(OS) Tình cảm bảy năm vẫn ngọt ngào
Tác giả: Long Thất
CV.
*
Jung Jaehyun và Kim Doyoung kết hôn bảy năm, sự nghiệp của cả hai đều vô cùng thành công, là một đôi thần tiên quyến lữ trong mắt tất cả mọi người.
Hôm nay Jung Jaehyun về nhà muộn, cậu gọi điện thoại cho Kim Doyoung, nói với anh rằng mình có việc bận.
Kim Doyoung đáp lại, nhưng đảo mắt lại nhìn thấy Jung Jaehyun cùng một tiểu thịt tươi đang nổi ở bên nhau trong một câu lạc bộ.
Bạn bè của Kim Doyoung khó xử, rốt cuộc vẫn nói ra: "Jung Jaehyun rất gần gũi với cậu trai kia".
Kim Doyoung dừng một chút, rũ mắt nói: "Chỉ là công việc thôi."
Jung Jaehyun về nhà rất muộn, một thân toàn mùi rượu lẫn thuốc lá, muốn hôn Kim Doyoung, Kim Doyoung lại đẩy cậu ra.
Kim Doyoung không chịu nổi nhất chính là cái mùi này, vừa định bảo mình đã chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm rồi, Jung Jaehyun lại tức giận, áp lên người anh, động tác thô bạo.
Kim Doyoung cũng không phải người dễ bắt nạt gì, đánh qua một quyền, mắng: "Bớt ** uống say phát rồ đi."
Khóe miệng Jung Jaehyun rỉ máu, tỉnh rượu.
Cậu nhìn chằm chằm Kim Doyoung nhìn một hồi lâu, tất cả sức lực giống như bị rút sạch, khàn giọng nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Trong đầu Kim Doyoung "ong" một tiếng, nhớ tới một màn nhìn thấy ở câu lạc bộ, nhớ tới cậu trai trẻ tuổi kia, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cậu ta... Anh nhắm mắt nói: "Được, ly hôn đi."
Rõ ràng người đề nghị ly hôn là Jung Jaehyun, Kim Doyoung không những không có chút níu kéo nào, mà còn lưu loát đáp ứng, thế nhưng Jung Jaehyun lại giống như cha chết vậy: "Vậy, tôi đi..."
Kim Doyoung nói: "Không cần, nhà là của cậu, phải đi cũng là tôi đi."
Jung Jaehyun ngây dại.
Kim Doyoung sửa sang lại một chút cổ áo bị cậu kéo loạn, bình tĩnh nói: "Cụ thể để ngày mai luật sư nói đi."
Sắc mặt Jung Jaehyun trắng bệch: "Tốt, rất tốt."
Kim Doyoung một giây cũng không chờ nổi nữa, xoay người liền rời đi.
Jung Jaehyun hỏi anh: "Đồ của anh..."
"Nếu chướng mắt, " Giọng điệu của Kim Doyoung không có chút gợn sóng nào, "Thì đốt hết đi."
Jung Jaehyun cắn chặt hàm răng, cố nặn ra từng chữ: "Cũng đúng, mấy thứ này, anh cũng đâu để ý."
*
Kim Doyoung không nói nữa, rời khỏi phòng ngủ đi về phía huyền quan.
Lúc lấy áo khoác anh sửng sốt một chút, áo gió cùng kiểu dáng, màu sắc, ngay cả size cũng giống nhau.
Trước kia anh cảm thấy rất phiền, còn nói với Jung Jaehyun: "Có thể đừng mua giống nhau nữa không? Không phân biệt ra của ai với ai nữa rồi."
Jung Jaehyun hôn lên vành tai anh: "Có sao đâu, mặc áo của em không tốt sao?"
Lúc đó, ngoài miệng Kim Doyoung nói không tốt, nhưng vẫn mặc áo của cậu vào.
Tay Kim Doyoung dừng lại, cầm chiếc bên trái lên.
Anh về nhà sớm hơn, treo áo ở bên trái, phía bên phải là của Jung Jaehyun.
Nhưng còn có ích gì đâu?
Chiếc áo này chỉ có ngày hôm nay là của anh, còn vô số ngày trước đó, anh hoàn toàn không phân biệt được nó là của ai.
Chỉ là, sau này, tất cả đều sẽ được phân đến rõ rõ ràng ràng.
Kim Doyoung đi tới gara dưới tầng hầm, nhìn từng chiếc xe, lại không muốn chạm vào chiếc nào.
Tất cả xe của anh đều là do Jung Jaehyun mua.
Mà xe của Jung Jaehyun cũng là do anh mua.
Chứa trong chiếc gara này không phải là xe, mà là ngập tràn ký ức của hai người bọn họ.
Kim Doyoung thở dài, lập tức đi ra ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, tuyết vừa rơi còn chưa tan, xen lẫn với bùn đất ở ven đường, khó coi cực kỳ.
Kim Doyoung đút tay vào túi áo, bên trong túi rất lạnh, giống như một hố băng vậy.
Trước kia Jung Jaehyun vẫn luôn nắm lấy tay anh nhét vào trong túi.
Kim Doyoung lại không thích thân mật như vậy ở ngoài đường: "Hai người đàn ông, còn ra thể thống gì."
Jung Jaehyun nói: "Không sao hết, chồng chồng hợp pháp, hôn môi cũng chẳng ai quản được."
Bọn họ khi đó vừa mới kết hôn, Jung Jaehyun thích nói nhất chính là — chồng chồng hợp pháp.
Thì ra đã qua bảy năm rồi.
Kim Doyoung hầu như đã quên mất bản thân quen biết Jung Jaehyun thế nào, chỉ có thời gian bảy năm này từng chút từng chút một đã sớm ăn sâu vào máu thịt, hòa tan trong xương cốt.
Đáng tiếc, ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Tựa như anh càng ngày càng yêu cậu.
Mà cậu càng ngày càng không yêu anh.
Kim Doyoung nở nụ cười tự giễu, dựa vào tường, bất lực rúc vào trong một góc tăm tối.
Thực ra đã sớm đã có dấu hiệu rồi nhỉ.
Mấy tháng này, Jung Jaehyun càng ngày càng về nhà muộn, càng ngày vàng trở nên lạnh nhạt.
Jung Jaehyun không nói lời nào, ngay cả đề tài nói chuyện Kim Doyoung cũng tìm không ra, chỉ có thể im lặng.
Chỉ có hai người ở trong nhà, còn im lặng không nói, thật sự rất trống vắng.
Nhưng còn có thể làm thế nào đây?
Tình cảm chính là thứ không đáng tin nhất, không hiểu vì sao lại đến, càng không hiểu sao lại rời đi.
Anh không hiểu vì sao Jung Jaehyun lại thích một người nhạt nhẽo, vô vị như mình.
Hiện tại cũng không hiểu vì sao Jung Jaehyun lại không còn thích anh nữa.
Ly hôn cũng tốt.
Ngay từ đầu, anh đã chỉ có một mình.
*
Kim Doyoung đi rồi, không hề lưu luyến, cũng không hề đau khổ, dứt khoát lưu loát giống như cái cách mà anh tiến hành vô số lần đàm phán vậy, không chút lưu tình mà đánh bại đối thủ.
Lúc Jung Jaehyun theo đuổi Kim Doyoung, tất cả mọi người đều nói cậu điên rồi.
Bọn họ đều nói, Kim Doyoung là người đàn ông máu lạnh đến mức ngay cả cha đẻ của mình cũng tính toán thì sẽ không yêu bất luận kẻ nào.
Jung Jaehyun cũng cảm thấy chính mình điên rồi.
Ở một bữa tiệc tối bình thường, chỉ là một cái nhìn thoáng qua, lại khiến cậu triệt để lún sâu.
Thích một người, nếu như không gặp được người đó, thì bạn sẽ không bao giờ biết bản thân có thể thích đến mức nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy Kim Doyoung, Jung Jaehyun đã biết mình xong đời rồi.
Cậu muốn nới lỏng cổ áo thắt chặt của anh, muốn hôn lên bờ môi lạnh nhạt của anh, muốn làm cho khóe mặt tựa như sương thu của anh nhiễm phải sắc đỏ động tình.
Cậu càng muốn làm cho ánh mắt lạnh lùng của anh phản chiếu bóng hình mình.
Jung Jaehyun theo đuổi Kim Doyoung nửa năm, dùng hết mọi thủ đoạn, khiến toàn bộ nhóm thư ký của Kim Doyoung đều cảm động đến mức trở thành người nhà của mình.
Ngày đó Kim Doyoung hỏi cậu: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Jung Jaehyun ngày thường mồm mép vô cùng nhanh nhảu, vậy mà lúc này lại bị cứng họng: "..."
Kim Doyoung nhíu mày.
Jung Jaehyun nói ra lời trong lòng: "Em muốn anh."
Kim Doyoung mở to mắt.
Jung Jaehyun nói ra một câu thận trọng nhất cuộc đời này: "Em không phải đang đùa giỡn, em lấy kết hôn làm tiền đề theo đuổi anh."
Kim Doyoung ngẩn ngơ, con người màu xám từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt, bởi vì mờ mịt mà có chút đáng yêu: "Cậu muốn kết hôn với tôi?"
Jung Jaehyun trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy."
Kim Doyoung hỏi: "Cậu thích tôi?"
Jung Jaehyun: "Càng ngày càng thích anh." Những lời này không có một chữ là giả, thật sự là càng ngày càng thích, thích đến không có điểm dừng.
Kim Doyoung nói: "Tôi là đàn ông."
Jung Jaehyun: "Em biết."
Kim Doyoung: "Cậu cũng là đàn ông."
Jung Jaehyun: "Em đương nhiên là đàn ông, nếu anh không tin, em có thể cởi quần áo để chứng minh."
Kim Doyoung hơi sửng sốt, cong môi cười: "Cậu thật sự muốn kết hôn với tôi ư?"
Jung Jaehyun: "Nằm mơ cũng muốn."
Kim Doyoung dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Được."
Giờ khắc này Jung Jaehyun cứ tưởng bản thân mình ngày nhớ đêm mong, cầu mà không được, cuối cùng phát điên rồi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
Đương nhiên, Jung Jaehyun là một người theo chủ nghĩa cho dù có là ảo giác cũng phải nắm thật chắc cơ hội: "Bây giờ chúng ta đi đăng ký luôn đi."
*
Sau khi kết hôn, mỗi ngày Jung Jaehyun đều giống như đang nằm mơ.
Sáng sớm tỉnh dậy phải hôn một cái.
Trước khi ra ngoài phải hôn một cái.
Giữa trưa gặp mặt phải hôn một cái.
Trước khi về công ty lại phải hôn một cái.
Buổi chiều về sớm, đến văn phòng của anh, vừa nhìn anh làm việc vừa hôn anh đến mặt đỏ tai hồng.
Về đến nhà thì càng chờ không nổi, nhanh chóng đẩy người lên giường ăn sạch sẽ.
Tất cả đều quá tốt đẹp, ngược lại lại có loại cảm giác không quá chân thật.
Jung Jaehyun thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, sợ đây chỉ là một giấc mơ, sợ bên người thật ra không có Kim Doyoung, mà bọn họ căn bản không hề kết hôn.
Cũng may chỉ cần cậu tỉnh lại, duỗi tay là có thể chạm tới anh.
Kim Doyoung sẽ mơ mơ màng màng mà nói: "Ngủ đi..." Giống như đang làm nũng, cậu nhịn không được đè lên người anh, quậy đến cả hai đều hết buồn ngủ.
Ngày hôm sau Kim Doyoung sẽ đuổi cậu tới phòng dành cho khách, đáng tiếc cửa phòng ngủ không khóa, cậu chờ anh ngủ rồi mới đi vào, ôm anh ngủ đến mỹ mãn cực kỳ.
Cuộc sống như vậy kéo dài thật lâu, lâu đến mức Jung Jaehyun cho rằng đây là thiên trường địa cửu.
Cho đến nửa năm trước, trong lúc vô ý cậu nghe được Kim Doyoung nói chuyện với bạn của anh.
Bạn bè nói: "Các cậu ở bên nhau bảy năm rồi nhỉ?"
Kim Doyoung ngẩn người một chút: "Đã lâu như vậy?"
Bạn bè nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật mau, vậy mà các cậu đã đến cái dớp bảy năm rồi..."
Kim Doyoung: "Cái dớp bảy năm?"
Bạn bè: "Đúng vậy, vợ chồng kết hôn bảy năm, tỷ lệ rất lớn sẽ xuất hiện vấn đề."
Kim Doyoung hỏi: "Sẽ xuất hiện vấn đề gì?"
Bạn bè: "Hai người ở bên nhau lâu rồi chắc chắn sẽ mất đi mới mẻ, thời gian càng dài càng quen thuộc, cuối cùng sẽ biến thành nhàm chán, đàn ông luôn thích những thứ mới mẻ kích thích, không chừng sẽ ăn vụng đấy."
Kim Doyoung nhíu mày: "Tôi không thích mới mẻ cùng kích thích."
Bạn bè cười nói: "Vậy còn cậu ta thì sao?"
Kim Doyoung dừng một chút, bình tĩnh nói: "Không sao cả."
Nghe được ba chữ này, Jung Jaehyun như rơi phải hầm băng, phảng phất như bị người đập một gậy vào đầu, giấc mộng bảy năm trời, bỗng chốc bừng tỉnh lại.
Không sao cả là có ý gì? Cậu làm cái gì anh cũng đều không sao cả sao.
Lại nói, kết hôn bảy năm trời.
Kim Doyoung đã bao giờ nói yêu cậu chưa?
Không có.
Một lần cũng không có.
Bọn họ kết hôn bảy năm, người chủ động vĩnh viễn là Jung Jaehyun.
Kim Doyoung vẫn luôn bình tĩnh, ung dung, thậm chí là buồn bực.
Chỉ mình Jung Jaehyun không ngại phiền trầm luân trong sự nhiệt tình của bản thân, không ngừng bày tỏ tình yêu vô tận của mình với anh, không ngừng đem trái tim trần trụi của mình dâng đến trước mặt anh.
Ở chung càng lâu, Jung Jaehyun càng hiểu biết Kim Doyoung.
Kim Doyoung rất bị động, ghét nhất là phải thay đổi.
Một khi đã tiếp nhận việc gì, anh sẽ không ngừng làm tiếp, bất kể tốt xấu, chỉ cần bắt đầu rồi thì kiên trì đến cùng.
Anh không thích công việc hiện tại, lại cẩn trọng mà làm những mười mấy năm, phát triển đến quy mô hiện tại.
Cậu không thích những nơi náo nhiệt, lại bởi vì thói quen xã giao cố định mà định kỳ đi tới mấy câu lạc bộ nào đó.
Jung Jaehyun thậm chí còn biết anh không thích tắm chung với người khác, nhưng bởi vì cậu lì lợm dây dưa, về sau, mỗi lần Kim Doyoung về nhà đều sẽ xả nước đầy bồn tắm.
Anh không thích rất nhiều thứ, lại bởi vì thói quen mà không muốn thay đổi.
Kim Doyoung thích cậu không?
Hay chỉ là đã quen cuộc sống có cậu.
Jung Jaehyun nói với chính mình, không cần phải truy hỏi, cứ như vậy mãi mãi là được rồi.
Nhưng lòng người tựa như chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra liền mất đi khống chế.
Nếu Kim Doyoung gặp được người anh thích thì sao.
Gặp được cái người khiến anh nguyện ý không màng tất cả mà thay đổi thì sao?
Có phải anh sẽ rời khỏi cậu không?
Nhất định là có.
Jung Jaehyun nhịn không được, cậu hỏi Kim Doyoung: "Anh yêu em không?"
Vẻ mặt Kim Doyoung khó hiểu: "Phát điên gì vậy?"
Jung Jaehyun truy hỏi: "Anh có yêu em không?"
Kim Doyoung nói: "Còn nói nhảm nữa thì đi rửa bát đi."
Jung Jaehyun túm chặt anh, đẩy người vào trong tường: "Em hỏi anh, anh có yêu em không?"
Kim Doyoung nheo mắt: "Buông ra."
Jung Jaehyun không buông, cậu gắt gao giữ chặt cổ tay anh, nhìn anh gần trong gang tấc.
Kim Doyoung cười lạnh, gọi đầy đủ họ tên của cậu.
Jung Jaehyun bỗng nhiên mất hết sức lực, cậu nhìn thấy bờ môi mím chặt của anh, nhìn sự tức giận trong mắt anh, cảm thấy bản thân thật sự buồn cười.
Hỏi cái gì.
Tự chuốc lấy nhục, từ lúc bắt đầu, còn không phải đều là do tự cậu mang lại sao.
Jung Jaehyun thả anh ra, lần đầu tiên chủ động ngủ ở phòng dành cho khách.
Kim Doyoung cái gì cũng không nói, vẫn giống như trước kia, tắm rửa, thay đồ ngủ, đến thư phòng đọc sách, đúng 11 giờ thì lên giường.
Lúc mới quen biết Kim Doyoung, mọi người xung quanh đều kêu anh là người máy.
Jung Jaehyun khi đó chỉ cảm thấy Kim Doyoung làm cái gì cũng đều đáng yêu, ngay cả cái biệt danh này đều vô cùng đáng yêu.
Hiện tại cậu đã hiểu.
Người máy không chỉ có làm việc tỉ mỉ trình tự, mà còn không có trái tim.
*
Trở lại phòng cho khách, Jung Jaehyun vừa lo lắng lại vừa bất an.
Đêm khuya, cậu bước vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Kim Doyoung an tĩnh nằm ngủ bên trái.
Cậu trắng đêm không ngủ, còn anh thì đang say giấc nồng.
Anh nằm ngay ngắn bên chỗ của mình, không "vượt rào" dù chỉ là một chút.
Jung Jaehyun đứng ngoài ban công hút thuốc cả một đêm, ngày hôm sau khi mặt trời vừa mọc cậu liền hối hận rồi.
Mọi nguyên tắc của cậu ở trước mặt Kim Doyoung đều không còn là nguyên tắc nữa.
Không muốn biết đáp án, cũng không muốn truy hỏi nữa, cứ như vậy đi, chỉ cần duy trì sinh hoạt như trước kia là được.
Làm người không thể quá tham lam, vốn dĩ lúc đầu cũng là cậu cố chấp theo đuổi anh, còn cưỡng cầu gì nữa đây?
Cậu đã giữ Kim Doyoung ở bên mình bảy năm, nếu Kim Doyoung vẫn không yêu cậu, cậu còn có thể có biện pháp gì?
Cứ như vậy đi, Kim Doyoung đã quen có cậu, đã quen với cuộc sống hiện tại.
Chỉ cần cậu vẫn như hiện tại, Kim Doyoung cũng sẽ như hiện tại.
Có gì không tốt chứ, ngày tháng bọn họ trải qua thật sự quá ngọt ngào, dù chỉ mình cậu đắm chìm ở trong sự ngọt ngào này.
Nghĩ thì dễ, chân chính làm mới khó.
Sáng sớm, Jung Jaehyun không hôn Kim Doyoung, Kim Doyoung cũng không hôn cậu.
Trước khi ra ngoài, Jung Jaehyun không quấn lấy Kim Doyoung đòi hôn, Kim Doyoung mặc quần áo xong liền trực tiếp ra cửa.
Giữa trưa, Jung Jaehyun không đi tìm Kim Doyoung ăn cơm thì ngay cả gọi điện Kim Doyoung cũng không gọi cho cậu.
Buổi tối, Jung Jaehyun không đi đón anh, Kim Doyoung tự mình về nhà.
Không ngừng thăm dò, kết quả nhận được chính là hiện thực tàn khốc nhất.
Kim Doyoung không yêu cậu.
Ngày hôm nay ở câu lạc bộ, là Jung Jaehyun cố ý.
Cậu biết Kim Doyoung sẽ đi đến đó, cố định thời gian đi tụ họp với bạn bè.
Mười năm như một ngày, không có chút thay đổi.
Bảy năm này của Jung Jaehyun, khiến cậu đắc ý nhất chính là chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.
Chỉ cần có người đến gần, cậu liền hận không thể đưa chiếc nhẫn này đến trước mắt người ta, nghiêm túc nói cho đối phương biết bạn đời của mình ưu tú như thế nào.
Cơ bản chỉ cần cậu vừa mở miệng, đối phương đã tự biết xấu hổ, chủ động rời đi.
Lần đầu tiên cậu không mở miệng khen ngợi Kim Doyoung với người khác, mà là ngồi yên một chỗ yên lặng lắng nghe người khác nói chuyện.
Thật ra người nọ nói những gì, Jung Jaehyun cũng không nghe thấy, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến Kim Doyoung, nghĩ anh có thể để tâm một chút nào hay không.
Cho dù không phải vì yêu, cho dù chỉ vì lo lắng cậu sẽ rời đi.
Đáng tiếc, cái gì cũng đều không có.
Kim Doyoung không đến, ngay cả một cuộc gọi hay một cái tin ncậu cũng đều không có.
Anh rõ ràng nhìn thấy cậu, biết cậu không phải đang làm việc, đáng tiếc đến một câu hỏi cũng không có.
Jung Jaehyun trong đầu chỉ còn lại ba chữ kia.
Kim Doyoung dùng thanh âm lạnh nhạt, nói ba chữ —— không sao cả.
Cậu làm cái gì anh cũng đều không sao cả.
Cậu yêu anh, anh không sao cả; cậu không yêu anh, anh lại càng không sao cả.
Jung Jaehyun hút thuốc cả một đêm, uống rượu cả một đêm, khi trở về nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kim Doyoung.
Cậu không nhịn được.
Cậu không muốn anh bình tĩnh như vậy, cậu không muốn anh ung dung như vậy, cậu không muốn bản thân mình lại không quan trọng như vậy!
Jung Jaehyun biết anh không thích thuốc lá và mùi rượu, nhưng vẫn cố ý hôn anh.
Kim Doyoung đánh cậu một quyền, mùi máu tươi lan ra trong miệng khiến Jung Jaehyun bừng tỉnh.
Đây chính là một giấc mơ, là cậu đang cố gắng nhắm mắt bịt tai, cho dù bên ngoài sấm đánh vang trời cũng tuyệt không chịu tỉnh lại.
"Ly hôn đi." Khi Jung Jaehyun nói ra những lời này, trái tim tựa như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Kim Doyoung nói: "Được, ly hôn đi."
*
Kim Doyoung đi rồi.
Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không lưu luyến.
Cứ thế mà rời đi.
Jung Jaehyun ngồi im tại chỗ, cảm thấy tất cả ký ức trong ngôi nhà này đều đè nặng trên vai của cậu.
Kim Doyoung sẽ không quay lại đây.
Cậu sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Từ nay về sau, cậu đã hoàn toàn mất đi anh rồi.
Người mà cậu đặt trên đầu quả tim, nâng trong lòng bàn tay, bỏ mặc tất cả để yêu......
Đi rồi.
Trong giây lát, trong lòng Jung Jaehyun tràn ngập hối hận.
Tại sao lại muốn truy hỏi? Tại sao lại muốn thăm dò? Tại sao đã biết rõ đáp án còn làm hết thảy kết thúc?
Ly hôn...
Cậu sẽ không ly hôn!
Jung Jaehyun đứng dậy, áo khoác cũng chưa mặc đã lao ra khỏi cửa.
Cậu đi tới gara, phát hiện Kim Doyoung không lái xe đi, trên người cậu chỉ ăn mặc mỗi chiếc áo sơ mi vội vã lao vào trong gió tuyết.
Cậu đi rất nhanh, không cảm thấy lạnh chút nào, cậu muốn đưa Kim Doyoung về nhà, bọn họ sẽ không ly hôn, đời này đều không thể ly hôn!
Jung Jaehyun đi được 200m, đột nhiên dừng bước.
Cậu nhìn thấy Kim Doyoung cuộn mình trong góc tường, thấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của anh.
Trong nháy mắt ấy, cậu dường như nghe thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt đất.
Tim cậu run lên, nâng Kim Doyoung dậy, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của anh.
Không có tiếng khóc.
Chỉ có nước mắt không ngừng trào ra từ trong đôi mắt màu xám nhạt kia.
Đây chính là lần đầu tiên Jung Jaehyun nhìn thấy Kim Doyoung khóc.
Tim cậu đau như muốn nứt ra từng mảnh, chân tay luống cuống nói: "Đừng, đừng..."
Cậu còn chưa nói xong, Kim Doyoung đã mở miệng, sắc mặt tái nhợt: "Tôi đã làm gì sai?"
Jung Jaehyun ngây ngẩn cả người.
Cánh môi Kim Doyoung kịch liệt run rẩy, trạng thái cả người đều không bình thường, nước mắt lăn dài, đôi con ngươi tan rã, thanh âm bình tĩnh đến quỷ dị: "Vì sao lại không tuân thủ lời thề?"
Jung Jaehyun nâng mặt anh lên, nôn nóng gọi tên của anh.
Kim Doyoung lại tựa như không nghe thấy: "Vì sao lại thích người khác, vì sao lại muốn ly hôn?"
Jung Jaehyun hy vọng Kim Doyoung để ý đến cậu, nhưng khi cậu nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cậu chỉ hận không thể giết chết chính mình.
Kim Doyoung nhìn cậu, dùng tất cả sức lực hỏi cậu: "Vì sao lại không cần tôi nữa?"
*
Khi Kim Doyoung mới biết gọi mẹ, mẹ của anh đã trở về nước Pháp.
Người phụ nữ lai Hàn – Pháp này chịu không nổi chồng mình, liền đến cả con trai cũng không cần.
Từ nhỏ đến lớn, Kim Doyoung đều phải ưu tú.
Không phải là ưu tú bình thường, mà là vượt qua tuổi tác, ưu tú khiến mọi người khiếp sợ.
Anh đi thi luôn luôn giành hạng nhất, tất cả những yêu cầu của cha mình anh đều có thể làm được, cho đến khi vượt qua ông, thay thế vào vị trí đó.
Tự hạn chế cực độ, khiến cho cuộc sống của anh trở nên vô cùng nhạt nhẽo.
Bất ngờ duy nhất chính là Jung Jaehyun.
Cậu đột nhiên xông vào, tựa như một thanh đao vàng kim, phá vỡ cuộc sống của anh, mang đến vô vàn ánh sáng.
Kim Doyoung chưa từng gặp qua người nào chói mắt đến vậy, cũng chưa từng gặp qua người nào tự do như thế.
Bọn họ hoàn toàn tương phản, tựa như sáng với tối, như trắng với đen.
Kim Doyoung thích cậu, thích tất cả mọi thứ của cậu.
Bởi vì những thứ này, đều là những thứ mà anh luôn khát khao lại chẳng thể nào có được.
Khi Jung Jaehyun tỏ tình với anh.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Kim Doyoung cảm nhận loại cảm xúc vui sướng này.
Sau khi kết hôn, mỗi ngày Kim Doyoung đều giống như đang nằm mơ.
Sáng sớm tỉnh lại, Jung Jaehyun sẽ hôn anh.
Trước khi ra ngoài, Jung Jaehyun sẽ hôn anh.
Giờ ăn cơm trưa, Jung Jaehyun sẽ đến tìm anh cùng đi ăn cơm.
Ngay cả thời điểm làm việc buổi chiều, Jung Jaehyun cũng sẽ về sớm để đến chỗ anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể sống giống như Jung Jaehyun, thích làm cái gì thì làm cái đó, làm cái gì cũng không bị ràng buộc, làm cái gì cũng là chuyện đương nhiên.
Tình yêu của Jung Jaehyun như nắng gắt, bao bọc lấy Kim Doyoung, mang cho anh độ ấm vượt qua sức tưởng tượng.
Kim Doyoung đã quen với cô độc, sau khi đột ngột ở bên nhau có rất nhiều điểm không thích ứng được.
Thời điểm ăn cơm, anh không quen nói chuyện, nhưng vẫn sẽ cố gắng cùng Jung Jaehyun tán gẫu, đáng tiếc anh chỉ biết nói về công việc khô khan.
Anh không quen thân thiết ở trước mặt người ngoài, nhưng vẫn ở thời điểm tài xế không nhìn thấy để mặc Jung Jaehyun hôn môi.
Anh không quen tắm chung với người khác, nhưng sau khi Jung Jaehyun kiên trì hai lần, Kim Doyoung vẫn tìm người đổi sang bồn tắm lớn hình vuông, hai người ngâm mình cũng sẽ không chật.
Kim Doyoung cũng không thích Jung Jaehyun làm loạn ở văn phòng, nhưng sau khi Jung Jaehyun náo loạn hai lần, anh liền đổi chiếc giường đơn trong phòng nghỉ thành giường đôi.
Có đôi lúc Kim Doyoung sẽ cảm thấy Jung Jaehyun quá mức tùy hứng.
Nhưng rất nhanh, anh đã không nhịn được mà mỉm cười ——
Anh khao khát sự tùy hứng của cậu, nếu có thể, anh hy vọng Jung Jaehyun có thể quấy rầy cả đời.
Chỉ là anh không ngờ đến được, Jung Jaehyun nhiệt thành, vậy mà lại không cần anh nữa.
Kim Doyoung không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết vì sao lại như vậy.
Bọn họ ở bên nhau bảy năm, trước nay đều chưa từng cãi nhau, chưa từng giận dỗi, chưa từng tách ra.
Kim Doyoung đã quen.
Đã quen hôn môi buổi sáng, đã quen hôn môi trước khi ra khỏi nhà, đã quen buổi trưa cùng chiều tối có thể nhìn thấy cậu.
Nhưng đột nhiên, tất cả đều không còn.
Không biết từ khi nào, Jung Jaehyun thay đổi.
Kim Doyoung mẫn cảm, nhận ra được sự xa cách của Jung Jaehyun, nhận ra sự quan sát của cậu, nhận ra sự dò xét của cậu.
Kim Doyoung như cõng gai nhọn, thần kinh căng thẳng cực độ.
Rất lâu rồi anh không bị như vậy, từ khi gặp được Jung Jaehyun, từ khi kết hôn với cậu, đã rất lâu Kim Doyoung không có loại cảm giác này.
Tựa như có người đang nhìn chằm chằm anh, từ xa điều khiển anh.
Kim Doyoung chán ghét loại cảm giác này, anh muốn nói chuyện với Jung Jaehyun.
Anh về nhà thật sớm, chờ trong nhà, cưỡng bách bản thân không làm gì cả, chỉ chờ Jung Jaehyun trở về.
Nhưng thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Jung Jaehyun càng ngày càng về nhà muộn.
Làm sao bây giờ?
Nỗi sợ hãi thật lớn bao trùm lên trái tim Kim Doyoung, đẩy anh vào vực sâu tăm tối.
Thẳng đến hôm nay, anh nhìn thấy Jung Jaehyun ở cùng với một cậu trai trẻ tuổi.
Trong giây phút ấy, Kim Doyoung hiểu ra.
Jung Jaehyun không hề thay đổi, cậu vẫn vậy, vẫn là tùy tâm sở dục như vậy ——
Tùy tâm sở dục không yêu anh, lại tùy tâm sở dục đi yêu người khác.
Thời điểm Jung Jaehyun đề nghị li hôn...
Kim Doyoung cũng không quá bất ngờ, anh đã sớm biết, đây là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Jung Jaehyun đợi lâu như vậy mới mở miệng, hẳn là rất miễn cưỡng nhỉ.
Kim Doyoung cũng không muốn miễn cưỡng cậu.
Ngay từ đầu anh đã chỉ có một mình, cho nên không cần thiết phải trói buộc cậu.
Kim Doyoung rời đi, dưới trời đông tuyết phủ, trong bảy năm hồi ức.
Sau đó...
Anh điên rồi.
Anh không đi nổi, không nhấc nổi chân nữa.
Hình ảnh hai người cùng dắt tay nhau bước đi trong hồi ức đánh tan một tia hi vọng cuối cùng của anh.
Vì sao?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Nếu đã không thể một lòng một dạ, thì sao còn ước một đời một kiếp.
Anh tin là thật, mà cậu, nói thay đổi liền thay đổi.
Kim Doyoung cảm giác buốt lạnh thấu xương, tựa như trở lại cái đêm tuyết ấy, anh đứng trơ mắt nhìn mẹ mình rời đi, chỉ có thể gọi với theo một cách bất lực.
Khi đó Kim Doyoung liền hiểu rõ, không phải của mình thì không cưỡng cầu được.
Cho dù khóc gọi bà ấy thế nào, cầu xin bà ấy ra sao, cũng vô dụng.
Anh đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ ngày ấy nữa, anh sẽ không bất lực mà cầu xin sự ấm áp không thuộc về mình.
Nhưng mà...
Anh không cam lòng.
Cho dù đã biết sẽ không có tác dụng, cho dù đã biết sẽ bị đâm đến mặt mũi bầm dập, cho dù đã biết chút tôn nghiêm cuối cũng sẽ mất đi...
Khi Kim Doyoung nhìn thấy Jung Jaehyun, vẫn liều mạng phá vỡ gông xiềng trong lòng, hỏi cậu: "... Vì sao lại không cần tôi nữa."
*
"Đừng khóc." Jung Jaehyun đau lòng hôn lên môi anh, gọi tên của anh, nói với anh: "Em không thích người khác, sao em có thể thích người khác chứ, em chỉ yêu anh, đời này, không, đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu một mình anh."
Jung Jaehyun áy náy đến sắp phát điên rồi: "Là em không tốt, em quá khốn nạn, lại có thể nói ra lời như vậy, sao em có thể ly hôn với anh chứ, tuyệt đối không có khả năng, cho dù anh đánh em gãy chân rồi đuổi em đi, em cũng muốn bò..."
Jung Jaehyun còn chưa nói xong, Kim Doyoung đã dùng sức hôn lên môi cậu.
Đây là lần đầu tiên ở bên ngoài Kim Doyoung chủ động hôn cậu.
Jung Jaehyun nếm được vị nước mắt của anh, cảm giác được cánh môi anh đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, thậm chí còn cảm nhận được sự tuyệt vọng tràn ngập cõi lòng anh.
Cậu chưa từng thấy Kim Doyoung thất thố như vậy bao giờ.
Cậu thề đời này kiếp này đều không muốn nhìn thấy anh như vậy thêm một lần nào nữa.
Jung Jaehyun ôm anh vào lòng, dịu dàng hôn trả lại.
"Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh..."
Không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này tựa như một liều thuốc trấn định, trấn an được Kim Doyoung một cách kỳ diệu.
Bọn họ cùng nhau trở về, cửa phòng vừa mới đóng lại, Kim Doyoung đã hôn lên môi cậu.
Jung Jaehyun mềm lòng đến rối tinh rối mù: "Em đi chuẩn bị nước ấm, anh như vậy sẽ bị cảm lạnh mất."
Kim Doyoung gắt gao ôm lấy cậu, không chịu buông tay ra, thanh âm của anh hơi khàn, dán sát lỗ tai Jung Jaehyun nói: "Ở đây... Anh muốn..."
Một mồi lửa bỗng nhiên được dấy lên, thiêu đốt toàn bộ lý trí của Jung Jaehyun.
Ngày hôm sau cả hai đều trốn việc.
Kim Doyoung ngủ thẳng tới buổi chiều, lúc tỉnh lại bên người không có ai, anh đột nhiên bật dậy, trong mắt ngập tràn bất an, mãi đến khi anh ngửi thấy mùi canh sâm đáng ghét.
Kim Doyoung lập tức thả lỏng, nhưng chóp mũi vẫn còn chút chua xót.
Jung Jaehyun tiến vào, cẩn thận thổi thổi canh nói: "Em biết anh không thích uống, thế nhưng tối qua anh ở bên ngoài hóng gió lạnh lâu như thế... Ừm, vẫn là uống một chút được không, em hầm cả một buổi sáng đấy."
Kim Doyoung nhìn cậu, dừng một chút.
Jung Jaehyun ngồi vào mép giường: "Lại đây, ông xã bón cho anh nhé."
"Anh... Em..." Kim Doyoung dời mắt.
Jung Jaehyun ngây người.
Kim Doyoung cắn môi dưới, mặt đỏ bừng, giọng điệu vô cùng cứng nhắc, nhưng vẫn kiên trì nói ra: "Anh... Yêu em."
Cạch một tiếng, bát canh rơi thẳng xuống đất, vương ra khắp mặt thảm.
Kim Doyoung mở to mắt, nhìn tấm thảm thủ công mình yêu thích nhất bị canh sâm mà mình ghét nhất rớt vào!
Nhưng Jung Jaehyun chẳng rảnh lo đến những thứ này, cậu bò lên giường, ôm chặt lấy Kim Doyoung: "Nói lại lần nữa."
Kim Doyoung: "..."
Jung Jaehyun gấp gáp nói: "Không cần nói nữa! Mỗi ngày nói một lần là đủ rồi! Em dự định ngày mai, không... Là quãng đời còn lại!"
Kim Doyoung cùng Jung Jaehyun kết hôn bảy năm trời, cuối cùng cũng thẳng thắn nói chuyện với nhau một lần.
Kim Doyoung hỏi Jung Jaehyun vì sao đột nhiên lại xa cách anh.
Jung Jaehyun kể về câu nói nghe được ngày đó: "Vì sao lại là không sao cả?"
Kim Doyoung ngẩn người, nói: "Có sao thì lại thế nào? Nếu em không yêu anh, anh..." Không biết chính mình còn có thể như thế nào nữa.
"Không sao cả" thật ra là câu trả lời bất đắc dĩ nhất.
Jung Jaehyun ôm cậu nói: "Em sai rồi, em sai rồi, em đúng là ngu ngốc mà!"
Kim Doyoung hỏi: "Chẳng lẽ em vẫn luôn cảm thấy anh không yêu em sao?"
Mặt Jung Jaehyun có chút nóng: "Từ trước đến nay anh chưa từng nói."
Kim Doyoung nói: "Anh nói rồi, thời điểm kết hôn, lúc tuyên thệ, mỗi một chữ anh đều nghiêm túc nói cho em nghe."
Jung Jaehyun ngây ngẩn cả người.
Lời thề lúc kết hôn rất trang trọng, nhưng lại dễ bị quên đi nhất.
Từ thời khắc Kim Doyoung kết hôn với cậu kia, liền hứa hẹn cả một đời.
Đây là lời thề quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả câu nói "Anh yêu em" luôn treo bên miệng kia.
Bởi vì anh đã hứa toàn bộ cuộc đời mình, bao gồm tình yêu của anh, thân thể của anh và cả sinh mệnh của anh.
Vậy mà Jung Jaehyun lại coi nhẹ nó.
Kim Doyoung lại nói: "Về sau buổi sáng đừng hôn anh nữa, giữa trưa cũng đừng tới tìm anh."
Lòng Jung Jaehyun chợt lạnh, nếu đây là hình phạt dành cho sự ngớ ngẩn của cậu thì quả thật là đòi mạng mà.
Kim Doyoung tiếp tục nói: "Buổi sáng, buổi sáng đến lượt anh hôn em, sau... sau đó trước khi ra ngoài thì em hôn anh, giữa trưa anh sẽ tới tìm em cùng đi ăn cơm, buổi chiều, ừm... nếu như buổi chiều em không có việc gì thì tới chỗ của anh."
Jung Jaehyun: "!"
Thay đổi nhanh như vậy, tim cậu chịu không nổi.
Kim Doyoung chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cho nên muốn ngắc ngứ bao nhiêu thì ngắc ngứ bấy nhiêu: "Trước kia là anh không đúng, lúc nào cũng đều là em chủ động, anh..."
Jung Jaehyun ôm anh thật chặt, không thể đợi đến khi nghe hết, nếu còn nghe nữa thì cậu muốn lên trời mất.
"Anh không cần chủ động, bởi vì..." Jung Jaehyun cuối cùng cũng hiểu rõ, từ trước tới nay không phải Kim Doyoung không chủ động, mà anh hoàn toàn không có cơ hội chủ động.
Jung Jaehyun gắt gao ôm lấy anh: "Bởi vì từ nay về sau, em sẽ không cho anh có cơ hội chủ động."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro