1. ngày trở về
1.
Doyoung đứng lặng giữa những con phố đông đúc, dòng người qua lại như dòng nước chảy xiết, cuốn anh đi theo guồng quay không ngừng của cuộc sống thành thị. Những tiếng ồn ào xung quanh, những tiếng nói cười trong dòng người như bao trùm lên cơ thể. Góc tối luôn ẩn mình trong trái tim anh hiện giờ dần mất khống chế, nó đang không ngừng lan rộng ra từng tế bào, sau cùng nuốt chửng lấy cả cơ thể anh.
Cuộc sống tưởng chừng như đã hoàn hảo - một công việc ổn định, một mối quan hệ bền vững. Nhưng rồi tất cả tan biến chỉ trong chớp mắt. Công ty mà Doyoung đã dồn hết tâm huyết để xây dựng rơi vào cảnh phá sản sau một dự án lớn thất bại. Những đêm dài anh trằn trọc với những con số và kế hoạch không thành, và sau cùng để nhận ra rằng mọi thứ đã quá muộn.
Nhưng đó chưa phải là cú sốc lớn nhất. Người bạn trai mà anh từng rất tin tưởng, từng chia sẻ mọi vui buồn trong 4 năm qua giờ đây lại phản bội anh, dây dưa với người khác sau lưng anh. Khi sự thật bị phơi bày, anh không thể tin vào những gì mình đã thấy. Những lời hứa hẹn, những kỷ niệm đẹp đẽ giờ chỉ còn là vết thương lòng không thể lành.
Doyoung đã cố gắng gượng dậy, đã thử quên đi tất cả bằng cách lao đầu vào công việc khác, nhưng nỗi đau và sự trống rỗng vẫn ở đó, gặm nhấm từng ngày. Mọi thứ ở thành phố này bỗng trở nên vô nghĩa. Trong lúc tuyệt vọng nhất, khi không biết phải làm gì tiếp theo, hình ảnh của ngôi làng nhỏ, nơi anh từng lớn lên, chợt hiện về trong tâm trí. Đó là nơi cuối cùng mà anh có thể tìm thấy chút bình yên, dù chỉ là trong ký ức.
Và thế là Doyoung quyết định trở về. Anh không biết mình có thể tìm thấy gì ở nơi đó, nhưng ít nhất, anh muốn trốn khỏi những điều đã khiến anh kiệt quệ.
2.
Ánh nắng buổi sáng dịu dàng trải dài trên những cánh đồng xanh mướt của ngôi làng nhỏ, từng tia nắng như đang nhảy múa trên bề mặt cỏ non, tạo ra những dải màu sáng rực rỡ. Không khí trong lành, ngọt ngào mùi cỏ mới cắt, phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của lúa đang vào vụ. Tiếng chim hót líu lo vang lên từ những tán cây cổ thụ, những âm thanh quen thuộc từ thời thơ ấu của Doyoung, khi anh còn là một đứa trẻ hay đuổi theo những con chim sẻ trong sân nhà.
Chiếc xe buýt cũ kỹ, lớp sơn đã bong tróc theo năm tháng, từ từ dừng lại ở bến cuối. Bến xe là một trạm nhỏ, đơn sơ với vài chiếc ghế gỗ cũ, đã bạc màu vì nắng mưa. Trạm dừng nằm giữa cánh đồng, nơi mà Doyoung từng nhiều lần chạy qua cùng cậu bạn hàng xóm thuở nhỏ của mình - Jaehyun để đến trường. Anh nhớ lại hình ảnh hai đứa bé vai kề vai, cười đùa trên con đường đất đầy bụi vào những buổi sáng mát mẻ. Bây giờ, con đường đất ấy đã được trải nhựa, nhưng những kỷ niệm vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí anh.
3.
Doyoung và Jaehyun đã gắn bó từ nhỏ, nhà hai đứa ngay cạnh nhau, tuổi cũng bằng nhau, lại học cùng một lớp.
Hai đứa cùng nhau leo lên mái nhà rồi không biết đường leo xuống, ngồi khóc ùm lên khiến bố của Doyoung phải bất lực leo lên bế từng đứa xuống.
Cùng nhau trộm xoài của nhà nhóc Jungwoo chơi, bị nó phát hiện còn bắt sâu để dọa làm nó khóc um sùm.
Cùng nhau lội suối bắt cá, cùng bày trò tắm mưa để rồi cả hai đều bị cảm mấy ngày liền.
Rồi lại cùng nhau ngồi dưới gốc cây cổ thụ trên đồi và chia sẻ những bí mật của trẻ thơ.
Doyoung hiểu rõ về hoàn cảnh Jaehyun, và Jaehyun cũng vậy.
Doyoung lớn lên trong một gia đình hạnh phúc luôn ngập tràn tình yêu thương và tiếng cười. Cho đến khi Doyoung 12 tuổi, cha mẹ anh gặp tai nạn giao thông qua đời, cuộc sống của anh trở nên cực kỳ khó khăn. Anh được đưa lên thành phố để sống cùng cậu Minho, cũng là đứa em trai duy nhất của mẹ anh, người cũng gặp không ít khó khăn trong cuộc sống. Từ đó, Doyoung phải tự mình lo liệu nhiều thứ và dần trở nên khép kín. Đến khi cậu Minho lập gia đình, cũng là lúc Doyoung vào đại học, anh đã dọn ra ở riêng trong ký túc xá của trường.
Trong khi đó, Jaehyun là kết quả của một mối tình lỡ dở của mẹ mình. Sự áp lực của người mẹ trẻ đơn thân khiến bà tuyệt vọng, sau khi gửi Jaehyun lại cho bà ngoại nuôi dưỡng, bà đã bỏ đi nơi khác làm ăn mà không một lần quay về thăm. Kể từ đó, cậu nhóc Jaehyun đã lớn lên trong sự chăm sóc của bà ngoại và sự giúp đỡ của gia đình Doyoung.
Lúc ban đầu khi Doyoung chuyển đi, dẫu cho xa cách về mặt địa lý, cả hai vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết nhờ những lá thư gửi đi gửi về giữa hai nơi. Nhưng khi trưởng thành hơn, khi guồng quay cuộc sống, những mặt tối của thành thị khiến Doyoung kiệt quệ, anh đã mất đi kết nối với người còn lại. Cậu bạn thân khi xưa giờ cũng chỉ còn là trong hồi ức.
4.
Bước chân Doyoung chậm rãi khi anh rời khỏi xe buýt, mắt anh quét qua khung cảnh xung quanh, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đan xen. Hàng tre xanh ngát đứng hiên ngang bên lề đường, tán lá xào xạc trong gió. Đây là nơi anh từng cùng Jaehyun nghịch ngợm, dựng những ngôi nhà nhỏ bằng tre trong những buổi chiều hè oi ả. Bây giờ, những cây tre ấy đã lớn, cao vút như minh chứng cho thời gian đã trôi qua.
Doyoung tiếp tục bước đi, con đường dẫn về làng vẫn là con đường nhỏ hẹp, nhưng thay vì cát bụi, giờ đây nó được trải đầy cỏ non, khiến mỗi bước chân như được đệm bởi sự mềm mại của thiên nhiên. Anh đi ngang qua một cây cầu gỗ nhỏ bắc qua con suối trong vắt, nơi anh và Jaehyun từng tắm mát, thả những chiếc thuyền giấy trôi theo dòng nước. Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng Doyoung không thể tránh khỏi cảm giác mất mát khi nhận ra thời gian đã thay đổi mọi thứ, kể cả chính mình.
Cánh cổng làng hiện ra trước mắt Doyoung, với chiếc cổng vòm đơn giản, làm bằng gỗ và phủ đầy rêu xanh. Anh nhớ lại những buổi sáng rực rỡ, khi cùng cha mẹ đi qua cánh cổng này để vào làng, lòng tràn đầy niềm vui và háo hức. Giờ đây, anh chỉ có một mình, trở về nơi từng là tổ ấm, nhưng không còn cha mẹ để chào đón.
Doyoung dừng lại trước cổng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía ngôi nhà cũ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương lúa chín và âm thanh của tiếng nước chảy róc rách từ con suối gần đó. Ngôi nhà ấy, nơi lưu giữ bao nhiêu ký ức đẹp đẽ, giờ đây chỉ còn lại bóng dáng của những ngày xưa cũ. Nhưng Doyoung biết, anh đã trở về để bắt đầu lại, để tái tạo những kỷ niệm mới trên nền của những ký ức xưa.
5.
Doyoung bước vào căn nhà, nhìn quanh với nỗi buồn và sự hoài niệm. Những món đồ đạc cũ kỹ, bốn góc tường bám đầy bụi và sự tĩnh lặng xung quanh làm tăng thêm nỗi đau trong lòng anh. Sau khi trải qua những năm tháng khó khăn ở thành phố, từ sự thất bại trong công việc đến nỗi đau trong tình yêu, anh cảm thấy cần phải làm điều gì đó có ý nghĩa để vượt qua những khó khăn này.
Anh quyết định sẽ sửa sang lại căn nhà, không chỉ để có nơi ở, mà còn để bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau một ngày dài dọn dẹp và đánh giá tình trạng của ngôi nhà cũ, thấy mình cần một số dụng cụ cơ bản để tiếp tục công việc. Doyoung quyết định đến tiệm tạp hóa duy nhất trong thôn để tìm mua. Gọi là tiệm tạp hóa, nhưng nó bán rất nhiều món đồ, tất cả vật dụng người dân trong thôn cần cho sinh hoạt đều có đủ. Doyoung biết được điều đó thông qua câu chuyện của những người trẻ trong thôn khi anh vừa đến nơi.
6.
Tiếng chuông cửa kêu lách cách khi anh bước vào. Bên trong, không khí ngập tràn mùi hương của các loại thực phẩm khô và gia vị. Đằng sau quầy, một người đàn ông đang bận rộn sắp xếp hàng hóa. Cao khoảng 1m80, dáng vẻ thanh thoát nhưng mạnh mẽ. Người nọ có có làn da trắng, lúm đồng tiền lờ mờ hiện trên khuôn mặt đăm chiêu, và một cơ thể rắn chắc.
Doyoung đến gần quầy hàng, không khỏi ngạc nhiên bởi vẻ ngoài của người đàn ông này. "Chào anh, tôi đang tìm một số dụng cụ để sửa chữa nhà. Đây là tất cả những gì có trong tiệm sao?"
Người đàn ông rời mắt khỏi công việc đang dang dở, ánh mắt dừng lại trên Doyoung một lúc lâu. Doyoung cảm thấy có điều gì đó quen thuộc trong ánh mắt của người nọ, nhưng không thể nhớ nổi là ai.
"Cửa tiệm của tôi không có nhiều dụng cụ như vậy," anh ta nói, giọng nói trầm và ấm. "Có lẽ anh cần phải lên huyện mới tìm được."
Doyoung thở dài, định quay người rời đi. "Cảm ơn anh, lần khác tôi sẽ ghé lại."
Người đàn ông chăm chú nhìn Doyoung. Khi anh vừa bước ra tới cửa tiệm, anh ta cười nhẹ và nói, "Này Kim Doyoung"
Doyoung ngạc nhiên, đôi mắt mở to. "Anh biết tên tôi?"
Người nọ mỉm cười bước tới trước mặt anh. "Không nhận ra tớ à? Hmm..." Anh ta giả vờ làm ra vẻ trầm ngâm một lúc bật cười vỗ vai Doyoung, "Trông cậu cũng thay đổi khá nhiều đấy nhưng tôi vừa nhìn là nhận ra cậu ngay."
Doyoung lùi một bước, ngơ ngác nhìn Jaehyun. "J-Jung Jaehyun?". Sau khi thấy được ánh mắt đầy ý cười của đối phương như một sự xác nhận, Doyoung mới hô lên cảm thán: "Chà... Tôi thậm chí còn không nhận ra cậu, cậu lớn lên nhìn khác quá đi!"
Jaehyun bật cười, lúm đồng tiền càng lộ rõ hơn. "Đúng là có chút xa lạ khi gặp lại cậu sau khoảng thời gian lâu như vậy. Nhưng vừa nhìn thấy thì tôi đã nhận ra rồi, khuôn mặt Kim Doyoung vốn dĩ đã được in sâu vào trong đầu mà."
Doyoung cảm thấy xúc động và một chút bối rối. "N-này Jung Jaehyun, sao nói mấy câu nghe sến súa thế kia... Nhưng tôi thật sự không ngờ sẽ gặp lại cậu ở đây đấy."
Jaehyun vẫn chăm chú nhìn Doyoung. "Nếu cậu cần mua sắm nhiều hơn, tôi có thể đưa cậu lên huyện. Chúng ta có thể ghé qua cửa hàng vật liệu và tìm những gì cậu cần."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro