con..." Minjeong nhìn sắc mặt mẹ tái nhợt, bỗng nhiên có chút không đành lòng, giọng cô nhỏ xuống: "Con còn muốn trở lại Seoul."
Sắc mặt mẹ cô biến sắc, trừng mắt với Minjeong. Nhìn vẩn vơ một lúc, rồi nhìn xuống ngón tay, nói không ra lời. Cha Kim ở bên cạnh không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, mẹ Kim vung tay, đứng lên quay đầu vào phòng, dùng sức đóng cửa đến rầm một cái. Cha Kim đuổi theo, cũng không quên quay đầu liếc cô con gái một cái, cũng không lên tiếng, đi thẳng vào trong phòng.
Minjeong cô đơn một mình đứng ở phòng khách, trong lòng đau khổ nói không nên lời.
Đến tối, Minjeong trốn ở trong phòng gọi điện cho Jaemin.
"Bác sĩ Na, bây giờ nói chuyện có tiện không?"
"Đã hơn mười giờ, có cái gì mà tiện hay không tiện."
"Chỉ sợ là đại tiệc xem mắt của anh còn chưa chấm dứt thôi."
Giọng nói Jaemin tỏ vẻ mất hứng: "Đã nói là không phải đi xem mắt rồi."
"Được rồi, không phải đi xem mắt." Minjeong không có tâm trạng tranh cãi với anh, nhưng cô lại bồi thêm một câu: "Nhưng tình huống này của anh là đẩy mạnh quan hệ. Lần đầu tiên là xem mắt, lần thứ hai chính là cùng nhau tham khảo khả năng sống chung."
Jaemin tức giận: "Kim Minjeong, em ngứa da phải không?."
"Không có, không có." Minjeong đặt tay lên chiếc chăn đơn có in hoa: "Bác sĩ Na, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi."
"Anh đoán xem, hôm nay tôi gặp được ai?"
"Ai?"
"Lần trước, chúng ta cùng chứng kiến vụ tai nạn xe cộ, sau đó tôi thấy máu liền choáng đến ngất đi, có một người qua đường tốt bụng đã giúp đỡ, về sau tôi phát hiện anh ta sống cùng với khu của tôi, là hàng xóm. Hôm nay, tôi đi xem mắt lại gặp được anh ta, anh ta chính là người tôi xem mắt."
Đầu bên kia im lặng mấy giây, sau đó tiếng Jaemin truyền đến: "Kim Minjeong, em định khi nào thì trở về?"
"Anh đối với mấy chuyện linh tinh của tôi không có hứng thú nhưng tôi rất muốn kể cho anh. Hôm nay tôi sợ đến nhảy dựng hết cả người lên, hoàn toàn không nghĩ lại chính là anh ta."
"Em từ chối chưa?"
"Từ chối rồi. Nhưng mẹ tôi rất tức giận, tôi cảm thấy rất chán nản."
Jaemin thở phào một hơi, an ủi cô: "Vậy em cũng không thể vì để cho mẹ mình vui vẻ mà ở cùng với người mình không yêu, có đúng không?"
"Nói thật thì Choi Beomgyu là người rất tốt. Chỉ có điều, anh ta muốn trở về Yangsan, còn tôi thì muốn ở lại Seoul, cho nên mới không có cơ hội phát triển."
"Nếu anh ta đồng ý ở lại Seoul cùng em chẳng lẽ em sẽ phát triển với cậu ta?" Jaemin giọng nói có phần hung dữ.
"Uhm." Minjeong nghĩ, nếu tình huống này xảy ra thì như nào?
"Kim Minjeong, rốt cuộc khi nào em trở về?" Ác bá tiên sinh bắt đầu hiện hình rồi. Minjeong nhíu mày.
"Ngày mai sẽ trở về, thứ hai còn phải đi làm."
"Mấy giờ em lên xe, tôi đến đón em." Lời nói rất có lực, ngữ khí tỏ rõ vẻ kiên quyết.
"Không cần, không cần. Beomgyu nói ngày mai cũng trở lại Seoul, anh ta sẽ đưa tôi về, chúng tôi ở cùng một khu, vừa hay, đưa tôi đến tận cửa."
"Anh ta làm việc ở Seoul? Ý em nói là anh ta ở cùng khu với em ở đây, chứ không phải ở cùng khu nhà với cha mẹ em?"
"Đúng vậy. Anh ta làm việc ở Seoul, nhưng sau một thời gian sẽ trở lại Yangsan, mở gara sửa xe ở đó, mẹ tôi luôn hy vọng tôi sẽ về Yangsan, cho nên bà cảm thấy tôi và Beomgyu rất thích hợp."
Jaemin trầm mặc, một lát sau mới lên tiếng: "Hai người cùng làm việc ở Seoul, sau đó trở về Yangsan xem mắt, sau đó lại trở về Seoul yêu đương, rồi lại về Yangsan thành gia lập nghiệp? Rốt cuộc chuyện này là như nào?"
"Dựa theo kịch bản của mẹ tôi, thì chuyện nó sẽ diễn biến như thế. Người như vậy cũng bị mẹ tôi tìm được, quả thực mẹ tôi là thiên tài, đúng không?"
Jaemin không lên tiếng.
Minjeong dừng lại một lúc, phát hiện có chút gì đó không đúng: "Bác sĩ Na, anh không vui sao? Có phải chuyện xem mắt của anh có vấn đề gì không? Anh không thích cô ấy, cha anh ép buộc anh sao?"
"Không có. Cha tôi không ép tôi." Anh dừng một lúc, lại hỏi: "Vậy em định tính như nào?"
"Mẹ tôi cũng chưa ép tôi, nhưng khi tôi nói muốn quay trở về Seoul thì bà liền trở nên không vui. Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, hôm nay còn phải uống thuốc nữa. Bác sĩ Na, mặc dù tôi có giận mẹ tôi nhưng tôi cũng đau lòng lắm, dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi."
Jaemin không lên tiếng. Minjeong suy nghĩ một lúc, hỏi anh: "Bác sĩ Na, tôi không thích ở Yangsan nhưng ở Seoul cũng chẳng có thành tựu gì, công việc cũng bình thường, không có nhà, không có người yêu, chỉ có điều ở đấy tôi có tự do. Nhưng khi trở về, tôi nhìn thấy cha mẹ tôi, nhìn thấy hai người họ kì vọng ở tôi, tôi lại cảm thấy rất buồn. Anh nói xem, rốt cuộc tôi nên làm gì bây giờ?"
"Kim Minjeong, nếu người xem mắt của em không phải là Choi Beomgyu, vậy em có do dự ở lại Yangsan không? Hiện tại, em gặp được anh ta, cảm thấy có cơ hội phát triển đúng không? Em cho rằng anh ta đối với em mà nói là rất thích hợp đúng không?" Jaemin bắt đầu hung bạo.
"Liên quan gì đến Choi Beomgyu chứ? Tôi đang nói về cha mẹ tôi. Tuy rằng hai năm nay tôi hay cãi nhau với gia đình, nhưng tôi cũng đau khổ lắm chứ. Cho dù tôi thích ở Seoul nhưng cha mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe mẹ tôi cũng không tốt, lần này trở về nhìn thấy cha mẹ tôi như vậy tôi rất đau lòng. Bác sĩ Na, năm đó anh bỏ nhà đi, cuối cùng không phải cũng vì mẹ anh ốm nên anh mới trở về sao? Bác sĩ Na, khi tôi với gia đình mất liên lạc, anh chẳng phải cũng rất tức giận hay sao? Tôi nghĩ, anh có thể hiểu được tôi."
Đầu dây bên kia lại im lặng. Minjeong cầm điện thoại, cắn môi, chờ Jaemin nói chuyện.
"Kim Minjeong, tôi nói với em, em và người tên Choi Beomgyu đó, không hợp."
"Vì sao?" Sao anh cứ nói về Choi Beomgyu mãi thế, rõ ràng đang nói về cha mẹ cô cơ mà.
"Người bạn trai trước đây của em không phải ở cùng nhà với em sao? Choi Beomgyu cũng ở cùng một khu với em, em không có duyên yêu người ở cùng một khu nhà đâu, cho nên hai người nhất định sẽ không có kết quả tốt."
Minjeong giật mình, há tròn mồm, đây là chuyện quái quỷ gì thế này?
"Đừng lãng phí thời gian với anh ta, nhanh chóng trở về!"
Minjeong tức giận, nguyền rủa cô đến thế sao? Cái gì mà không thể yêu đương cùng khu, vớ vẩn!
Cô lập tức cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro