
4 (H)
Lại một trận đấu nữa đang đến gần, Jung Jaehyun tăng cường tập luyện, hầu như đêm nào cậu cũng lăn ra ngủ dưới sự xoa bóp nhẹ nhàng của Kim Doyoung khi bị đau lưng. Đôi khi cậu cảm thấy có lỗi vì Kim Doyoung đã chăm sóc bệnh nhân cả ngày, buổi tối về nhà còn phải chăm sóc cậu, nhưng y tá nhỏ không bao giờ phàn nàn, anh chỉ yêu cầu cậu một điều.
"Đừng để bị thương."
Không thể không bị thương trong trận đấu, Kim Doyoung dừng một chút nói thêm.
"Đừng để bị thương không đáng có, không cần phải cố gượng ép, nếu có vết thương không thể xử lý tốt trong khoảng thời gian giữa các hiệp đấu, phải dừng thì nên dừng lại. "
Jung Jaehyun muốn phản bác điều gì đó, nhưng khi thấy Kim Doyoung nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, cậu liền ngậm miệng.
Đối thủ lần này cũng không phải là đặc biệt khó giải quyết, hắn là một tuyển thủ cùng loại với Jung Jaehyun, là một tuyển thủ cùng loại về trí tuệ, bản lĩnh và thể lực. Trước khi trận đấu diễn ra, Johnny - người kiêm chức huấn luyện viên đã liên tục dặn dò cậu, nhưng cậu chỉ nhớ câu "đừng bị thương" của Kim Doyoung.
Nhưng nhớ là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác.
Khi bị cắt một vết lớn trên xương gò má, Jung Jaehyun nghĩ rằng thật may mắn là lần thứ hai nhìn thấy Kim Doyoung, cậu đã gặp được một tên yếu rớt, gò má chỉ sưng chút, nếu không vừa bị phá vỡ hình tượng vừa không gặp được y tá nhỏ ở bệnh viện thì thật sự quá thảm. Tiếng còi vang lên, Jung Jaehyun ngồi lại trong góc, Kim Doyoung lo lắng lấy tăm bông nhúng thuốc đỏ ấn lên vết thương.
"Không ổn, không thể ngăn được."
Kim Doyoung lo lắng đến mức môi run lên.
Jung Jaehyun nhổ miếng bảo vệ răng của mình ra rồi trấn an anh.
"Không sao đâu, em ổn."
"Nếu máu không ngừng chảy, chính là có chuyện!"
"Thật sự không sao, em còn có thể đấu hai hiệp nữa đó, đừng lo lắng."
"... Chỉ còn hai hiệp nữa?"
Bác sĩ bên cánh gà đến kiểm tra tình trạng của Jung Jaehyun, Kim Doyoung muốn dừng trận đấu lại nhưng Jung Jaehyun đã nhanh chóng ngăn anh và mỉm cười với bác sĩ.
"Không sao đâu, em khỏe mà."
Bác sĩ cánh gà cau mày nói.
"Chỉ có thể cho cậu thêm một hiệp!"
Jung Jaehyun gật đầu luôn mồm cảm ơn, nhờ Johnny kéo Kim Doyoung xuống. Kim Doyoung gấp đến nỗi muốn buột miệng chửi thề, nhưng rốt cuộc khi tiếng chuông vang lên, Jung Jaehyun bắt đầu trạng thái chiến đấu thì anh cũng cố nhịn lại.
Dù Jung Jaehyun đã không phiền giảng giải cho anh nghe rất nhiều, nhưng là một người ngoài ngành, Kim Doyoung vẫn không biết nhiều về chiến thuật quyền anh nên khi nhìn thấy Jung Jaehyun bỏ nắm đấm bị thương của mình xuống và để đối thủ đánh, anh vô cùng kinh hãi hét thành tiếng. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, Jung Jaehyun đã xoay chuyển tình thế ngay lập tức khi cậu gần kết thúc trận đấu, hạ gục đối thủ của mình xuống đất!
Sàn đấu sôi sục ngay lập tức, Johnny đã nhảy cao ba thước giơ hai tay lên, nhưng Kim Doyoung lại không có tâm tình ăn mừng chiến thắng nên đã lao lên sân khấu và đè gạc xuống gò má của Jung Jaehyun.
Trong phòng nghỉ, Kim Doyoung không nói một lời, lạnh lùng đối mặt với Jung Jaehyun để xử lý những vết thương nhỏ khác Jung Jaehyun cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, một lúc sau cậu mới mở miệng thăm dò.
"Đối với tình trạng thân thể của mình trong lòng em tự có tính toán."
Không ngờ Kim Doyoung nghe vậy, trực tiếp ném chiếc tăm bông trên tay xuống đất.
"Có tính toán? Em là bác sĩ hay cái gì mà có tính toán vậy? Em biết mô vết thương phức tạp như thế nào, một vết xước nhỏ bị nhiễm trùng đều có thể mất mạng đấy?"
"Trước khi gặp anh, em vẫn luôn như vậy, mọi chuyện chẳng phải vẫn tốt sao?"
"Sau khi gặp thì sao? Đã bao nhiêu lần anh nói em đừng bị thương, không được gượng ép? Em có nghe lọt được chữ nào không? Rốt cuộc em coi anh là cái gì chứ?"
Jung Jaehyun không trả lời anh, cậu nhảy khỏi bục và đi vào phòng tắm.
"Em có chút hơi mệt, em đi tắm."
Kim Doyoung bám vào thành ghế mà Jung Jaehyun đã ngồi cho đến khi các khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệch cũng không nhìn về hướng Jung Jaehyun đã rời đi. Không lâu sau đó có tiếng nước vang lên, Kim Doyoung muốn hỏi xem vừa rồi anh đã đắp gạc chống thấm cho Jung Jaehyun hay chưa, nhưng một lúc sau, anh vẫn im lặng.
Không ngờ lát sau giọng của Jung Jaehyun vọng ra từ phòng tắm, cổ họng cậu hét lên có chút tội.
"Hyung, giúp em lấy dầu gội đầu!"
Tên nhóc này lần đầu tiên gọi 'anh' bằng tiếng Hàn. Kim Doyoung đảo mắt, do dự một lát nhưng vẫn lấy dầu gội trong tủ, bước đến vách ngăn chỗ Jung Jaehyun đứng. Anh còn chưa muốn nói chuyện với Jung Jaehyun nên chỉ gõ cửa, Jung Jaehyun đã mở cửa rồi đưa tay ra.
Anh đặt dầu gội vào tay Jung Jaehyun, không ngờ Jung Jaehyun lại dùng lực, cậu nắm lấy cổ tay anh giật mạnh, Kim Doyoung trực tiếp bị kéo vào trong vách ngăn.
Kim Doyoung hoảng sợ đến mức không thể kêu lên một tiếng, giẫm phải nước trong phòng tắm nên bị trượt, nhưng Jung Jaehyun đã ôm chặt lấy eo anh, ép chặt vào tấm cửa, chưa khịp phản ứng lại môi đã bị tấn công, dầu gội đầu rơi xuống đất cái bộp.
Vòi hoa sen trên đầu vẫn đang đổ nước, quấn lấy họ một cách ấm áp, Jung Jaehyun đang ở trần đè lên người Kim Doyoung, như muốn nhấn chìm anh vậy.
Anh bị hôn đến mức thở dốc, nhân lúc Jung Jaehyun còn đang dùng đôi mắt ướt át trong bầu không kí ám muội nhìn anh, anh liền cố gắng đẩy cậu ra xa một chút, vừa tức vừa xấu hổ hỏi.
"Em muốn làm gì vậy? Quần áo của anh ướt hết rồi!"
Jung Jaehyun nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt sâu thẳm.
"Ướt rồi thì cởi ra đi."
Ý tứ của cậu đã quá rõ ràng rồi, Kim Doyoung dù có cố giở trò ngu ngốc cũng không thể thoát ra khỏi tình huống này. Anh rùng mình nhìn Jung Jaehyun đang cởi bỏ quần áo của mình, cảm nhận được hơi thở ấm áp và nguy hiểm của Jung Jaehyun đang vùi vào cổ anh, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể, và một cái chạm khác lạ sau lưng.
Anh thở hổn hển, ôm chặt lấy vai Jung Jaehyun, hoảng sợ đến mức muốn nổ tung. Jung Jaehyun cảm nhận được sự căng thẳng của anh, nhẹ nhàng vuốt ve eo, hôn lên môi và răng của anh, nhẹ nhàng ám muội dỗ dành.
"Không sao đâu, đừng sợ."
Cậu muốn lật người Kim Doyoung lại, nhưng anh phản kháng kịch liệt, cậu phải đẩy ngón tay được bôi trơn bằng sữa tắm vào cơ thể Kim Doyoung trong tư thế đối mặt có chút bất tiện này.
Kim Doyoung vòng tay qua cổ cậu thở hổn hển thể hiện sự căng thẳng và cứng đờ vượt quá mức bình thường, Jung Jaehyun vuốt dọc sống lưng anh hết lần này đến lần khác, hôn lên tai anh rồi trả lời câu hỏi trước đó.
"Em coi anh là người yêu."
Nước mắt Kim Doyoung rơi xuống. Anh hôn lên môi Jung Jaehyun, cố hết khả năng giao bản thân cho cậu.
Jung Jaehyun lấy vòi hoa sen nhắm vào tiểu huyệt, để dòng nước ấm chảy dọc theo ngón tay và sữa tắm cuốn trôi hết bụi bẩn, sau đó mới tập trung nới rộng. Kim Doyoung vùi đầu vào vai cậu, không phản ứng gì với số lượng ngón tay đang tăng dần trong cơ thể, âm thanh vô thức phát ra từ cổ họng, lấp đầy dục vọng đến mức gần như không thể kiềm chế được. Cậu rút ngón tay ra, bôi thêm chất bôi trơn rồi đẩy dương vật vào từ từ.
Kim Doyoung bỗng cứng người, sau đó dần dần thả lỏng dưới sự vỗ về của Jung Jaehyun, cau mày chấp nhận sự xâm nhập của dị vật vào trong cơ thể. Sau khi Jung Jaehyun tiến vào, anh đã hít một hơi thật sâu, có chút uất ức nói.
"Thật trướng."
Jung Jaehyun xoa eo dỗ dành.
"Ngoan, một lúc nữa sẽ quen."
Sau khi hôn nhẹ một lúc, Jung Jaehyun nắm lấy eo Kim Doyoung bắt đầu di chuyển, lúc đầu ra vào hơi khó khăn nhưng sau khi cơ thể quen dần, cảm giác rất lạ, cảm giác giao hợp lạ lẫm dần dần thay thế cho những khó chịu khác, thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí của hai người. Kim Doyoung chịu đựng sự va chạm khó chịu nhưng mạnh mẽ của Jung Jaehyun, thở nhẹ nhàng với tần suất chuyển động của Jung Jaehyun.
"Anh có thoải mái không?"
Jung Jaehyun kìm nén dục vọng ham muốn quá mức trong cơ thể, tạm thời kiềm chế nó ở mức độ nhẹ hơn.
Kim Doyoung muốn trả lời, nhưng bị đâm nên chỉ có thể rên lên "ưm...ưm" một tiếng.
Đã quen với chuyển động cọ xát và mềm dịu, Jung Jaehyun không còn ý định nhẫn nại nữa, cậu trực tiếp ôm lấy đùi Kim Doyoung, Kim Doyoung dựa lưng vào cửa và quấn chân quanh eo Jung Jaehyun đầy lo lắng, nói với Jung Jaehyun rằng anh cảm thấy như vậy rất sâu.
"Em sẽ ôm chặt anh, anh cũng ôm chặt em nhé."
Sau khi Jung Jaehyun nói xong, cậu đỉnh mạnh một cái.
Miệng huyệt bị ép đến chảy nước, dương vật Jung Jaehyun ra vào nhanh chóng tạo ra tiếng nước dâm dục, Kim Doyoung bám chặt vào vai Jung Jaehyun va chạm lên xuống, cảm thấy Jung Jaehyun thay đổi góc độ gần như đánh gục anh, hậu huyệt và tâm trí anh đã bị khuấy động nhũn mềm. Anh muốn Jung Jaehyun chậm lại một chút, nhưng tiết tấu kết hợp chặt chẽ rõ ràng khiến anh không thể dừng lại ngay cả khi không thể chịu đựng được, anh càng không nỡ để Jung Jaehyun có thêm bất kỳ vết thương mới nào trên cơ thể sau trận đấu, nên chỉ có thể làm tê liệt mọi thứ trong tiếng rên rỉ nhẫn nhịn, và chịu đựng sự hung hăng quá mức của Jung Jaehyun. Trong lúc bối rối, anh thấy Jung Jaehyun cũng đang thở hổn hển nổi gân xanh, có vẻ cậu lo lắng hơn là mất kiểm soát, như vậy khiến một ý nghĩ xẹt qua đầu của Kim Doyoung, Jung Jaehyun vì anh mà ý loạn tình mê, vì anh mà chìm đắm, đây không phải là sự xâm chiếm đơn phương, mà là anh và Jung Jaehyun cùng chiếm giữ lấy đối phương.
Trong lúc thay đổi tư thế, vô tình cọ xát đột ngột khiến Kim Doyoung phát ra một tiếng rên cực độ, Jung Jaehyun bị sững lại một lúc, sau khi phản ứng được, cậu tấn công lại chính xác vào điểm đó. Kim Doyoung thật sự siết chặt vai cậu, nhưng vì sợ có người vẫn còn ở lại, anh cắn chặt môi cố ngăn tiếng rên rỉ của mình, mặt đỏ bừng bừng. Thấy vậy, Jung Jaehyun đã di chuyển vòi hoa sen sang một bên và bật nó ở mức tối đa, để tiếng nước ầm ầm bao phủ tất cả những gì diễn ra vào lúc này, giống như một lớp bảo vệ mỏng manh che phủ hai con người đang hòa hợp, dù họ quá mong manh. Kích thích quá mãnh liệt khiến hậu huyệt của Kim Doyoung bắt đầu co rút không kiểm soát được, Jung Jaehyun thở mạnh, nắm lấy eo Kim Doyoung, dùng sức tấn công mạnh bạo nhất đưa cả hai cùng sung sướng lên đỉnh.
Khi sắp cao trào, đầu óc Kim Doyoung trống rỗng, vô lực cố gắng xác nhận sự tồn tại của Jung Jaehyun, cậu kiên quyết hôn anh, dùng vòng tay rộng và ấm áp ôm chặt anh, để người trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Dương vật của Jung Jaehyun vẫn ở trong cơ thể Kim Doyoung, Kim Doyoung kết thúc nụ hôn và ủ rũ than thở.
"Làm sao mà sau trận đấu mà em vẫn còn sức để làm chuyện này..."
Jung Jaehyun cười khúc khích và nói.
"Nếu em mà thể lực dồi dào làm anh, em sợ là anh ngất mất. Anh nghĩ chút khai vị này đủ thỏa mãn em sao?"
Kim Doyoung hoảng sợ và muốn nói rằng mình không thể tiếp tục nữa, nhưng Jung Jaehyun lập tức trấn an.
"Đừng lo lắng, hôm nay chúng ta đến đây thôi, chúng ta ngày sau còn dài mà."
Cậu lại cắn vào tai Kim Doyoung một cách ngông nghênh.
"Lần dầu tiên anh đến xem em thi đấu, em đã muốn làm anh ở ngay đây rồi."
Kim Doyoung gục đầu vào vai Jung Jaehyun một cách đau khổ rồi lẩm bẩm.
"Khi đó anh lo lắng cho vết thương của em, kết quả trong đầu em toàn ý nghĩ đen tối..."
"Cho nên đây không phải là em đang chứng minh cho anh thấy em không sao ư?"
Kim Doyoung không nói nên lời, quyết định phớt lờ lời ngụy biện của Jung Jaehyun.
Jung Jaehyun tẩy rửa sạch sẽ những thứ còn sót lại ở hậu huyệt Kim Doyoung, nhặt chai dầu gội đầu rơi trên mặt đất quan sát toàn bộ quá trình, rồi dùng sữa tắm tẩy rửa sạch sẽ cho hai người. Quần áo của Kim Doyoung bị ướt, may mà trong tủ có một bộ quần áo sạch của Jung Jaehyun, sau khi lau khô người xong, hai người lắc mái tóc chưa khô rồi thay bộ đồ thể thao trong tủ của Jung Jaehyun.
"Cũng còn may lúc đưa dầu gội cho em anh còn cởi giày ra rồi mới vào." Kim Doyoung phàn nàn trong khi xỏ giày, "Quần của em rộng quá, anh đứng lên là nó rớt."
Jung Jaehyun nhìn Kim Doyoung lần đầu tiên mặc đồ thể thao với vẻ thích thú.
"Em sẽ tìm cho anh một cái kẹp để giữ nó."
Khi cậu đặt cây ghim sau eo Kim Doyoung, Jung Jaehyun nhìn thấy phần eo bên hông gầy quá mức của anh có dấu vết do cậu không có chút thương hương tiếc ngọc nào để lại, thầm nghĩ rằng sẽ đến lượt cậu xoa bóp và bôi thuốc cho y tá nhỏ tối nay. Cậu có chút đau lòng, lại có chút ác độc nghĩ hôm nay bản thân cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hai người sẽ lại đổ mồ hôi khi đi bộ về nhà, vì vậy cả hai đành chi một khoản lớn tiền thưởng ra để đi taxi lần đầu tiên. Trong chiếc xe ọp ẹp, Kim Doyoung tựa vào vai Jung Jaehyun suýt ngủ gật, lẽ ra phải về nhà càng sớm càng tốt nhưng Jung Jaehyun đã trả tiền cho tài xế để đi đường vòng đến tiệm bánh 24 giờ.
Cậu cầm lấy hai chiếc bánh mì phô mai đen, quay lại xe.
"Dày vò anh đến mệt cũng đói rồi chứ, ăn đi rồi lại ngủ."
Kim Doyoung cầm lấy chiếc bánh mì, chưa ăn được hai miếng lại gục trên vai Jung Jaehyun. Cậu ngửi thấy mùi nước hoa kém chất lượng trong xe, mùi thơm của bánh mì, cùng loại sữa tắm và dầu gội đầu của hai người, cảm nhận được ánh đèn mờ ảo của Chicago vào buổi sáng sớm. Mỗi con đường cậu đi đều là một con đường quen thuộc, nhưng lần đầu tiên cảm thấy như mình sở hữu cả thế giới.
Ngày da kề da lần thứ hai đến nhanh hơn cậu tưởng, điều bất ngờ hơn nữa là người khởi xướng lần này lại là người kia. Cậu hoàn thành buổi tập luyện vào tối hôm đó, về nhà thì Kim Doyoung đã tan ca đêm đang tắm, cậu lấy ra chiếc bánh mì phô mai đen từ trong chiếc túi đang mở dở của Kim Doyoung, nhưng không ngờ lại thấy một gói thuốc rửa trực tràng, một lọ glycerin bôi trơn và một hộp bao cao su. Đúng lúc này, Kim Doyoung từ phòng tắm mặc bộ đồ ngủ bước ra, thấy Jung Jaehyun đã nhìn thấy nó, anh giải thích.
"Anh mua nó ở phòng ban, an toàn cho sức khỏe."
Jung Jaehyun không nói nhiều, cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cậu thấy trong thùng rác có một túi thuốc rửa trực tràng đã dùng hết. Cậu bất an mở cửa phòng tắm, Kim Doyoung đã nằm trên giường, trên bàn cạnh giường, hộp glyxerin bôi trơn và bao cao su trong trạng thái được mở ra.
Jung Jaehyun thở hồng hộc và dựa vào người Kim Doyoung, chuẩn bị đưa ngón tay của mình vào móc glycerin ra, nhưng Kim Doyoung đã ngăn cậu lại bằng một cái nháy mắt mềm mại như tơ.
"Anh tự làm rồi."
Jung Jaehyun không thể kìm lại được nữa, chế trụ đôi môi Kim Doyoung một cách dữ dội. Ngón tay cậu tiến vào cơ thể Kim Doyoung không chút ngăn cản, bên trong ấm áp ẩm ướt quấn chặt lấy cậu mút chặt khiến cậu đã có thể đoán trước được cơn sướng ngất trước mắt, nhưng cậu vẫn chịu đựng dục vọng tăng vọt mà kết thúc màn dạo đầu một cách trọn vẹn, muốn cho bản thân và Kim Doyoung một quá trình và trải nghiệm đầy đủ hoàn hảo.
Giường ở nhà thư giãn hơn nhiều so với buồng tắm trong võ đài quyền anh ngầm, cả hai đắm mình trong sự hòa quyện giữa thể xác và tinh thần, biến tất cả tình yêu của họ thành sự tương tác của tay chân, môi và răng. Họ đã làm hai lần, thử một số tư thế mới và lên đỉnh cùng nhau, họ lăn ra ôm nhau ngủ say sưa, "cơm no rượu say" đến mức quên cả ăn hai chiếc bánh mì phô mai đen đắt tiền.
Với sự sung sướng như vậy, dường như dục vọng hàng ngày bắt đầu có bao nhiêu cũng không đủ. Chuyện này chẳng mấy chốc đã như cơm bữa, chỉ cần là không phải tan làm hay tập luyện quá mệt mỏi, họ sẽ quấn quýt lấy nhau một lúc, đôi khi nhẹ nhàng như cơn mưa phùn, trong lành và ngọt ngào, đôi khi dữ dội như một cơn gió biên ải, ngay cả chiếc giường sofa chắc chắn cũng phát ra tiếng động, không biết nó đang phản đối hay tăng thêm niềm vui; đôi khi còn cởi bao cao su ra để cảm thấy cọ xát mà không có rào cản. Nhưng trong đời sống tình dục hòa hợp, chỉ có sự phản kháng không tự nhiên của Kim Doyoung đối với việc ôm rồi đâm phía sau là khúc mắc duy nhất, Jung Jaehyun dù không biết tại sao nhưng cũng không hỏi hay ép buộc, dù sao thì những gì cậu và Kim Doyoung có là đủ rồi, là niềm hạnh phúc mà vài tháng trước cậu không dám nghĩ tới.
Chỉ là Kim Doyoung ngày càng bận hơn, nhiều khi kiệt sức, thậm chí có những tình huống như tối nay khi anh không thể theo dõi trận đấu của cậu vì trường hợp khẩn cấp và không thể rời khỏi phòng cấp cứu.
Bánh mì phô mai đen là thứ xa xỉ trong cuộc sống của hai người. Thông thường, họ chỉ mua khi kỷ niệm một sự kiện trọng đại nào đó và thưởng thức nó, nhưng chiến thắng tối nay thực sự là một lẽ thường tình. Kim Doyoung vắng mặt, cậu cảm thấy lạc lõng, nhưng khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người Kim Doyoung, những lời phàn nàn nhỏ nhặt của cậu liền biến mất trong tích tắc, chỉ cần khi Kim Doyoung mệt mỏi trở về nhà là có thể lấy ra hai chiếc bánh mì phô mai để xoa dịu cơ thể và tâm trí đang quá sức của mình.
Nước Mỹ rất lớn, Chicago cũng rất lớn, nhưng không gian dành cho người Châu Á sinh sống và hít thở rất nhỏ. Cậu và Kim Doyoung gắn bó với nhau, dựa vào nhau cả đời, cố gắng có thể đạt được hai chữ cuộc sống đúng nghĩa, là bến đỗ ấm áp nhất, vững chắc nhất của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro