one, thoát.
- Giám đốc Goo, chị có cần em giúp khi xuống xe không?
Cậu nhóc Jeon Jung Kook, nhân viên mới chuyển từ chi nhánh ở Hongdae lịch thiệp nói.
- Nếu được thì cảm ơn cậu, chiếc váy này vướng víu với tôi quá, con bé Ye Rim chọn cho tôi thật không có tâm!
Goo Ji Myun trách đùa. Chiếc váy này, kim tuyến phủ đầy váy, lại còn là đuôi cá. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cứ mắc hết chỗ này chỗ nọ, khó chịu ghê.
Đến nơi rồi này. Mang tiếng là giám đốc của một công ty lớn, vậy mà vẫn luôn trầm trồ bởi những toà nhà cao tầng thời thượng như thế. Ji Myun nhờ sự giúp đỡ tinh tế của Jung Kook, cũng đã xuống xe mà không bị vướng mắc gì. Trông kìa, con bé Kim Ye Rim với bộ váy đen xinh đẹp đang chạy đến nhanh chóng nhất trên đôi giày cao gót của em, liên tục ngợi ca diện mạo hôm nay của Giám đốc. À không, là chiến tích của em mỗi lần tân trang cho Ji Myun.
- Em đã bảo Giám đốc mà, cho ai lựa đồ chứ cho em lựa đồ thì không bao giờ sai!
Con bé cười ríu rít. Rất nhanh khi đôi mắt của Ye Rim đã lập tức đảo sang phía anh nam nhân viên mới đến, Jeon Jung Kook. Phải nói là, bình thường em không hay mặc đồ đen đâu, nhưng hỏi các nhân viên nam khác mới biết, Jung Kook rất chuộng màu đen. Em cũng là có để ý đến Jung Kook, nhưng cũng chẳng biết, có thích cậu thật, hay chỉ là do ưa nhìn.
Giám đốc Goo hiểu chứ. Ánh mắt của Ye Rim với Jung Kook không hề bình thường, nhất là khi gương mặt của cậu tân binh rất sáng sủa. Cô cười thầm, liền giục mọi người vào tiệc kẻo muộn.
- Mọi người, chúng ta cùng vào thôi chứ?
- Tất nhiên rồi ạ!
Kim Ye Rim dường như rất háo hức. Các nam nhân viên cũng theo từng hội thân thiết mà cùng nhau vào tiệc, và cô thì lại đi cùng Ye Rim.
- Chị này, em nghe được tin, hôm nay Chủ tịch sẽ tham gia buổi tiệc đấy.
- Ừ thì, đương nhiên rồi. Việc lớn như vậy, ảnh hưởng đến cả công ty, Chủ Tịch phải tham gia chứ!
- Thì tất nhiên em hiểu, tất cả mọi người đều hiểu. Nhưng cái quan trọng là... chưa một ai nhìn thấy tận mắt anh ấy cả. Đấy, điều duy nhất em biết từ Chủ tịch là giới tính, là nam.
- Cũng đúng.
Goo Ji Myun cũng hơi thắc mắc. Trước giờ, từ khi làm nhân viên, đến khi làm giám đốc, chưa bao giờ cô được trực tiếp gặp mặt. Mọi việc trước giờ đều do một tay Phó chủ tịch Lee lên kế hoạch, sắp xếp và triển khai. Xem ra, Chủ tịch cũng là hành tung khó nắm bắt.
Vào buổi tiệc, cô lại bắt đầu với việc ngoại giao đối tác. Công ty lần này đã quyết định hợp tác với một tập đoàn thời trang nổi tiếng. Vậy nên, Chủ tịch đến gặp mặt là điều bắt buộc, nếu không, phía đối diện sẽ cảm thấy không thoải mái, sẽ khó làm ăn cho sau này. Có điều, Goo Ji Myun rất tò mò xem, Chủ tịch sẽ là ai.
Nhiệm vụ của cô lần này, chính là phải tìm hiểu và gây thiện cảm với phó Chủ tịch của công ty bên kia. Xem nào, anh ta tên Han Cheong. Chà, tên độc đấy.
Kia rồi. Goo Ji Myun đến gần anh ta, vận dụng nhiều sự lịch thiệp nhất từ trước đến giờ để giao tiếp, và tốt nhất là phải đề phòng. Ye Rim bảo, anh ta bị dính rất nhiều scandal về việc quấy rối tình dục các nữ nhân viên trong công ty.
- Chào Phó Chủ tịch Han, rất vui được gặp anh.
Anh ta quay người lại. Mặt thì quá đỗi ngoan ngoãn, non nớt. Không ngờ lại đồi bại bên trong.
- Xin chào, tôi giúp gì được đây?
- Vâng, tôi là Giám đốc của tập đoàn Jung, Goo Ji Myun. Công ty của Phó Chủ tịch lần này có sự hợp tác lâu dài với công ty chúng tôi. Mong anh hãy giúp đỡ!
Anh ta nhìn Ji Myun rồi nhếch mép cười gian. Gã đàn ông này, nhìn cô từ trên xuống dưới và dừng ngay ở phần ngực. Quá thiếu tôn trọng cho một chức danh cao quý như anh ta. Quả đúng như lời thiên hạ bàn tán. Anh ta tiến gần đến cô, ghé sát gương mặt dâm ô ấy, như thể cô là một trò đùa.
- Cũng được thôi, tôi chắc chắn sẽ hợp tác. Thế nhưng, nếu cô không thể làm một vài chuyện vui vẻ với tôi, e rằng tôi khó có thể đồng ý.
Gì chứ, vui vẻ ư? Không đời nào. Chẳng ai muốn làm một thứ đồ chơi vô dụng cho tên ngứa đòn này cả. Ji Myun khó chịu nừng nực, chỉ chừng lúc nào mọi người đi hết, cô sẽ lôi cổ hắn ta ra giữa bữa tiệc rồi cho hắn vài quả cùi chỏ. Làm thế thì chỉ có đi đời Giám đốc. Ji Myun dù cho rất tức giận, cô vẫn không thể nói một từ nào để bộc lộ sự uất ức này.
- Phó Chủ tịch... thật biết đùa.
- Ồ, tôi không hề đâu.
Ôi trời, anh ta tỉnh bơ. Một tên khốn nạn.
- Nào, cô muốn suy nghĩ lại không?
- Tôi..
Bỗng đâu, một người đàn ông cao ráo, phong thái chững chạc, điềm nhiên đến ôm Ji Myun, nhẹ nhàng lấy bàn tay cô, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đó. Ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô.
- Em đi đâu vậy, nãy giờ anh tìm mãi?
Kim Ji Myun ngẩng mặt nhìn anh, một gương mặt đầy tuấn tú và nam tính đang hiện trước mặt cô. Có khi, chiều cao 165cm cũng chỉ dừng lại ở hõm cổ của anh. Giám đốc Goo như đãng trí, mải ngắm nhìn người lạ mặt, mà quên phải nói gì. Người đàn ông nhếch mày, xem chừng là biết cô gặp khó khăn nên mới giúp đỡ cô.
- À... em... đang gặp đối tác một chút.
- Đối tác? Ồ, ra vậy. Anh đây là?
Gã Phó Chủ tịch ghê tởm kia đang khá bối rối, anh ta cứ tưởng sắp bắt thóp được con mồi ngon, thoả mãn được nhu cầu.
- Tôi... tôi... chính đại điện công ty Kanggi, là Han Cheong.
Người đàn ông tỏ vẻ bất ngờ. Tuy vậy, anh vẫn diễn rất đạt với Ji Myun, nhằm cứu cô khỏi tên biến thái này.
- Có vẻ như, hôn thê tôi và Phó chủ tịch là người quen trước đây?
- Không... tôi... kh-
Gã dâm dục này mấp máy, không thể trả lời cho xong. Gã đảo mắt, não lộn tùng phèo, không biết nói gì cho hay.
- Vậy chắc là vừa mới làm quen rồi. Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu, tôi xin phép được về bàn cùng cô ấy.
Anh đưa mắt hướng về phía cô, đưa tay luồn qua vòng eo Ji Myun, tỏ ý muốn đưa cô về bàn. Goo Ji Myun coi như được thăng làm vợ của người đàn ông này đi, ngoan ngoãn cùng "chồng" về khu bàn của anh.
Ye Rim nhìn thấy người đàn ông lạ đi cùng người chị thân thiết, bèn lấy làm lạ. Bên cạnh cô, chị Seung Wan vẫn còn mải miết gặm món bánh dâu nướng, và là người quen biết rộng gần như nhất công ty.
- Chị Seung Wan, chị có biết người đàn ông đi cạnh giám đốc Goo là ai không?
- Hm, không.
Seung Wan trả lời rất nhanh, chỉ để gặm nốt miếng phô mai. Thế nhưng khoan hãy vội, vừa ăn nốt miếng dâu mình bỏ sót trong bánh, chị mới nhớ ra, làm nửa miếng dâu rơi xuống nền nhà.
- Mà từ từ Ye Rim..
Ye Rim bật mình.
- Sao thế chị?
- Hình như, đấy là...
Giám đốc Goo vẫn ngồi trên chiếc bàn này. Tuy chỗ của cô cách đây tận 3 bàn, nhưng vẫn phải ngồi cùng anh chàng. Bất ngờ thay, có thêm 2 và 3 vị chủ tịch của nhiều tập đoàn lớn cùng ngồi vào bàn, chào hỏi cô một cách lịch sự. Thật bối rối, khi cô chỉ là một nữ giám đốc, ngày ngày chỉ biết đâm đầu vào công việc.
Vậy mà quên mất. Nãy giờ, anh ấy vẫn ngồi nghiêm nghị như vậy, khiến cho cô quên rằng anh vẫn ngồi ở đây.
- Sự việc vừa rồi... rất cảm ơn anh.
Anh ấy cười gượng.
- Không sao, việc nên làm mà. Sau này cô cũng nên biết để ý một chút, tên này không đàng hoàng như vẻ ngoài của hắn ta.
Ji Myun cúi mặt. Chắc là công việc đối với cô đã quá quan trọng, đến điều mà ai cũng biết, nếu không có các nhân viên lẻo mồm cho, chắc ngàn đời sau Ji Myun mới kịp nắm bắt.
Có điều, người đàn ông này là ai nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro