Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TIỂU BẢO BỐI SAO?

CHƯƠNG 8 

Nơi Lý Thái Dung đang đứng vốn không thuộc tầm nhìn chính diện của Trịnh Tại Hiền thế nhưng anh vẫn không tránh được bị cậu bắt gặp, rốt cuộc muốn yên lặng rời đi cũng chẳng được rồi.

"Xin lỗi, làm ơn cho qua." Lý Thái Dung vừa chạm phải ánh mắt của đối phương liền quay đầu một lòng hướng về cửa chính mà chạy, bất quá xung quanh có nhiều người như vậy nên tốc độ vì thế mà chậm đi.

Quả nhiên còn chưa tới được cửa đã bị người kia kéo lại.

"Anh đến đây làm gì?" Trịnh Tại Hiền nhớ đến lần đầu tiên gặp được Lý Thái Dung cũng ở trong quán rượu, tuy rằng không phải cùng một nơi, cũng không nhất thiết với cùng mục đích giống nhau.

"Đâu cần hỏi lời ngu ngốc, tìm thú vui thôi." Lý Thái Dung tận lực dùng ngữ khí hòa nhã để nói chuyện "Giống như cậu vậy."

"Em không phải... Theo em ra ngoài rồi nói." Trịnh Tại Hiền quay đầu lại nhìn đám người phía sau, kế đó liền kéo Lý Thái Dung ra con hẻm nhỏ bên cạnh quán rượu bằng cửa phụ. Cậu cởi bỏ chiếc mũ trên đầu rồi chỉnh lại tóc: "Em chỉ làm bán thời gian thôi, em làm rất nhiều việc bởi vì..."

Nhưng có gì đó chặn lại nơi cổ họng khiến cậu không thể mở miệng, im lặng gần nửa ngày mới có thể tiếp tục: "Bởi vì em thực sự chán ghét ngành học của mình, tuy rằng em học rất tốt không sai, thế nhưng chính em sẽ sớm phát điên nếu đi làm theo cái ngành đó. Cho nên em học nhảy, đó là niềm yêu thích của em, mà để theo được nó thì cần rất nhiều tiền vậy nên em không thể không đi làm thêm."

Lý Thái Dung cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.

"Giờ thì đến lượt anh." Trịnh Tại Hiền nói tiếp, "Tuy rằng em cực kỳ không thích Vật Lý học nhưng không cần đánh giá thấp năng lực quan sát của em. Do đó đừng nói dối, anh tới đây làm gì?"

"Cậu tốt nhất không cần quản nhiều như vậy." Lý Thái Dung ngẩng đầu quát lớn một câu, cảm giác bị nhìn thấu chẳng bao giờ khiến một ai có thể thấy thoải mái.

Anh xoay người muốn trở lại bên trong.

"Không thể vào đó chơi, nơi này có đủ những kiểu người gàn dở, anh lại đẹp như vậy chỉ sợ sẽ bị người ta bỏ thuốc." Trịnh Tại Hiền một lần nữa kéo anh lại.

"Cảm ơn cậu đã khen. Bỏ thuốc thì làm sao, cậu nên biết tôi bây giờ là một 一" Lý Thái Dung trong lúc kích động suýt chút nữa đã nói ra bí mật mình vẫn cẩn thận che giấu từng li từng tí. Cậu không cần phải sợ, mấy loại thuốc kia đối với Omega đã bị đánh giấu, lại còn đang có thai hoàn toàn không có tác dụng. Nhưng anh lúc này chính là đang tức giận, Trịnh Tại Hiền biết chỗ này không sạch sẽ vậy mà còn thường xuyên đến.

Trịnh Tại Hiền nhìn ra Lý Thái Dung không được vui, trong lòng đại khái đã đoán ra được ngọn nguồn, thế nhưng nếu muốn đối phương rung động với mình cậu không được phép nóng vội, có điều Lý Thái Dung tính khí xác thực có phần bướng bỉnh.

Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng dỗ dành, đợi cho đến lúc anh hoàn toàn đi khỏi, mới lặng lẽ vào trong thu dọn đồ đạc để về.

.

Ba ngày sau đó, mỗi lần Trịnh Tại Hiền đến dạy học cho Đông Hách đều là lúc Lý Thái Dung không có ở nhà, thế nhưng Trung Bổn Du Thái lại có mặt, người kia nói Lý Thái Dung đi mua đồ rồi.

"Anh Du Thái đến dọn nhà đấy ạ, anh hai trước đó ở một mình đều là mẹ em nhờ anh Du Thái sang chiếu cố ảnh. Cho nên anh ấy đều định kỳ đến đây dọn dẹp." Lý Đông Hách nói.

"Anh đi lấy ly nước, em làm bài trước đi." Trịnh Tại Hiền nói xong thì đứng lên ra ngoài.

"Tôi biết là cậu, ngày hôm đó tại quán rượu tôi không uống say vậy nên nhìn rất rõ, thực vất vả mới có cơ hội nói chuyện. Cậu không biết những kẻ sống khốn nạn sau này đều phải xuống địa ngục sao?."

Trung Bổn Du Thái thấy cậu đi ra, trực tiếp chặn lại chất vấn, "Cậu có thể biết xấu hổ chút được không, sao cứ như thế mà quay lại kiếm tiền từ Thái Dung chứ?. Tôi sợ Thái Dung sẽ sớm bị làm cho tức chết, cậu mau rời đi, càng sớm càng tốt."

"Không đi, cả đời này tôi đều sẽ ở bên cạnh Lý Thái Dung, tôi không phải đồ khốn, tôi yêu anh ấy, muốn được ở cạnh bên anh ấy, chỉ vậy thôi." Trịnh Tại Hiền cười nhẹ đáp lại: "Có một số việc không phải anh muốn là có thể kiểm soát được."

Những lời ấy thành công khiến Trung Bổn Du Thái phải giật mình, anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, cứ tưởng rằng Trịnh Tại Hiền tiếp cận Thái Dung với mục đích xấu. Nhưng hôm nay xem ra, nếu Trịnh Tại Hiền chịu làm đúng theo những lời cậu ta nói, thì ở cạnh người này chính là lựa chọn tốt đẹp nhất cho Thái Dung.

Anh tuyệt đối không ích kỷ tước đoạt đi quyền được sống một cuộc đời hạnh phúc của bạn thân mình.

Trung Bổn Du Thái thở dài, nội tâm cực kỳ rối loạn, nhưng rồi anh vẫn nói ra: "Lý Thái Dung, cậu ấy đang có thai."

Trịnh Tại Hiền nói đúng, có một số việc không phải anh muốn là thể kiểm soát được. Tỷ như chuyện anh nhất định sẽ chẳng thể ở cùng Lý Thái Dung một đời. Đã nhiều năm như vậy, trừ phi đối phương thật sự không có cảm giác, chứ mấy ai lại chẳng mảy may rung động, anh cũng đâu phải lớn lên xấu xí gì cho cam.

Trịnh Tại Hiền sau khi nghe được lời này thì lập tức cả người hóa đá, hóa ra là vậy. Cái gì bệnh bao tử nên buồn nôn? Rõ ràng là phản ứng của ốm nghén, đã thế chỉ khi cậu phóng thích một lượng lớn chất dẫn dụ người kia mới sinh ra phản ứng phát tình, lẽ ra đã có thể đoán ra điều này từ sớm, lại còn dám tuyên bố năng lực quan sát của mình mạnh, trong khi đó ngay cả việc Lý Thái Dung mang thai cũng không nhìn ra!

Chạy sao khỏi trận mưa rào, thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu. Cậu chắc chắn không nằm ở ngoại lệ.

"Hôm nay Thái Dung đi khám thai, cậu ấy chắc hẳn sắp về rồi, nhớ làm cơm cho đầy đủ. Tôi quét dọn xong rồi nên về đây." Trung Bổn Du Thái lưu lại một câu nói như vậy liền rời đi.

Trịnh Tại Hiền càng lúc càng thấy cực kỳ hoảng hốt, cậu nên làm gì bây giờ, nên nói với Lý Thái Dung như thế nào đây.

Omega đang có thai lại không thể tìm được Alpha đánh dấu mình để ở bên vỗ về, thời gian qua rốt cuộc anh ấy đã phải chịu đựng những gì, có phải rất tuyệt vọng không?.

Trịnh Tại Hiền nhất định sẽ dùng cả đời để giữ chặt người kia, tận lực bồi thường hết thảy thương tổn mình đã gây ra cho Lý Thái Dung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro