Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

"Chúng ta chỉ còn gần 30 ngày để ôn thi thôi đấy nhé! Đội tuyển Sinh ít người, có mỗi hai đứa bây thôi, liệu mà học!" Thầy giáo nói thế trước khi giao cho mỗi đứa một xấp đề rồi đi lên văn phòng. Lí thuyết thì bọn nó đã ôn xong chương trình rồi, bây giờ chỉ còn tự luyện đề nữa thôi.

Jaemin nhấc cặp kính ra khỏi mũi, lấy tay dụi mắt. Ở bàn bên dưới, t/b đang ngủ ngon lành. Trong khoảnh khắc, tự dưng Jaemin thấy cô hiền lành và ngoan như một con mèo con. Dễ thương đến nỗi nó không thể rời mắt đi ngay được. Mãi đến khi t/b choàng tỉnh, cậu mới luống cuống quay đi.

"Sao đấy? Tự dưng không nghe tiếng ngòi bút nữa, tưởng cậu cũng ngủ rồi." T/b cười toe, cứ như là chưa từng ngủ gật tẹo nào ấy. Jaemin nhún vai, không tỏ thái độ gì rồi quay lên tiếp tục làm bài tập.

"Này, tớ muốn ăn táo." T/b bắt đầu mè nheo.

"Thì cứ việc, ai cấm đâu?" Jaemin trả lời mà không thèm quay đầu lại.

"Tớ muốn trồng hoa cúc!"

"Để rằm ra chợ bán à? Hay định đi buôn hoa?" Lần này thì Jaemin quay xuống cười.

"Ôi giời ơi, biết cậu nhạt nhẽo thế này, tớ đã chẳng thích cậu rồi!"

"Tớ bảo này, con gái ấy, nói từ thích và từ yêu ít thôi!" Jaemin đặt mạnh cái bình tam giác xuống bàn, nói bằng giọng như là gắt lên. T/b nghe thế chợt ngồi đơ ra, chẳng biết làm gì nữa ngoài việc liên tục bấm máy tính và nhìn xuống chân.

...

Dạo này t/b không dùng khăn quàng cổ và chuyển sang dùng xăng-đan chứ không đi giày. Thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên, nắng trên những tán xà cừ đã đậm hơn và đua nhau tràn vào phòng thực hành Sinh. T/b đến sớm, ngồi ôn lại cách tách chiết diệp lục ở thực vật.

"Sau này, mình sẽ lai tạo ra giống táo đỏ có màu diệp lục và chỉ nhỏ bằng ngón tay út thôi à". Cô vừa làm vừa tự nói với bản thân như vậy.

Lúc cánh cửa bật mở, cô ngước lên nhìn, chợt nhận ra dạo này Jaemin gầy quá. T/b định nói với cậu như vậy, xong lại mím chặt môi. Tiếp xúc nhiều mới biết, Jaemin không thích những cô gái hay nói. Thế nên từ giờ cô sẽ không nói nhiều nữa, cô chỉ len lén nhìn xem khi nào cậu trông tươi tỉnh nhất mới dám đưa cho cậu ấy một quả táo, không thì Jaemin lại cáu cho xem. Jaemin thì luôn cố gắng tỏ ra dửng dưng với mấy thứ đó, không nhận táo thì không yên với cô nên đành đem hết về nhét vào tủ lạnh. Chẳng hiểu sao cậu cứ khó chịu với t/b mãi. Cậu ghét cái cảm giác bị đem ra làm trò đùa ấy mà.

...

Thầy giáo chỉ lên chữa đề vào hai tiết cuối, còn đâu hai đứa phải tự làm. T/b ngồi ở chỗ xa Jaemin, đối diện với những tia nắng. Nắng đầu mùa thơm dìu dịu như bản nhạc không lời vẫn đều đặn cất lên từ điện thoại của t/b. Jaemin lại có cảm giác mình đang là nhân vật nam chính trong cảnh quay tĩnh của một bộ phim với những chi tiết thật lãng đãng. Quả táo đỏ cô đưa để gọn trên bàn, cậu bỗng mỉm cười khi nghĩ đến những quả táo màu xanh lá cây và chỉ bé bằng móng tay. Đề thi thử thứ nhất đã làm xong rồi, cô ngồi lắng nghe tiếng piano chảy xuống từ phía cửa sổ.

"Nhạc mới hả? Bài gì đấy?" - Jaemin buột miệng hỏi.

"Can I love you".

Jaemin quay đi ngay lập tức, t/b luống cuống: "Không phải thế, ý tớ là...tên một bài hát thôi". Rồi cô đưa tay lên gãi gãi mũi, hí hoáy ghi chép kiểu như bây giờ mình bận rồi. Còn Jaemin thì cứ ngẩn ra nhìn vành tai đang đỏ ửng lên của cô. Tại nắng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro