Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#7

Kim Doyoung:

Mất mặt thật.

Tôi đã trải qua những ngày thật sự rất thoải mái trên núi, không khí trong lành lại không có nhiều người, mỗi ngày đều lên núi hái chè cùng Lee Haechan bọn họ, chụp ảnh nắng, mưa, sương và rừng thông vô cùng nhàn nhã và tự tại.

Lâu lắm rồi tôi mới được thư thái như vậy, tôi tưởng rằng trạng thái này sẽ kéo dài rất lâu nhưng cái thứ gọi là cảm xúc này quả thật không nằm trong tầm kiểm soát của con người. Trạng thái nắng mưa này chỉ kéo dài ba ngày ngắn ngủi, phần lớn thời gian trong lòng tôi lại có một cảm giác trống rỗng không giải thích được, lồng ngực như thể bị khoét ra một lỗ nên trống hoác, vừa đi là sẽ chao đảo, không có một chút cảm giác an toàn nào.

Trong lòng tôi biết rõ nguyên nhân của cảm giác này, có lẽ là tôi nhận ra quá muộn.

Tôi đứng bên cạnh dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống nhìn bóng người dập dềnh trên mặt nước, "tôi" ở dưới nước mặt mũi xám xịt, thật sự không giống người đi du lịch nghỉ phép mà ngược lại giống như đang lánh nạn hơn.

Trong lòng là một mớ hỗn độn, chắc chắn không thể làm được công việc trong tay nữa, Lee Haechan cũng không mong đợi tôi làm gì mà chỉ xem như tôi đến chơi.

Ruộng chè nhỏ của nhà Lee Haechan đã hái xong, hôm đó có người đến thu chè, ba người làm việc quần quật ba ngày nhưng cuối cùng chỉ kiếm được chưa đến hai trăm nghìn.

Lee Haechan đưa tôi và Lee Minhyung lên thị trấn, tất cả tiền bán chè đều được dùng để mua thuốc cho ba cậu ấy, cuối cùng chỉ còn lại một ít, Lee Haechan vui vẻ nói rằng sẽ đãi bọn tôi một bữa. Tôi nói để tôi đãi đi thì cậu ấy không chịu, tôi cười nói "Thôi được rồi", khoé miệng của Lee Haechan mãi vẫn không khép lại được.

Đó là biểu cảm đã lâu không xuất hiện trong tôi, chính là sự thoả mãn.

Trên người đứa trẻ Lee Haechan này luôn có một phẩm chất gọi là chất phác, tôi lại hy vọng cậu ấy có thể mãi như vậy và đừng thay đổi.

Những năm này, tôi và Jung Jaehyun cũng đã tài trợ cho nhiều đứa trẻ khác, mãi cho đến khi tự bọn họ không muốn học hoặc tốt nghiệp nữa mới dừng lại.

Nhưng cho đến nay, hầu hết bọn họ đều không còn liên lạc nữa, tôi và Jung Jaehyun chưa bao giờ nghĩ đến việc cần báo đáp, khi đó làm việc này cũng không nghĩ tới nhưng có rất nhiều người đã lạc lối trong lòng tham và ham muốn vật chất của con người. Bọn họ xem sự giúp đỡ của bọn tôi thành lẽ đương nhiên, một vài người sau khi tốt nghiệp còn tìm Jung Jaehyun đòi tiền, sau khi Jung Jaehyun từ chối còn từng gây rắc rối cho em ấy, cũng có người cá độ xong thua tiền lại tìm đến Jung Jaehyun để vay tiền, cuối cùng ngược lại đã trở thành kẻ thù, thật sự trở thành "đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù"*.

*đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù: nếu cứu một người ở thời điểm chết đói, cho họ một thăng gạo, họ sẽ coi bạn là ân nhân. Tuy nhiên, nếu bạn tiếp tục cho họ 1 đấu gạo, họ sẽ muốn bạn cho họ thêm nữa. Nếu một ngày nào đó, đột nhiên bởi vì nguyên nhân khác mà bạn không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận ban và nhớ hận cả đời.

Lúc đầu, Jung Jaehyun còn tự lực cánh sinh với quỹ hỗ trợ học tập đó, sau đó trong lòng nguội lạnh rồi thì trực tiếp để những người khác trong công ty quản lý. Ngoại trừ mỗi năm đến hạn thì giải ngân và kiểm tra bảng biểu cuối năm ra, em ấy đã không còn tiếp xúc trực tiếp với những người được tài trợ nữa, đến bây giờ người vẫn luôn liên lạc với bọn tôi cũng chỉ có một mình Lee Haechan.

Lee Haechan đưa tôi và Lee Minhyung đến một nhà hàng thịt cừu, nhà hàng thịt cừu ở thị trấn nhỏ thật sự rất ngon, không sử dụng thịt cừu giả cũng không cắt những lát thịt cừu mỏng dính, đều là những miếng rất to và hầm cho đến khi nhừ, nước dùng rất đậm, vừa vào cửa đã toàn là mùi thịt cừu.

Tôi không nhịn được chụp một bức ảnh và đăng lên trang cá nhân.

Có thể xem như tôi là một người mười nghìn năm mới đăng bài một lần, thế mà đột nhiên vừa đăng đã có khá nhiều người thả tim.

Tôi trả lời một vài bình luận của thằng cả, thằng hai trong ký túc xá và đồng nghiệp, đang định thoát thì nhìn thấy một lượt thích mới.

Avatar của Jung Jaehyun đã đổi thành hình ảnh một đồng cỏ xanh mơn mởn, vài bông hoa cách tang bị gió thổi nghiêng về phía Đông, đang đúng lúc nở rộ.

.

Taeyun gửi cho tôi một bức ảnh của Jung Jaehyun, Jung Jaehyun đang đứng trên bãi cỏ, gió thổi mái tóc em ấy rối tung, em ấy đang cầm điếu thuốc lá, ánh mắt hơi lơ đãng, như thể đang nhìn ra phía xa, lại như thể đang hồi tưởng.

Tôi biết công ty Jung Jaehyun đi Nội Mông du lịch, cũng là do Taeyun nói với tôi, ngày bọn họ khởi hành đã nói với tôi rồi, còn hỏi tại sao tôi không đi.

Taeyun là một cô gái khá hài hước lại rất giỏi làm tình báo, ngày hôm sau cô ấy còn kể với tôi rằng một thực tập sinh trong công ty đã đi bêu rếu khắp nơi rằng Jung Jaehyun muốn quy tắc ngầm với cậu ta. Taeyun bảo tôi đừng lo lắng, là thực tập sinh đó cứ nhất quyết tiếp cận, những người có mắt nhìn trong công ty đều có thể nhìn ra được, còn nói rằng sếp của bọn họ nhất định rất chướng mắt loại người đó.

Tôi vừa nghe đã biết những gì thực tập sinh nói là giả, tôi hoàn toàn không tin Jung Jaehyun sẽ làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, mặc dù em ấy suốt ngày lắm chuyện trước mặt tôi nhưng em ấy không phải loại người như vậy.

Về phần thực tập sinh kia, tôi không cần đoán cũng biết, chắc chắn là người tôi đã gặp ở văn phòng của Jung Jaehyun lần trước.

Vừa nhìn đã biết là người không ngay thẳng, một bụng tâm địa gian xảo, không có lòng dạ tốt đẹp, cậu ta không chuốc thuốc Jung Jaehyun đã là may rồi.

Taeyun có vẻ còn căng thẳng hơn tôi, còn tận tình khuyên bảo tôi, bảo tôi cũng đến Nội Mông chơi đi, không cho người khác cơ hội lợi dụng sơ hở.

Nói rồi lại nói, tôi còn thật sự bắt đầu sợ Jung Jaehyun chịu thiệt, con người em ấy, nói khó nghe một chút thì đôi khi y như một kẻ ngốc.

Nhớ lại lần chúng tôi từ trên núi trở về, không lâu sau đó trường sắp được nghỉ, cả ngày Jung Jaehyun đều đến tìm tôi. Hai người bọn tôi đã duy trì sự ngầm hiểu, mỗi ngày giống như các cặp đôi khác, ăn cơm cùng nhau, xem phim cùng nhau, đến thư viện cùng nhau và đi xem concert của ca sĩ mà tôi yêu thích cùng nhau.

Ngoại trừ tôi ra, những người khác trong ký túc xá bọn tôi đều là người vùng khác, ngày thứ hai của kỳ nghỉ đã đi hết, tôi vẫn luôn lề mề trong ký túc xá vì Jung Jaehyun vẫn chưa về nhà và ba mẹ tôi cũng đã về nhà ông bà ngoại, tôi vẫn luôn sống một mình trong ký túc xá.

Tôi hỏi Jung Jaehyun có về nhà không, Jung Jaehyun nói rằng mấy ngày nữa mới về.

Em ấy vẫn thường xuyên rủ tôi đi chơi, em ấy có tâm tư gì, tôi có tâm tư gì, trong lòng cả hai chúng tôi đều biết rõ nhưng đều không nói ra.

Một hai ngày thì tôi không thấy thế nào, thời gian trôi qua lâu rồi, trong lòng tôi vẫn luôn là một mớ hỗn độn, trong mơ cũng nói mớ nên có hơi loạn.

Trước đây tôi luôn cho rằng, dựa vào sự hăng hái lúc mới đầu của Jung Jaehyun, nhất định sau khi trở lại trường em ấy sẽ tỏ tình với tôi ngay. Thế nhưng sau đó vẫn luôn không nói gì, cho đến khi em ấy nói rằng đã đặt vé máy bay về nhà rồi tôi vẫn còn nghĩ, em ấy nhất định sẽ nói với tôi trước khi về nhà.

Hôm trước khi em ấy về nhà, em ấy hẹn tôi ra ngoài ăn và đi xem phim.

Lúc đó tâm trạng tôi khá tốt, trước khi ra ngoài còn đặc biệt sửa soạn một chút nhưng cuối cùng ăn tối xong, cũng xem phim xong rồi, mãi cho đến khi tiễn tôi về ký túc xá em ấy cũng không có hành động gì cả, mọi thứ đều bình thường, trông có vẻ như không có sắp xếp gì khác.

Bọn tôi lại nói chuyện ở dưới lầu ký túc xá rất lâu, cuối cùng em ấy vẫy tay với tôi, bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi sớm.

Tôi đứng dưới lầu ký túc xá không nhúc nhích, ngẩng đầu hỏi em ấy: "Cậu có còn việc gì khác không?"

Em ấy bày ra vẻ mặt khó hiểu, lắc đầu nói không có.

"Ngày mai mấy giờ bay?" Tôi hỏi.

"Hơn chín giờ." Em ấy nói.

Trường chúng tôi cách sân bay rất xa, tôi nói: "Ngày mai có cần tôi tiễn cậu không?"

Thằng cha đại ngốc đó lại lắc đầu, nói không cần tôi tiễn, một mình em ấy đi là được rồi.

Lúc đó tôi mắng em ấy là đồ ngốc trong lòng tám trăm lần, không nói gì với em ấy nữa mà quay đầu lên lầu, bước mỗi bước hai bậc thang.

Con người tôi ấy hả, thật ra cũng không quá để tâm ai sẽ là người nói ra những lời đó, nhưng trong lòng tôi vẫn bướng bỉnh, cho rằng phải là Jung Jaehyun nói trước mới được.

Tôi cũng không thể nói rõ được tâm lý lúc đó là gì, cả hai đều là đàn ông với nhau, làm bộ như thế làm gì? Nhưng tôi vẫn ngang ngược như thế đấy.

Sau khi về ký túc xá thì tôi đi tắm, đã hơn mười một giờ rồi, càng tắm lại càng tỉnh táo, ban đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được, muốn chơi điện thoại một lát nhưng lại hết pin, tôi nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Có phải là Jung Jaehyun chưa nghĩ xong chứ?

Thật ra Jung Jaehyun không thích mình sao?

Có phải khoảng thời gian này chỉ là mình đơn phương tình nguyện? Mình hiểu lầm rồi sao?

Jung Jaehyun không phải là gay?

Jung Jaehyun là kẻ lừa đảo?

......

Sau đó tôi càng nghĩ càng thấy trong lòng nguội lạnh, cuối cùng hoàn toàn không ngủ được nữa, sau khi sạc điện thoại xong thì xỏ dép vào rồi lại chạy ra ngoài.

Tôi chạy đến cổng ký túc xá của Jung Jaehyun, đứng dưới gốc cây ngô đồng xù xì gọi điện cho em ấy.

Jung Jaehyun đi xuống rất nhanh, em ấy cũng xỏ dép lê mặc đồ ngủ, hai mắt mơ màng, hiển nhiên là vừa mới tỉnh lại vì bị điện thoại của tôi đánh thức.

Tôi nhìn dáng vẻ ngơ ngác của em ấy mà vô cùng tức giận, thế mà em ấy lại ngủ được, tôi còn mất ngủ đây này.

Tôi bắt đầu đánh phủ đầu ngay: "Jung Jaehyun, bây giờ ý cậu là sao? Cậu đùa giỡn với tôi à? Cậu không thích tôi thì bấy lâu nay trêu chọc tôi làm gì hả? Cậu có phải là gay không? Cậu là kẻ lừa đảo à?"

Blah blah blah blah, lúc đó tôi không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, có lẽ lúc nằm trên giường suy nghĩ lung tung đã bị ấm đầu, chỉ cảm thấy xót xa, càng nói càng tức, càng tức càng buồn, vành mắt càng ngày càng nóng lên.

Sau này Jung Jaehyun nói với tôi rằng lúc đó em ấy bị doạ đến mức đần cả ra, chỉ đứng đó nghe tôi nói, em ấy nói tôi sắp khóc đến nơi, lúc hít thở mũi còn run lên, em ấy cũng không biết mình đã làm sai điều gì, nhìn tôi như vậy lại đau lòng.

Lúc đó em ấy gấp đến mức không biết phải làm sao, liền kéo tôi lại ôm chặt, dùng sức đến mức sau lưng tôi lập tức cọ vào thân cây ngô đồng phía sau, lưng bị cọ đến mức đau nhức nhưng cũng chỉ đau trong chốc lát đó thôi, sau đó cả người cảm nhận được vòng ôm vô cùng mạnh mẽ của Jung Jaehyun.

"Sao vậy?"

"Sao mà chưa đến hai tiếng em đã thành kẻ lừa đảo rồi?"

"Sao em lại không thích anh được chứ? Em rất thích anh, thích đến mức chịu không nổi, thích đến mức không nỡ..."

Sau đó em ấy cứ ôm tôi như vậy, thì thầm vào tai tôi rất lâu.

Sau khi tôi bình tĩnh lại mới cảm thấy quả thật rất mất mặt, quá mất mặt rồi, không còn mặt mũi nữa, một chút mặt mũi cũng không còn.

Tôi xấu hổ không ngẩng đầu lên, dựa vào lồng ngực Jung Jaehyun, cố gắng cúi đầu hết sức. Nếu như ý niệm của con người có khả năng xuyên thấu, mặt đất nhất định sẽ nứt ra một vết nứt rộng ba tấc, tôi nhất định sẽ chui vào ngay tại chỗ, không ai có thể ngăn lại được.

Trên đầu có một ngọn đèn đường, chiếu đến mức sau lưng cảm thấy như thiêu đốt.

Mặc dù ký túc xá không có mấy người ở lại vào kỳ nghỉ hè nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhìn về phía bọn tôi.

Cây ngô đồng rất lớn, Jung Jaehyun ôm tôi vào giữa em ấy và cây ngô đồng, chặn tôi chặt đến mức khiến cho người khác có nhìn thế nào cũng không thể biết được người ở giữa là ai, nhiều lắm cũng chỉ cho rằng là cặp đôi không nỡ xa nhau trong kỳ nghỉ hè.

Đợi đến khi không còn ai nữa, tôi đẩy Jung Jaehyun ra, vẫn cúi đầu, mặt vẫn nóng bừng, ánh mắt đảo liên tục nhưng lại không nhìn Jung Jaehyun.

Jung Jaehyun nói mặt tôi đỏ rồi, tôi trừng em ấy một cái, nói: "Em cũng không khá hơn bao nhiêu đâu."

"Anh nói cho em nghe xem nào, sao anh lại đột nhiên nghĩ vậy?" Jung Jaehyun túm lấy cánh tay tôi, nghiêm túc hỏi.

"Anh..." Tôi tuỳ tiện tìm một cái cớ, "Anh nằm mơ."

"Ò."

"..."

Cuối cùng Jung Jaehyun cũng phản ứng lại: "Là vì ​​lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa nói rõ với anh sao?"

Bị em ấy nhìn thấu, tôi lại càng mất mặt hơn, cười khô khan hai tiếng, muốn chuyển chủ đề.

Jung Jaehyun buông cánh tay tôi ra, đổi thành hai tay nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn em ấy.

Ngọn đèn trên đầu chiếu xuống, trong mắt Jung Jaehyun có ý cười: "Kim Doyoung, em thích anh, vô cùng thích, anh có bằng lòng làm bạn trai của em không?"

Tôi không nói gì, Jung Jaehyun lại hỏi tôi một lần nữa: "Có bằng lòng không?"

"Được... thôi..." Tôi có thể tự nghe thấy rõ ràng, hai tiếng "được thôi" đó của tôi, âm cuối gần như cao vút lên tận trời xanh.

*

Jung Jaehyun:

Lạnh thật.

Ban đêm ở Nội Mông lạnh hơn tôi tưởng nhưng nắng buổi trưa lại chói chang, trước đây Kim Doyoung nói với tôi không sai, đúng thật là sáng mặc áo bông trưa mặc vải mỏng.

Có vẻ như ngoại trừ tôi ra, mọi người đều chơi rất vui.

Một mình tôi đi tìm một dốc cỏ, đứng trên đồng cỏ mênh mông của Hulunbuir, những đàn gia súc và cừu đang rải rác trên đồng cỏ ở phía xa, nhìn từ xa như thể đang tiếp nối với bầu trời xanh ở tận cùng của thảo nguyên, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới những đám mây trên trời và đàn cừu.

Gió trên đồng cỏ lướt qua tai, tôi bịt tai lại cẩn thận lắng nghe, những tiếng gió đó vang lên như âm thanh ngoài bầu trời.

Rất đẹp, thật sự rất đẹp.

Tôi đã từng nhìn thấy phong cảnh như vậy trong album ảnh của Kim Doyoung, trước đây Kim Doyoung thường xuyên đến Nội Mông chụp ảnh, trong nhà có cả trăm tập ảnh.

Việc mà trước đây Kim Doyoung thích làm là ngồi trên thảm trong phòng làm việc và lật cho tôi xem những bức ảnh anh ấy chụp, những năm gần đây anh ấy đã ít mang album ảnh về nhà lại, nhiều khi tôi thậm chí còn không biết anh ấy đã chụp những gì.

Anh ấy cũng ít khi lật lại những bức ảnh cũ mà đều cất trong một chiếc thùng lớn trong phòng làm việc, bây giờ đã đóng bụi rồi.

Trước đó Kim Doyoung đã chuyển đồ đạc của mình đi nhưng những cuốn album ảnh vẫn còn trong phòng làm việc không đụng đến.

Đêm hôm kia tôi ném Yoon Jaehuyck vào phòng dành cho khách, tự tôi đã lôi những album ảnh trong thùng ra, ngồi dưới sàn xem hồi lâu, còn tìm thấy rất nhiều bức ảnh anh ấy chụp ở Nội Mông.

Đương nhiên trong album không thể thiếu những bức ảnh bọn tôi đi chơi cùng nhau nhưng phần lớn những nơi tôi và Kim Doyoung đi cùng nhau nằm ở thời học đại học là nhiều. Sau này khi bắt đầu lập nghiệp, tôi liền trở nên bận rộn, sau khi ổn định lại thì do dịch bệnh, cộng thêm hai năm nay công việc của tôi càng ngày càng nhiều, mỗi lần đi chơi đều là công ty tôi tổ chức du lịch tập thể, lần trước Kim Doyoung còn nói hai đứa mình đã lâu rồi chưa ra ngoài.

Đúng thật là đã lâu rồi tôi không đi chơi riêng, khoảng thời gian trước tôi còn thường lướt các trang web du lịch, trong và ngoài nước gì đều xem cả, vốn dĩ định chọn một địa điểm trước, sau đó vẫn luôn không chọn được, bây giờ vẫn đang chọn nhưng vẫn luôn không chọn được.

Trước đây là do không biết đi đâu, bây giờ thì không biết đi đâu mới tốt.

Vào năm Kim Doyoung tốt nghiệp muốn đi một chuyến du lịch tốt nghiệp, anh ấy không đi cùng các bạn cùng lớp mà lại đi cùng tôi, sau đó anh ấy phân vân giữa Nội Mông và Jeju rất lâu, lúc đó Kim Doyoung chưa từng đến Jeju nên cuối cùng tôi đã đề xuất anh ấy chọn Jeju.

Tôi không ngờ chứng say độ cao của anh ấy lại nghiêm trọng đến vậy, sau khi xuống máy bay không lâu đã xuất hiện chứng say độ cao cấp tính, đau đầu chóng mặt, tim đập nhanh, lúc đó anh ấy thật sự sắp dọa tôi chết khiếp.

Lúc đó bọn tôi lên chiếc xe đã đặt từ trước, Kim Doyoung ngồi ở ghế sau, vẫn luôn ôm ngực, dựa vào người tôi nói tim đau, mặt và môi anh ấy trắng bệch, sau đó môi còn bắt đầu chuyển sang màu tím.

Tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, lúc đó tôi suýt nữa là tưởng Kim Doyoung sắp chết đến nơi, tôi xây xẩm mặt mày, liên tục giục tài xế nhấn ga mau chóng đưa bọn tôi đến bệnh viện.

Tài xế có lẽ đã nhìn thấy tình huống này quá nhiều, quay đầu lại chậm rãi nói với tôi rằng đừng lo lắng, nhất định là say độ cao.

Tôi cầm bình oxy để Kim Doyoung hít thở liên tục, suýt thì cãi nhau với tài xế, sau đó tài xế mới chịu nhấn ga tăng tốc.

Thật ra tôi cũng hơi say độ cao một chút nhưng không nghiêm trọng bằng Kim Doyoung.

Kim Doyoung nằm trên giường bệnh mê man ngủ say, tôi ngồi ở đầu giường của anh ấy, cầm bình oxy hít khí oxy, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác nhưng sau khi thấy anh ấy tỉnh lại, bên trong cơ thể lại lập tức phát ra rất nhiều năng lượng, còn có hiệu quả hơn cả bình oxy.

Cường điệu thôi, sau đó tôi cũng phải thở oxy trong hai ngày.

Kim Doyoung nằm viện hai ngày, lúc xuất viện sắc mặt vẫn tái nhợt, sau khi xuất viện anh ấy vẫn muốn đi chơi, tôi ở cùng anh ấy ở Lhasa một tuần, mọi kế hoạch ban đầu đều bị hủy bỏ.

Kim Doyoung vẫn chưa khỏe hơn bao nhiêu, còn tôi thì cứ thấp tha thấp thỏm trong suốt quá trình, sau đó anh ấy nói muốn đi núi tuyết, trước khi đến bọn tôi đã tra cứu tư liệu, núi tuyết cao hơn 5.000 mét, ở độ cao hơn 3.000 mét mà chứng say độ cao của Kim Doyoung đã nghiêm trọng như vậy rồi, tôi không thể để anh ấy đi núi tuyết được.

Cuối cùng, bọn tôi chỉ đến chân núi tuyết và chụp rất nhiều bức ảnh từ xa, Kim Doyoung nhìn những ngọn núi tuyết phía xa với khuôn mặt trắng bệch, còn tôi thì nhìn Kim Doyoung với khuôn mặt trắng bệch.

Núi tuyết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt dường như có một loại sức hấp dẫn nào đó, Kim Doyoung đứng đó cười, tôi nhìn anh ấy mà cũng cười theo, tôi rất muốn khoảnh khắc đó sẽ kéo dài vô tận và mãi mãi rồi dừng lại ở giây phút đó, bao lâu cũng được, bao lâu cũng cảm thấy không đủ.

Bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc dưới chân núi tuyết dường như đã thật sự trải dài ra trước mắt tôi, gần đến đầu ngón tay nhưng cũng lại xa tận chân trời.

Kim Doyoung vẫn chưa quen với môi trường cao nguyên, ngày hôm sau sau khi chụp núi tuyết, tôi đã kéo anh ấy lên máy bay, lúc anh ấy lên máy bay còn chán nản không vui mà bơ tôi đi, đeo bịt mắt ngủ suốt trên máy bay, tôi phải dỗ dành mãi suốt mấy ngày trời.

Sau đó có lần Kim Doyoung nhắc lại là còn muốn đi lần nữa nhưng tôi vẫn luôn không đồng ý.

Tôi luôn cảm thấy một mình Kim Doyoung không thể lo được cho chính mình, anh ấy có rất nhiều việc khiến người khác phải lo lắng, bây giờ nhớ lại vẫn khiến tôi thấp tha thấp thỏm.

Trái tim như đang lơ lửng giữa không trung, khi gió trên thảo nguyên vừa thổi qua lại trôi lơ lửng lên xuống vài lần, đứng cũng không yên.

.

Gió thổi hồi lâu, đầu óc cũng trở nên chậm chạp, tôi cũng lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, đổi avatar Kakaotalk thành hoa cách tang trên đồng cỏ.

Tôi mới nhận ra thế mà Kim Doyoung lại đã đăng một bức ảnh, là bức ảnh một bát canh thịt cừu.

[Caption: Miếng thịt cừu lớn ở thị trấn nhỏ rất ngon, bên cạnh có người còn giơ mấy ngón cái.]

Bên dưới có không ít bạn chung bình luận, còn có người ở ký túc xá của Kim Doyoung.

Ngón tay tôi cũng di chuyển, thả tim cho anh ấy một cái ở bên dưới, nghĩ đi nghĩ lại lại muốn gỡ lượt thích đó đi nhưng cũng cảm thấy không cần thiết, vẽ vời thêm chuyện lại có vẻ quá cố tình.

Có một số môn phải chơi ở Nội Mông như cưỡi ngựa và bắn cung, bọn họ đều chơi rất đã.

Có người rủ tôi cưỡi ngựa cùng, tôi thấy bọn họ chơi gần xong, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa nhưng dáng vẻ rất thoả thuê.

Tôi cất điện thoại rồi cũng lên theo, đến cũng đã đến rồi thì cứ chơi thôi, thư giãn một chút, cứ căng thẳng mãi cũng khó chịu.

Tôi chọn một con ngựa màu nâu đỏ dưới sự hộ tống của nhân viên ở trường đua, nhân viên trường đua dạy kèm 1:1 cho tôi, thị phạm cho tôi cách lên xuống ngựa và cưỡi ngựa vài lần, sau đó còn dặn tôi một vài kiến ​​thức an toàn.

Trường đua ngựa rất lớn và rất bao la, có thể chứa rất nhiều người, bốn phía đều được bao quanh bởi hàng rào cao, tôi tự lên ngựa thử xem, cưỡi ngựa đi chậm quanh trường đua ngựa hai vòng, mặc dù trước đây tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa nhưng tôi đã mau chóng tìm ra bí quyết.

Sau đó tôi siết chặt dây cương, tăng tốc độ lên từng chút một, con ngựa đỏ bắt đầu nhấc vó chậm rãi chạy quanh trường đua, càng chạy càng nhanh.

Mặt trời đã lặn xuống ở bên kia thảo nguyên, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời rộng lớn, tiếng vó ngựa lộc cộc càng lúc càng nhanh, tiếng gió bên tai cũng càng ngày càng lớn.

Tôi cưỡi ngựa vòng quanh trường đua ngựa hết vòng này đến vòng khác, cơ thể căng cứng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, như thể hoàn toàn mở ra trong gió, những phiền não trong cơ thể và trong đầu óc dường như bị gió thổi bay đi, tôi chỉ cảm thấy cả người thư giãn.

Buổi tối có lửa trại, tôi uống rất nhiều Kumis*, trên bàn có bày biện thịt cừu xẻ tay.

*Kumis: là một sản phẩm sữa lên men thường được làm từ sữa ngựa. Thức uống này phổ biến với những người sinh sống tại các thảo nguyên Trung Á, như những người Kazakh, người Bashkir, người Kalmyk, người Kyrgyz, người Mông Cổ, và người Yakut.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ, tôi vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, không biết thịt cừu Kim Doyoung ăn có ngon không.

*

Kim Doyoung:

Đau đầu thật.

Ở nhà Lee Haechan không ít ngày, tâm trạng cũng chưa khá hơn là mấy thì tôi đã chuẩn bị về, mặc dù Youngho không giục tôi nhưng thật sự là bây giờ tôi đã muốn quay lại làm việc rồi, con người không thể rảnh rỗi quá.

Buổi sáng trước khi tôi đi, Lee Haechan đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều đặc sản địa phương, đựng đầy một túi nylon lớn nấm khô và mộc nhĩ khô trên núi cho tôi, nhiều đồ như thế làm sao tôi ăn hết được, hơn nữa những đồ vùng núi đó có thể bán lấy tiền, cuối cùng tôi chỉ bị lấy một túi nhỏ.

Vốn dĩ tôi không muốn đánh thức ba Lee Haechan nhưng lúc từ chối đã làm ồn đến ông ấy, ông ấy chống gậy đi ra nhất quyết đòi tiễn tôi, kết quả là ra đến sân thì người đã lảo đảo rồi ngất đi, may là Lee Haechan và Lee Minhyung nhanh tay lẹ mắt, chạy tới đỡ lấy ba cậu ấy.

Bọn tôi đều bị doạ một trận, tôi mau chóng mở cửa sau xe, giúp bọn họ bế ông ấy ra ghế sau rồi đưa người đến bệnh viện huyện.

Sau khi kiểm tra ở bệnh viện thì biết là bị nhồi máu não, tôi ở bệnh viện không rời đi vì lo một mình Lee Haechan không chạy đôn chạy đáo nổi, à, tôi cũng quên mất còn có Lee Minhyung, bạn cùng lớp của Lee Haechan, nhưng hai người bọn họ trong mắt tôi vẫn còn là những đứa trẻ.

Lee Haechan là Lão Lai Tử* trong nhà, mẹ đã qua đời từ rất nhiều năm trước, ba cậu ấy năm nay cũng đã ngoài 70 rồi, bác sĩ nói vì bệnh nhân đã lớn tuổi nên cho dù có đưa đến kịp thời thì hiệu quả sau khi điều trị có thể sẽ không tốt lắm, bảo Lee Haechan chuẩn bị tâm lý.

*Lão Lai Tử: một nhân vật trong 24 tấm gương hiếu hạnh, là người nước Sở, sống trong thời kỳ Xuân Thu, tuy đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, Lão Lai rất có hiếu, một hôm mặc áo vá nhiều màu sắc, chạy ra giữa sân múa và giả vờ trượt chân ngã, khóc như con trẻ để làm trò vui cho cha mẹ, người ta thường dùng tên ông để chỉ lòng hiếu thảo của con đối với cha mẹ.

Lee Haechan ra khỏi văn phòng bác sĩ, nói với tôi là đi gọi một cuộc điện thoại, tôi đoán là cậu ấy gọi điện để vay tiền.

Tôi không để cậu ấy gọi, tôi biết nhà Lee Haechan không có người thân gì, cho dù có cũng sẽ không cho cậu ấy vay, nếu không thì mấy năm nay cậu ấy cũng sẽ không vất vả như vậy.

Tôi lấy trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lee Haechan: "Trong thẻ này vẫn còn năm triệu, chắc là đủ để trả phí điều trị cho ba em."

Lee Haechan không nhận, bàn tay đang buông thõng vân vê hai bên quần: "Anh Doyoung, mấy năm nay anh và anh Jaehyun đã giúp em đủ rồi, em không thể lúc nào cũng vòi tiền hai anh được."

"Đưa cho cậu thì cậu cứ cầm, lề mề cái gì, đây được xem là trường hợp khẩn cấp nên cũng không còn cách nào khác, chăm sóc cho ba cậu thật tốt đi."

Hai người bọn tôi còn đang nói chuyện thì Lee Minhyung ra khỏi phòng bệnh, đi tới nói: "Anh Doyoung, cảm ơn anh, tôi cũng có tiền, tôi và Lee Haechan là bạn học, tôi cho cậu ấy mượn là được rồi."

Lee Haechan đứng đó không biết phải nói gì, mở miệng nhìn tôi, sau đó lại nhìn Lee Minhyung.

Lee Minhyung đi thẳng đến bên cạnh Lee Haechan, đút hai tay vào túi quần hai bên của Lee Haechan để sờ.

Lee Haechan cúi người dùng tay chặn lại, Lee Minhyung ngẩng đầu trừng cậu ấy một cái, Lee Haechan cúi đầu không động đậy nữa, để cho Lee Minhyung mò túi quần mình.

Lee Minhyung lấy thẻ nhập viện của ba Lee Haechan ra từ trong túi quần của cậu ấy: "Tôi đi trả phí, cậu mau mau về lại phòng bệnh đi, bên trong không có người, phải có người trông coi bình nước biển nữa, hết thuốc thì phải bấm chuông, số tiền này xem như tôi cho cậu mượn, sau này cậu trả tôi là được."

Lee Minhyung nói xong cũng không để ý xem Lee Haechan có phản ứng gì mà xoay người đi về phía thang máy.

"Minhyung, tôi sẽ trả lại cho cậu." Lee Haechan la lên phía sau Lee Minhyung.

Tôi nhìn khuôn mặt đã đỏ đến tận cổ của Lee Haechan và cả bàn tay vẫn luôn đút túi quần của cậu ấy, sau đó lại liếc nhìn bóng lưng vội vã bước vào thang máy của Lee Minhyung, lặng lẽ mỉm cười.

Có một số thứ, lúc mập mờ lại là khi đẹp nhất.

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra một chuyện thú vị, Lee Minhyung có thái độ thù địch với tôi, lúc mới đầu tôi không nhận ra vấn đề này, tôi cứ tưởng cậu ta là người ít nói và chậm thích nghi, đối xử với ai cũng lạnh lùng xa cách.

Sau đó tôi có quan sát một chút, đó quả thật là thái độ thù địch không sai, là thái độ thù địch chỉ dành cho tôi.

Tôi lại suy xét trong lòng, chẳng bao lâu sau đã hiểu ra.

Là do cậu ta thấy quan hệ giữa tôi và Lee Haechan rất tốt nên ghen tị.

Có lần Lee Haechan ra khỏi phòng bệnh, ba Lee Haechan đã ngủ, cho dù có không ngủ cũng không sao, thính giác của ông ấy không tốt.

"Ăn cam chứ?" Tôi không đợi Lee Minhyung trả lời đã lấy một quả cam trong túi ném cho Lee Minhyung.

Lee Minhyung bị ép phải nhận, nói một tiếng "cảm ơn" nhạt nhẽo, cậu ta không ăn mà chỉ cầm trong tay, ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tôi nói.

"Cái gì?" Lee Minhyung quay đầu lại nhìn tôi một cái, cau mày.

"Tôi coi Lee Haechan như em trai mình, cậu ấy cũng vậy, coi tôi như anh trai, cậu đừng nghĩ nhiều."

Lee Minhyung càng cau mày chặt hơn: "Nhưng lúc nói chuyện với anh cậu ấy lúc nào cũng cười, cũng nói chuyện nhiều với anh."

"Nhưng buổi tối cậu ấy cũng đâu có ngủ cùng phòng với tôi." Tôi cười trêu cậu ta.

Lee Minhyung bị tôi nói đến mức đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của tôi, quay đầu đi rót nước.

"Hơn nữa, anh Jaehyun mà Lee Haechan nói là bạn trai tôi." Nhưng bây giờ đã xem như bạn trai cũ rồi, trong lòng tôi bổ sung một câu, vế sau cũng không cần thiết phải nói cho cậu ta.

Lee Minhyung uống vài ngụm nước, xấu hổ nói: "Tôi từng nghe cậu ấy kể rồi, cậu ấy nói tình cảm của hai anh rất tốt."

Tôi không tiếp chuyện mà quay lại chủ đề: "Vậy nên cậu không cần xem tôi như kẻ thù."

"Không..." Lee Minhyung yếu ớt phản bác một tiếng.

"Vậy thì chúc cậu may mắn."

Lee Minhyung hiểu ý trong lời nói của tôi, trong mắt hơi ủ rũ, cụp mắt nói: "Nhưng Lee Haechan, có lẽ cậu ấy chỉ thích con gái thôi."

"Cậu ấy nói với cậu sao?"

"Cậu ấy chưa từng nói."

"Vậy cậu vẫn còn cơ hội."

"Tôi, thử xem sao......"

Ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân, tôi và Lee Minhyung nhìn nhau một cái, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, Lee Haechan xách theo bốn hộp cơm đẩy cửa vào phòng.

Ba Lee Haechan hồi phục tốt hơn những gì chúng tôi nghĩ, chỉ có tay trái còn hơi mất kiểm soát, lúc cầm đồ run rẩy không vững nhưng cũng không có di chứng đặc biệt nghiêm trọng nào khác. Bác sĩ nói một tuần nữa có thể xuất viện, về sau phải chú ý nhiều hơn trong việc ăn uống ngủ nghỉ, sau này đi tái khám định kỳ là được.

Tôi hỏi Lee Haechan về dự định sau này, cậu ấy nói đợi ba cậu ấy xuất viện thì muốn đưa ông ấy đến thẳng Seoul, cậu ấy cũng có thể tiện chăm sóc hơn.

Tôi khá đồng tình với ý tưởng này ​​của cậu ấy, nói với cậu ấy: "Khi nào thì quay lại? Anh đợi mọi người xuất viện rồi lái xe chở mọi người là đẹp."

"Không cần đâu anh Doyoung. Sau khi ba em xuất viện em còn phải về nhà xử lý chuyện trong nhà, em đợi khi nào khai giảng sẽ đưa ba thẳng qua đó luôn."

"Đến lúc đó em cứ gọi cho anh, anh có thể giúp hai người tìm nhà hay gì đó, ít nhiều gì cũng có thể giúp một chút."

Tôi nói xong thì nhìn Lee Minhyung đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Lee Haechan, đi tới vỗ vai Lee Minhyung, nói: "Đúng rồi, Minhyung là bạn học của em, đến lúc đó em nhờ cậu ấy cũng được."

Lee Minhyung vội vàng gật đầu: "Ừm ừm, dù sao tôi cũng không chuyện gì, khi nào khai giảng tôi về với cậu, hơn nữa nhà tôi còn có một căn nhà để đó, có thể cho cậu thuê."

Lee Haechan gãi đầu, mặt lại đỏ lên, ừm ừm à à hồi lâu, cuối cùng cũng nói một tiếng "Cảm ơn".

Tôi mỉm cười tiếp lời: "Thế thì cứ vậy đi nhé."

Lee Haechan gật đầu không tự nhiên lắm: "Được rồi, anh Doyoung, mấy ngày nay anh theo bọn em bận tới bận lui, nếu anh có việc gì thì về sớm làm đi, em có thể chăm sóc cho ba em thật tốt."

Thật ra tôi không có việc gì cả nhưng tôi cũng không định ở lại nữa, Lee Haechan có thể chăm sóc tốt cho ba cậu ấy, hơn nữa Lee Minhyung cũng ở đây, tôi cũng không muốn làm phiền bọn họ nữa.

"Buổi chiều anh về, có chuyện gì thì em cứ gọi cho anh."

"Vâng."

Trước khi tôi đi, Lee Minhyung còn đặc biệt đi ra nói câu "Cảm ơn" với tôi, tôi mỉm cười đáp lại: "Đừng cảm ơn tôi, nếu không bây giờ tôi sẽ cảm thấy mình như bà mối vậy."

*

Jung Jaehyun:

Say thật rồi.

Sau khi chơi ở Nội Mông vài ngày, buổi tối trước ngày trở về, chúng tôi cùng nhau ăn một bữa lớn. Đây nhất định là một bữa tiệc nhậu không thể tránh khỏi, vậy nên mọi người đều đến chúc rượu, uống ly này rồi phải uống tiếp ly khác, tha hồ cho tôi uống đủ.

Bởi vì trước khi đi ngủ đã uống quá nhiều nên nửa đêm tôi lại thấy khát, ngồi dậy rót ly nước uống, nước lạnh như đá, uống vào bụng rồi thì tỉnh hẳn.

Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, mới hơn hai giờ, may mà sáng hôm sau không phải dậy quá sớm, chuyến bay được đặt vào buổi tối.

Vừa mới nằm mơ một giấc mơ, tôi lại mơ thấy những bức ảnh do Kim Doyoung chụp.

Lại nói tiếp về cuốn album ảnh của Kim Doyoung trong phòng làm việc ở nhà vậy, trước đây Kim Doyoung từng rất trân quý những bức ảnh đó nhưng lúc anh ấy chuyển ra khỏi nhà lại không mang theo, cả chiếc thùng lớn vẫn còn trong phòng làm việc.

Tôi đoán có thể là anh ấy lười chuyển đi, cũng có thể là do thùng quá nặng nên một mình anh ấy không di chuyển nổi.

Đừng nhìn anh ấy làm màu trước mặt tôi vậy thôi chứ sức anh ấy rất yếu. Bởi vì điều này mà anh ấy thường xuyên đến phòng gym tập luyện, hai năm đầu bị người ta nói sức yếu còn tức giận, thậm chí còn muốn chơi vật tay với tôi, thua rồi lại không vui, lần nào cũng là tôi nhường anh ấy.

Anh ấy cũng biết tôi nhường anh ấy nhưng vẫn rất vui vẻ, đây gọi là gì nhỉ? Một người chịu dỗ, một người chịu nhận.

Cũng không phải toàn là tôi dỗ anh ấy, Kim Doyoung cũng có dỗ tôi, tôi cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc.

Năm Kim Doyoung vừa lên năm tư đã đổi ký túc xá một lần, khi đó bọn họ sống ở khu ký túc xá cũ của trường, sau đó trường đã tân trang lại toàn bộ khu ký túc xá cũ, toàn bộ người trong ký túc xá bọn họ đều chuyển sang ký túc xá mới.

Ký túc xá cũ cách ký túc xá mới rất xa, mặc dù gia đình Kim Doyoung là người vùng đó luôn nhưng đồ đạc của anh ấy lại nhiều nhất ký túc xá, trước đó anh ấy đã bảo tôi đến giúp anh ấy chuyển đồ.

Hôm đó tôi lại đột nhiên bị gọi đi, bận chuyện điều tra nghiên cứu dữ liệu cả ngày hôm trước, cuối cùng là nhóm thằng cả trong ký túc xá của Kim Doyoung giúp anh ấy chuyển đồ, chuyển xong thì tối hôm đó ký túc xá bọn họ định tụ tập ăn uống.

Lúc đó tôi và Kim Doyoung đã quen nhau rồi nhưng tôi chưa chính thức gặp mặt những người trong ký túc xá. Bọn họ đều đã biết đến sự tồn tại của tôi, cũng biết người yêu của Kim Doyoung là đàn ông, Kim Doyoung đã nói với bọn họ từ lâu.

Thằng cả ký túc xá bọn họ kêu gào đòi buổi tối Kim Doyoung đưa tôi theo, Kim Doyoung nói với tôi địa điểm tụ tập tối hôm đó qua điện thoại, là một nhà hàng thịt nướng bên cạnh trường bọn tôi.

Xong việc tôi đã đi ngay, lúc mọi người trong ký túc xá bọn họ nhìn thấy tôi thì rất bình tĩnh, Kim Doyoung kéo tay tôi cực kỳ tự nhiên, giới thiệu với bọn họ: "Bạn trai tao, Jung Jaehyun, Học viện Quản trị Kinh doanh, năm ba."

"Lại đây, lại đây, đàn em, đàn em," Thằng cả bên cạnh Kim Doyoung đứng dậy nhường chỗ cho tôi, lại cười khì đẩy tôi tới chỗ ngồi ngồi xuống, "Cậu lại đây, ngồi cạnh Doyoung này."

Kim Doyoung lần lượt giới thiệu cho tôi về người trong ký túc xá, tôi lần lượt gật đầu cụng ly với bọn họ, vốn dĩ tôi định ra vẻ với bọn họ một chút, suy cho cùng tôi cũng hơn bọn họ một hai tuổi, vẫn xem như đàn anh của bọn họ.

Kết quả là một bàn năm người, chỉ có mình tôi là uống quá nhiều, tôi thậm chí còn không nhớ chuyện sau đó, vẫn là Kim Doyoung kể cho tôi nghe.

Anh ấy kể là tôi đã thề độc trước mặt ba người anh em còn lại, nếu một ngày nào đó tôi chia tay với Kim Doyoung thì tôi sẽ tự thiến.

Phát ngôn ngu ngốc như thế, định ra vẻ cuối cùng lại ra vẻ không thành mà trở thành một tên ngốc.

Nhưng như vậy cũng tốt, sau này tôi cũng không cần đứng đắn trước mặt bọn họ nữa.

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh rượu, nghe Kim Doyoung miêu tả xong thì há hốc mồm, không nói được một lời nào hồi lâu.

Kim Doyoung bụm miệng cười, tôi không biết anh ấy nói thật hay giả.

Tôi lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Kim Doyoung, quyết định gọi cho anh ấy để hỏi xem rốt cuộc lúc đó tôi có nói những điều ngu ngốc như vậy không.

Nhà bao* không phải là một người một cái, quản lý bộ phận kinh doanh đang ngủ bên cạnh tôi, tôi ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

*bản gốc là蒙古包, hay còn gọi là yurt hay nhà bạt, là một chiếc lều tròn, được bao phủ bởi da hoặc nỉ và được sử dụng như nơi trú ngụ bở những người du mục trong những thảo nguyên ở Trung Á, thường là Mông Cổ.

Lạnh thật đấy, tôi vừa bước một bước thì gió lạnh đã lùa vào cổ, tôi rùng mình một cái, nhấc tay bọc cổ áo lại, rụt cổ lại thấp giọng ho hai tiếng.

Sau khi đã quen với nhiệt độ bên ngoài, tôi tìm thấy một bãi cỏ phía sau nhà bao, lớp cỏ dày khi giẫm lên rất mềm mại, tôi nằm thẳng ra bãi cỏ, bầu trời đêm trên đầu tôi đầy sao, vô cùng lấp lánh, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao đến vậy.

Có lẽ là đã uống quá nhiều nên tôi vẫn cảm thấy chóng mặt và nặng trĩu, những ngôi sao trên đầu đang xoay tròn không ngừng trước mắt tôi.

Tôi tự nhủ, tửu lượng vẫn tệ thật, sau này không thể uống như thế nữa.

Tôi giơ điện thoại lên tìm số của Kim Doyoung rồi gọi thẳng sang không chút do dự, tôi xem sự quyết đoán này là do hơi rượu.

Cái thứ gọi là hơi rượu này đôi khi cũng có chút lợi ích, có thể cho con người ta can đảm không giải thích được.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

Ngay khi tôi tưởng rằng Kim Doyoung sẽ không nhận cuộc gọi của tôi thì tiếng bíp bíp đã dừng lại, cuộc gọi đã được kết nối.

"Alo..." Giọng nói của Kim Doyoung ở bên kia điện thoại rất tỉnh táo.

"Vẫn chưa ngủ à?" Tôi liếm khóe miệng, hơi đau, có lẽ bị rách rồi, gió trên thảo nguyên quá mạnh.

"Chưa ngủ." Kim Doyoung nói: "Có chuyện gì sao?"

"À, đúng là có chút chuyện."

Kim Doyoung ở đầu bên kia im lặng mấy giây, có lẽ là đang đợi tôi mở miệng nhưng tôi suy nghĩ hồi lâu thế mà lại không nhớ ra mình muốn hỏi gì, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

"Có chuyện gì vậy?" Kim Doyoung hỏi tôi trước.

Tôi nghe thấy tiếng anh ấy thở ra một hơi nặng nề ở đầu bên kia, có lẽ anh ấy trở mình nên quần áo và chăn cọ xát với nhau, tiếng sột soạt dần dần khuếch đại bên tai tôi, chẳng mấy chốc lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của Kim Doyoung.

Đầu óc tôi lại bắt đầu quay cuồng, cuối cùng tôi cũng nhớ ra tôi muốn hỏi gì: "Hồi anh lên năm tư, bữa ăn đầu tiên của em với người trong ký túc xá của anh, anh có còn nhớ không?"

"Ừm."

"Có phải em đã từng nói là nếu chia tay với anh thì em sẽ tự thiến không?"

Tôi hỏi xong câu này thì suýt nữa đã cắn đứt đầu lưỡi mình, hiển nhiên Kim Doyoung cũng không ngờ rằng tôi lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.

"Jung Jaehyun, em muốn thế nào đây? Nếu như anh nói sau khi uống say em đã nói ra những lời ngu ngốc như vậy thật, em thật sự sẽ làm hay sao?" Giọng nói của Kim Doyoung hơi lớn, nghe có vẻ còn hơi tức giận.

"Em chỉ hỏi vậy thôi." Tôi vuốt mũi.

"Sau đó thì sao?" Kim Doyoung lại hỏi tôi.

Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Tôi thật sự chưa nghĩ xong sau đó thì sao, huống chi bây giờ tôi và Kim Doyoung cũng đã chia tay thật rồi, nếu câu trả lời nhận được là thật thì chẳng lẽ tôi thật sự phải tự mình hại mình hay sao?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy thân dưới đột nhiên ớn lạnh, là sự lạnh buốt từ bàn chân dâng lên, tôi rít lên một hơi lạnh, đùi cũng đau nhức, tôi sờ vào thằng em cách một lớp quần, may quá may quá, vẫn còn ở đây.

"Trước đây em thật sự đã từng nói những điều ngu ngốc như vậy, trước mặt toàn bộ ký túc xá của anh, trên bàn rượu, anh muốn cản cũng cản không được."

"Bây giờ em có muốn tự thiến một cái cho anh xem không?"

"Nửa đêm em gọi đến chỉ hỏi chuyện này thôi à?"

"Jung Jaehyun, rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Có phải em uống nhiều quá rồi không?"

"Kim Doyoung..." Tôi ngắt lời Kim Doyoung, "Mới đầu em gọi là muốn hỏi anh chuyện này, nhưng bây giờ điều em muốn nói là ở chỗ em có cực kỳ nhiều sao, ngay trên đầu em đây, dường như em chỉ cần đưa tay ra là có thể với lấy, em chỉ là..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Kim Doyoung đã ngắt lời tôi.

Giọng nói của anh ấy rất nhẹ, còn có thêm một chút bất lực gọi tôi một tiếng: "Jae..."

Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không nghe Kim Doyoung gọi danh xưng này lại.

Lúc đầu Kim Doyoung nói rằng anh ấy muốn có một danh xưng khác, những người khác đều gọi tôi là anh Jung hay anh Jaehyun, vì vậy anh ấy chọn chữ chính giữa trong tên tôi, gọi tôi là Jae.

Trước đây, lúc vô cùng hưng phấn trên giường anh ấy cũng thích gọi tôi như vậy, gọi khẽ vào tai tôi.

Tôi không nói gì mất một lúc lâu, tiếng "Jae" đó cứ vang vọng bên tai tôi.

"Anh buồn ngủ rồi." Anh ấy nói.

Tôi đưa tay ra nhưng không hái được sao, ước chừng nửa phút sau mới nói: "Buồn ngủ rồi thì ngủ ngon nhé..."

Cúp điện thoại, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, cơn gió lạnh đã thổi bay hết hơi rượu trong đầu tôi, một chút men say đó cũng không còn nữa, tôi cũng không muốn hái sao nữa, tôi không với tới được.

Có ánh đèn pin chiếu về phía tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là giám đốc sản xuất Lee Hyunwoo.

"Sếp Jung, sao anh lại nằm trên cỏ thế này?" Lee Hyunwoo hỏi tôi.

Tôi chống tay đứng dậy, giãn eo vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi ra ngoài hít thở không khí, cậu thì sao?"

"Tôi ra ngoài hút thuốc, nghe thấy tiếng nói chuyện thì qua đây nhìn thử." Cậu ấy đưa cho tôi một điếu thuốc, "Sếp Jung hút một điếu chứ?"

"Một điếu đi vậy." Tôi nhận lấy điếu thuốc, cậu ấy lại châm lửa cho tôi.

Tôi nheo mắt, hít một hơi thật mạnh, nicotin xuyên qua cổ họng và chui vào trong phổi, tôi cảm thấy tê dại giống như âm thanh nói chuyện vừa rồi của Kim Doyoung.

"Gọi điện thoại với anh Kim sao?"

Một chốc thôi đã bị người ta đoán ra, tôi bị sặc một ngụm khói, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm, gọi điện cho anh ấy."

"Tình cảm của hai anh tốt thật."

Tôi không nói gì mà chỉ cười khổ một tiếng, Lee Hyunwoo lại nói: "Thực tập sinh kia của công ty..."

"Sau khi về thì bảo cậu ta đi đi." Tôi phủi tàn thuốc.

"Người như vậy giữ lại cũng phiền phức." Bình thường Lee Hyunwoo rất ôn hoà, xem như tính tình rất tốt, đến công ty từ khi còn là thực tập sinh ở trường đại học, đã nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi cậu ấy nhận xét một người một cách trực tiếp như vậy.

"Anh Kim mà biết được cũng sẽ tức giận." Cậu ấy lại nói thêm.

Tôi lấy điếu thuốc ra rồi quay đầu đi: "Tôi không cho anh ấy biết."

Sau đó tôi cũng không biết mình ngủ lúc nào, trong lòng nghĩ sau khi trở về nhất định phải đi tìm Kim Doyoung một chuyến, hai người bọn tôi phải nói chuyện đàng hoàng một lần mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro