Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.2

Trước khi chuyển đến tầng hầm nhỏ của Kim Doyoung, Jung Jaehyun đã dành tiền thưởng để mua một chiếc giường sofa phù hợp hơn với cách bài trí trong phòng và chỗ ngủ cho hai người. Cậu loanh quanh cả buổi chiều để lắp, Kim Doyoung đứng bên cạnh cau mày nói rằng anh cảm thấy cậu đã lắp sai ở bước nào đó rồi.

Jung Jaehyun nhướng mày, lắc lắc tóc mái, biểu thị nhất định mắt anh đã nhìn nhầm rồi.

Hai giờ sáng hôm đó, giường sofa đột nhiên sập xuống, hai người đang ngủ say cùng nhau lăn xuống đất. Cuối cùng, cả hai phải dùng đèn pin giữa đêm để vật lộn với đống đồ lớn này, suýt nữa bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà vì tiếng búa và những tạp âm tương tự.

"Lang thang ngoài đường cũng không phải là không thể." 4 giờ 30 phút sáng, hai người đã kiệt sức nằm trên chiếc giường sofa cuối cùng đã được lắp xong, cũng không quan tâm đến việc đổ mồ hôi sẽ khiến họ phải giặt giũ vào ngày mai, Jung Jaehyun đột nhiên nói.

"Nếu phải lang thang ngoài đường, em sẽ mua một cái túi ngủ, chúng ta đi đâu thì ngủ ở đó, làm đôi uyên ương lang bạt."

Kim Doyoung đạp cho Jung Jaehyun một cái, xoay lưng về phía cậu.

"Chuột, gián, nhện, chào đón em đến với thế giới cống ngầm của Chicago."

"Vậy thì chúng ta quay lại phòng tập để ngủ cũng được, chỉ cần mua một chiếc giường tốt hơn, không ngủ trên nệm cứng là được."

Kim Doyoung mắt nhắm mắt mở, nhưng anh không muốn nhắc Jung Jaehyun về đời sống tình dục của mình trong lúc này, anh chỉ nói.

"Tốt hơn hết là nên tiết kiệm tiền để mua một căn hộ nhỏ tươm tất".

Gần năm giờ sáng, ngoài trời đã sẵn sàng phát ra những tia nắng ban mai đầu tiên, nhưng hai người ở dưới tầng hầm lại chìm vào giấc ngủ sâu, cảm giác thỏa mãn và yên bình chưa từng có, bởi vì sự tồn tại của nhau. Những bài thơ, những mảnh chai được mượn về tầng hầm nhỏ, bức tường sách, tất cả đã chứng kiến câu chuyện tình yêu trong căn hầm nhỏ ở Chicago rộng lớn.

Ban đầu, đường đi đến phòng kickfit và đấu trường là 2 điểm một đường đi thẳng, đến bệnh viện, nhà hàng và tầng hầm nhỏ là 3 điểm một đường đi thẳng, nhưng vì có thêm sự có mặt của đối phương nên có chút ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống thường ngày. Bây giờ Jung Jaehyun không ở phòng tập kickfit nữa, nếu muốn bắt đầu tập luyện như trước đây thì phải dậy sớm, còn Kim Doyoung để được làm người chữa trị vết thương cho Jung Jaehyun mà anh phải đổi ca với đồng nghiệp, nhiều lúc một người phải làm việc của hai người. Mặc dù Kim Doyoung đã phải làm hai công việc, Jung Jaehyun đã thắng nhiều hơn thua, nhưng hai người họ vẫn không khá giả nổi, bởi vì thân phận người Châu Á nên sau khi bị tầng tầng lớp lớp cắt xén phần thưởng, một phần còn phải đóng góp cho Johnny duy trì duy trì hoạt động hàng ngày của phòng tập kickfit, còn Kim Doyoung thì chỉ có mức lương ít ỏi của các y tá và bồi bàn, đôi khi không bằng tiền boa của những kẻ quấy rối tình dục mà Kim Doyoung đã từ chối. Nhưng cả hai đều không có bất kỳ lời phàn nàn nào, dù một ngày có mệt mỏi thế nào, chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng cũng có thể nạp điện cho nhau và vực dậy tinh thần sống hết mình dưới tầng lớp thấp nhất. Cũng giống như món bánh mì phô mai đen yêu thích của hai người, giòn, mềm, cháy, ngậy, ngọt, mặn và đắng hòa quyện vào nhau.

Ngay cả khi trận đấu quyền anh ngầm không được sắp xếp khoa học và khoảng cách kéo dài hơn so với trận đấu chuyên nghiệp thì Jung Jaehyun cũng không phải thi đấu hàng tuần, thay vì lo lắng điều trị vết thương cho Jung Jaehyun trên võ đài quyền anh ngầm, Kim Doyoung sẽ dành thời gian đến phòng tập để xem bạn trai tập luyện. Lần đầu tiên đến đó, anh cảm thấy vô cùng lạc lõng, trong sân tập đầy mồ hôi và mùi cơ thể nam tính chỉ có duy mình anh là sạch sẽ tươi mát, Jung Jaehyun đang đeo găng tay tập luyện trên đài nhìn thấy Johnny đưa mắt ra hiệu, tùy ý quay đầu lại, Kim Doyoung tươi cười vẫy tay chào và cầm theo một chiếc bánh mì phô mai đen.

Jung Jaehyun lập tức xoay người nhảy khỏi sàn đấu, sốt ruột đến mức suýt bong gân cổ chân, loạng choạng chạy đến chỗ Kim Doyoung, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngượng ngùng.

"Sao anh lại đến đây?"

Kim Doyoung đưa bánh mì cho cậu và cười nói.

"Anh đến để xem em bị đánh."

Ăn trong lúc tập luyện là điều không nên nhưng Jung Jaehyun vẫn tháo găng tay ra và cầm lên nhấm nháp rồi đưa cho Kim Doyoung, anh xua tay nói.

"Anh ăn rồi."

Jung Jaehyun không tin, nhưng cậu cũng không nói gì thêm.

Cậu chỉ đơn giản là ngồi xuống nghỉ ngơi và xem những người khác tập luyện. Vừa xem cậu vừa giới thiệu các quy tắc của quyền anh cho Kim Doyoung nghe, chỉ ra điểm mạnh và điểm yếu của họ, giải thích những trận đấu nhỏ mà võ đài tổ chức, Kim Doyoung nghe xong lắc đầu lại gật đầu, cũng không biết rốt cuộc nhớ được mấy chữ.

Nhưng Jung Jaehyun không quan tâm. Cậu nhấm nháp chiếc bánh mì phô mai đen một cách thích thú ở cái sân tập có mùi không mấy dễ chịu, không hiểu sao cậu lại cảm thấy Kim Doyoung ở bên cạnh như đang lạc vào thế giới riêng của mình, bất luận ở bên ngoài có như nào đi nữa, thì nơi đó vẫn trong lành tựa thế ngoại đào nguyên*.

*Thế ngoại đào nguyên: chốn bồng lai tiên cảnh, rời xa thế giới phàm tục.

Thời gian biểu hàng ngày của Kim Doyoung bận rộn hơn Jung Jaehyun rất nhiều, hầu như cả hai chỉ có thể ngồi lại với nhau một lúc khi trở về tầng hầm nhỏ sau một ngày mệt mỏi, dù buồn ngủ quá đi chăng nữa, nhưng cũng không nỡ để lãng phí mất một nửa thời gian quý giá này. Họ chia sẻ với nhau những điều nhỏ nhặt lặp đi lặp lại một cách máy móc hàng ngày xảy ra, hoặc những bệnh nhân, khách lạ mà họ gặp phải, hay chuyện xấu hổ của một đứa trẻ mới tập huấn bị bao cát đánh ngất xỉu. Thực ra, hầu hết chúng đều rất nhàm chán, mà từ trong miệng đối phương truyền ra lại là một loại lưu luyến khiến người ta không nghe không được. Kim Doyoung không kìm được hỏi Jung Jaehyun.

"Em không cảm thấy nhàm chán khi luyện tập lặp đi lặp lại như vậy mỗi ngày sao?"

Jung Jaehyun không trả lời, thay vào đó cậu nhướng mày và hỏi.

"Em luyện gì mỗi ngày?"

"Bao cát, bao quả lê, nhảy dây, đỡ bằng tay..." Kim Doyoung đảo mắt, "Em nói mấy thứ đó cho anh nghe, không phải anh nghe như nước đổ lá khoai cả đâu."

Jung Jaehyun mỉm cười và hôn anh.

"Anh nhớ khá rõ nhỉ."

Kim Doyoung đẩy đầu tên lưu manh cơ hội ra, bất mãn nói.

"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh!"

Jung Jaehyun im lặng một lúc, nhưng vẫn không trực tiếp trả lời, tiếp tục hỏi Kim Doyoung,

"Còn anh? Anh có thấy chán khi đọc những cuốn sách y khoa dày đặc đó không?"

"Nội dung trong sách y học không lặp lại."

"Sao em chưa bao giờ thấy anh lật những cuốn sách đó kể từ khi em chuyển đến."

"Ồ, bởi vì nó đã sớm được ghi nhớ trong đầu rồi."

Jung Jaehyun liền hậm hực ngậm miệng lại, nhưng một lúc sau, cậu lại cảm thấy không phục cho lắm, cúi người cầm một cuốn sách lên, nói rằng cậu sẽ kiểm tra xem Kim Doyoung có nói dối hay không. Kết quả là, cho dù Kim Doyoung trông có vẻ ngu ngốc đến đâu, tất cả các câu trả lời đều đúng, thậm chí còn muốn mở cho cậu một lớp học, cuối cùng cậu mất hứng nhét sách trở về, đẩy y tá nhỏ bắt đầu chiếm tiện nghi của anh.

Hai người trò chuyện trên chiếc giường nhỏ trước khi dần dần an tĩnh lại, nhưng cho đến khi họ chìm vào giấc ngủ, Jung Jaehyun vẫn chưa trả lời câu hỏi của Kim Doyoung.

Jung Jaehyun cũng đã nghĩ đến việc đi thăm Kim Doyoung khi anh đang làm, nhưng đến bệnh viện sẽ chỉ làm tăng thêm sự hỗn loạn, mang bộ râu giả và giả làm Yankee sẽ giúp cậu có thể thừa nước đục thả câu mà lẻn vào nhà hàng. Cậu còn nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của Kim Doyoung xong rồi trả tiền boa, nhưng mà phản ứng của Kim Doyoung đối với điều này là ghê tởm bất thường, vì vậy Jung Jaehyun đã phải rút lại những suy nghĩ tồi tệ đó, nghĩ rằng đi đến nhà hàng cũng sẽ làm tăng khối lượng công việc của chàng phục vụ tai thỏ, vậy là ngoan ngoãn quyết định không làm phiền bất kỳ công việc nào của Kim Doyoung.

Cuối cùng, ngoài tầng hầm nhỏ và trận đấu mỗi tháng hai lần, vẫn chỉ là Kim Doyoung thỉnh thoảng đến phòng tập để gặp Jung Jaehyun khi anh rảnh rỗi. Ngạc nhiên thay, một thư sinh đeo tạp dề thỏ toàn mùi sách lại khá hòa thuận với đám đàn ông thô kệch trong phòng tập đấm bốc, đôi khi anh mua thêm vài chai thức uống thể thao, mấy tên đàn ông to lớn sẽ tranh giành nó cực kì mất mặt, vẫn phải hào phóng khen ngợi rối rít một phen. Jung Jaehyun áp má sau lưng oán hận, trước khi rời đi vào buổi tối, cậu tranh thủ lúc đang lau mồ hôi trong phòng tắm kéo anh vào buồng tắm, không nói câu nào ngậm chặt đôi môi anh.

Kim Doyoung hoảng sợ cố đẩy ra, nhưng Jung Jaehyun đã cố gắng áp chế lại, thậm chí còn phát ra một âm thanh khá rõ ràng, người trong phòng tập còn chưa về hết, bất cứ ai đi vào cũng có thể biết được bên trong đang làm gì.

Chỉ đến khi thở không ra hơi, Kim Doyoung mới được thả ra, trừng mắt nhìn Jung Jaehyun khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng hỏi.

"Em làm gì vậy? Còn có người khác!"

Jung Jaehyun nói.

"Ăn giấm."

Kim Doyoung: "..."

Thứ của Jung Jaehyun cứng lại đâm vào người Kim Doyoung, hơi thở của cậu trở nên nặng nhọc, Kim Doyoung hoảng sợ thì thầm.

"Em không thể ở đây..."

"Vậy về nhà?"

Kim Doyoung không trả lời, Jung Jaehyun biết anh chưa sẵn sàng.

Tắm ở phòng tập có thể tiết kiệm nước nóng ở nhà, nhưng cũng sẽ đổ mồ hôi khi đi bộ về nhà, vì vậy Jung Jaehyun chỉ "hẹn hò" với Kim Doyoung trong phòng một lúc, sau đó mặc quần áo vào và xách ba lô cùng nhau về nhà. Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm chung với nhau và không nhắc đến chuyện mà trong lòng cả hai đều rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro