Chương 6
#13
Kim Doyoung đứng chần chừ mãi trước cửa phòng làm việc của Jung Jaehyun.
Anh phát hiện mỗi lần có việc liên quan đến Jung Jaehyun thì mình đều trở nên dễ kích động, sau đó lập tức hối hận.
Lần trước hối hận đã chạy đến tặng cậu ta bánh gato.
Lần này thì hối hận tại sao lại chạy đến đây.
Tại sao lại chạy đến đây?
Bản thân anh cũng không biết.
Rõ ràng mới không lâu trước còn muốn giữ khoảng cách, bây giờ lại chủ động xuất hiện trước cửa nhà người ta.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến thái độ bình tĩnh của Jung Jaehyun lúc nói với anh: "Tôi không thể hát được nữa rồi", lại lật lại đám tin tức liên quan đến cậu mấy ngày gần đây, trong lòng anh giống như bị một tảng đá đè nặng, đến cả hít thở cũng không thông.
Kim Doyoung còn đang suy nghĩ nhập tâm, cổng lớn bỗng bật mở.
Một nhân viên nhìn anh đầy thắc mắc: "Xin hỏi, anh có việc gì sao?".
Kim Doyoung vội vàng đứng thẳng lại, cẩn thận đáp: "Chào anh, tôi là Kim Doyoung, tôi đến tìm Jung Jaehyun.".
Người mở cửa do dự một chút, sau đó rút di động bước vào một góc gọi điện thoại.
Kim Doyoung thì căng thẳng đứng trước cửa.
Qua một lúc, người kia quay trở lại: "Mời anh vào, sếp chúng tôi chút nữa sẽ trở về, anh ấy bảo anh đợi một chút.".
.
Kim Doyoung được đưa vào căn phòng thủy tinh của Jung Jaehyun.
Không phải lần đầu tiên đến nơi này nhưng đây là lần đầu tiên anh có thể quan sát nó một cách tỉ mỉ.
Căn phòng rất rộng, bên trong để rất nhiều nhạc cụ, từ piano, ghita cho đến cả một bộ trống.
Một bên phòng đặt một chiếc bàn rất dài bên trên bày bừa một ít sách vở và ghi chép, còn có hai chiếc máy tính.
Trước bàn là một cửa sổ bằng thủy tinh kéo từ sàn nhà đến tận trần, nhìn ra ngoài chính là khu rừng lúc trước Kim Doyoung thường ngồi.
Kim Doyoung không nhịn được, bước về phía đó.
Anh nhớ tới dáng vẻ của Jung Jaehyun khi ngồi làm việc trước bàn.
Cậu ta thường bất tri bất giác cắn cắn bút, tay trái thường xuyên búng tay thành nhịp.
Jaehyun còn thích vừa làm việc vừa uống chút gì đó ngọt ngọt, kết quả là có lần làm đổ cả một cốc nước hoa quả ra bàn.
Lúc đó anh đứng trong khu rừng phía đối diện nhìn cậu ta luống ca luống cuống lau giấy tờ và quần áo.
Ánh mặt trời bốn giờ chiều đã không còn quá chói chang.
Nắng lười biếng nhảy múa trên thân thể Kim Doyoung khiến cả người anh như được bao phủ trong một quầng sáng màu vàng kim, nhìn qua giống như một cục bông xù xù.
Lúc Jung Jaehyun vào phòng vừa vặn trông thấy một cảnh như thế.
Yên bình mà đẹp đẽ.
Cậu đứng im lặng trước cửa phòng nhìn một lúc, sau đó bước lại sau lưng anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Kim Doyoung.".
Giọng cậu đã rất nhẹ rồi, nhưng Kim Doyoung vẫn bị giật mình, vật đang nắm trong tay liền rơi xuống đất.
Jung Jaehyun vội nhặt lên giúp anh, phát hiện đó là mấy tờ tạp chí cậu để trên bàn trà, toàn bộ đều đang mở ở trang có tin về mình.
Kim Doyoung hoảng hốt cướp lại: "Tôi chỉ tiện tay đọc chút thôi, rất vô vị, lãng phí tế bào não, về sau đừng có mua nữa." Vừa nói anh vừa vứt đám tạp chí đó vào thùng rác.
Jung Jaehyun cười: "Thật ra nội dung mỗi bài báo tôi đều đã nghiên cứu rồi, chỉ có tòa soạn của anh là nhẹ nhàng nhất. Có phải anh đã nói giúp tôi không?".
Kim Doyoung nhíu mày, vừa định đáp thì Jung Jaehyun đã khoát tay không chút lưu tâm: "Anh tuyệt đối đừng nói mấy lời an ủi, tôi sẽ buồn cười chết mất. Thật ra việc hát được hay không tôi cũng chẳng để ý đâu, thật đấy.".
Kim Doyoung nhìn cậu: "Thật?".
Ánh mắt anh rất sáng.
Jung Jaehyun nhìn con ngươi đen láy trong mắt người đối diện đang phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tươi cười của mình.
Thật xấu.
Cậu hơi sững ra, từ từ thu lại nụ cười, quay người dựa vào cạnh bàn, rút một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Qua một lúc lâu, Jung Jaehyun rốt cuộc mở miệng: "Thực ra trong đống tin kia có một cái viết rất đúng, có một khoảng thời gian tôi hút thuốc uống rượu rất nhiều. Hẳn anh cũng biết là khoảng thời gian nào rồi đấy.".
Cậu dừng một chút, rít một hơi thuốc: "Lúc đó, mỗi ngày tôi đều bị làm phiền bởi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại và tin nhắn, có đe dọa, có mắng chửi, có uy hiếp, thậm chí cả tận tình khuyên tôi ra đầu thú... Sau đó bên nguyên rút đơn kiện, nhưng cuộc chiến của tôi vẫn chẳng dừng lại. Tôi không làm chuyện đó, Kim Doyoung, anh có tin không? Tôi chưa từng làm thế.".
Kim Doyoung hơi hé miệng.
Jung Jaehyun lại tiếp tục nói: "Nếu bảo lúc đó không tuyệt vọng thì là nói dối. Rõ ràng mấy ngày trước tôi còn đang chuẩn bị phát hành album, thế mà vừa chớp mắt một cái đã biến thành một con chó hoang, chỉ có thể trốn ra nước ngoài, trên lưng lại còn mang tội danh. Tôi không thể khống chế cảm xúc của mình, tôi sợ mình sẽ phát điên, chỉ có thể tận lực uống rượu, hút thuốc... Về sau, cổ họng có vấn đề... Bài hát ngày hôm đó, chưa bao giờ tôi nghĩ một bài đơn giản như thế mà lại có ngày mình hát khó khăn tới vậy, tôi thật sự...".
Cậu ta khó khăn nói nốt: "Tôi thật sự, đã cố gắng hết sức rồi.".
Kim Doyoung không lên tiếng.
Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng hơi thở quanh quẩn.
Không biết qua bao lâu, Jung Jaehyun thở dài một hơi: "Cũng may mọi việc đều đã qua rồi. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là không thể hát được như trước đây nữa thôi, còn chưa đến nỗi mất tiếng, rồi sẽ quen thôi, đúng không?".
Kim Doyoung vẫn không lên tiếng.
Anh đi đến bên góc tường, kéo tấm rèm cửa nặng trịch xuống, căn phòng vốn sáng sủa thoáng cái tối lại.
"Jung Jaehyun, cậu hát đi.".
Kim Doyoung nói.
Chẳng biết có phải vì đã lâu chưa cất tiếng không mà giọng anh hơi khàn khàn.
Jung Jaehyun sững ra: "Anh muốn nghe cái gì?".
Kim Doyoung: "Tùy cậu.".
Jung Jaehyun nhìn anh cười: "Vậy tôi hát một bài tiếng Anh vậy.".
"I don't know what it is but I got that feeling
Waking up in this bed next to you, swear the room, yeah, got no ceiling
If we lay, let the dangers pass up by
I might get to too much talking, I might have to tell you something
Damn, I like me better when I'm with you
I like me better when I'm with you
I knew from the first time I stayed for a long time
'Cause I like me better when, I like me better when I'm with you..."
Một ca khúc rất thích hợp để hát chay.
Tiếng hát của Jung Jaehyun vang lên giữa phòng, chậm rãi, dịu dàng.
Nhưng hát được một nửa, cậu đột nhiên dừng lại.
Jaehyun nhìn thấy nước mắt Kim Doyoung không khống chế được mà rơi xuống, làm ướt cả khuôn mặt.
Jung Jaehyun sững sờ.
Vì mình sao?
Trái tim Jung Jaehyun vừa chua xót vừa xúc động, một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Trước giờ cậu vẫn không biết rằng nước mắt một người đàn ông lại có thể khiến bản thân chẳng biết phải làm gì như thế này.
Nói thật thì, cũng chưa bao giờ nghĩ Kim Doyoung lại thích khóc đến thế.
Jung Jaehyun không nhịn được mà khẽ cười, sau đó đứng thẳng người dậy, đến trước mặt Kim Doyoung, nắm lấy tay phải của anh, đặt nó lên cổ mình...
"Stay where you are, stay where you are
Stay here with me
Stay where you are, stay where you are
Oh
Stay where you are, stay where you are
Stay here with me
Right here with me
Yeah, yeah
Yeah, yeah
I like me better when I'm with you
I like me better when I'm with you
I knew from the first time I stayed for a long time
'Cause I like me better when, I like me better when I'm with you
I like me better when, I like me better when I'm with you.".
Kim Doyoung ngây người nhìn Jung Jaehyun.
Lòng bàn tay anh dán sát vào cổ họng cậu, mỗi một chuyển động của âm thanh anh đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Loại cảm giác rung động khẽ khàng này giống như hô hấp, khiến cả người anh tràn đầy năng lượng.
Đợi đến khi kết thúc bài hát Jung Jaehyun cẩn thận lau nước mắt trên mặt Kim Doyoung, ôm chặt lấy anh:
"Anh tặng tôi nước mắt, tôi dâng anh tiếng hát.".
"Kim Doyoung, cảm ơn anh.".
____
#14
Dạo gần đây Jung Jaehyun có phần buồn bực, cậu cảm thấy Kim Doyoung đang trốn mình.
Ví dụ lúc trước cậu gửi tin nhắn, Kim Doyoung đều trả lời rất nhanh, mà bây giờ, đến cả nửa ngày mới trả lời được một tin: vừa rồi bận; sạc pin điện thoại; không nhìn thấy; sóng điện thoại không tốt...
Hay lại giống như lần Jaehyun mời Doyoung đến phòng làm việc của mình ăn cơm, anh lại trả lời: gần đây bận; sức khỏe không tốt; đồ ăn trong nhà còn nhiều quá, không ăn thật lãng phí; phải dạy phụ đạo cho con gái nhà hàng xóm...
Tóm lại, tất cả các thể loại lý do.
Jung Jaehyun nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân chỉ có thể là việc anh ấy rơi nước mắt ngày hôm đó. Có lẽ anh ấy cảm thấy ngượng, nhưng Jung Jaehyun lại cảm thấy rất cảm động.
Người này khiến cậu thấy vừa ấm áp vừa vui vẻ, cậu không muốn chỉ vì chuyện này mà mất đi người bạn như anh.
Mặt khác, Kim Doyoung cũng rất phiền não.
Không biết dạo gần đây Jung Jaehyun bị làm sao, cứ liên tục rủ anh đi chơi hay đi ăn cơm, mấy lý do có thể dùng anh đều đã dùng gần hết sạch rồi.
Hiện tại Kim Doyoung còn chưa muốn gặp mặt cậu ta.
Ngày hôm đó khóc đến mức như thế, lại bị cậu ta ôm lấy, mãi cho đến giờ nhớ lại Doyoung vẫn còn ngượng chết đi được.
Nói trắng ra thì cũng chỉ tại da mặt mỏng, hơn nữa bản thân anh ngay từ đầu cũng không cách nào dùng tâm trạng bình thản để đối xử với cậu ta.
Chính điều này khiến Kim Doyoung thấy phiền não.
Bởi vậy, trốn được thì trốn thôi.
Nghĩ đến đây, Kim Doyoung lại thở dài một hơi.
Di động đột nhiên kêu.
Anh rút ra xem, quả nhiên là Jung Jaehyun.
Kim Doyoung mím môi nhấn từ chối, cùng lắm thì lát nữa bảo mình bận họp vậy.
Kết quả chẳng bao lâu sau, di động lại tiếp tục kêu.
Kim Doyoung tiếp tục từ chối, Jung Jaehyun bên kia lại gọi tiếp, rất có khí thế "Anh không nghe, tôi không dừng".
Mặc dù đã là buổi tối nhưng Kim Doyoung vẫn đang ở tòa soạn, một loạt hành động này đã thu hút sự chú ý của nhóm đồng nghiệp: "Doyoung, điện thoại gọi đến sao không nghe đi?".
Kim Doyoung lúng túng cười, cuối cùng đành phải nhận điện thoại: "A lô...".
Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Jung Jaehyun: "Phóng viên Kim, vừa rồi có phải đang bận không?".
Kim Doyoung: "...À, ừ, vừa, vừa rồi bận họp.".
Jung Jaehyun "ồ" một tiếng dài đầy ẩn ý, lại tiếp luôn: "Phóng viên danh tiếng, tôi có tin muốn báo.".
Kim Doyoung nhất thời còn chưa kịp hiểu: "Hả?".
Jung Jaehyun lại cười: "Ở chỗ tôi đang có tin về một ngôi sao, anh có muốn nghe không?".
Kim Doyoung: "Tôi...".
Jung Jaehyun ngắt lời anh: "Nếu anh muốn nghe thì lát nữa tới phòng làm việc của tôi đi. Tiện tay mang ít đồ ăn qua nhé, tôi nấu cơm rồi.".
Kim Doyoung: "...".
Anh nhịn không được, hỏi: "Đừng nói cậu ở mãi trong phòng làm việc đến tận giờ vẫn chưa ăn cơm đấy nhé?".
Jung Jaehyun: "Đúng thế. Bởi vậy tốt nhất là anh đến nhanh đi, nếu đến muộn e là tôi đã đói đến độ chẳng còn sức mà kể gì nữa đâu.".
Nói xong ngắt điện thoại luôn.
Kim Doyoung nhìn trừng trừng di động, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ bốn mươi phút.
Cuối cùng, Kim Doyoung vẫn đến phòng làm việc của Jung Jaehyun.
Lúc đến nơi đã là hơn chín giờ tối, đèn trong phòng đều được bật sáng, nhìn rất rực rỡ. Jung Jaehyun đang đứng dựa vào cửa cười hì hì đợi anh.
Kim Doyoung hơi mất tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu cầm túi đồ ăn bước thẳng vào trong.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Jung Jaehyun, Kim Doyoung cũng ngồi xuống ăn cùng với cậu.
Không khí trên bàn ăn rõ ràng tốt hơn nhiều, hai người nói chuyện câu được câu mất...
Kim Doyoung: "Sau này cậu mua mấy món để sẵn đi, cứ thế này mãi không tốt đâu.".
Jung Jaehyun: "Bình thường cũng có chuẩn bị đồ ăn, nhưng hôm nay vì Lee Haechan cần gấp demo một bài hát, nhất định phải hoàn thành trong hai ngày, bận bù đầu nên quên hết cả. Ăn xong tôi còn phải tiếp tục làm, không thể trì hoãn được.".
Kim Doyoung: "Hai người hình như... trước đây đều hợp tác rất tốt.".
Jung Jaehyun gật đầu: "Ừ, đúng thế, về mặt cá nhân chúng tôi còn là bạn bè. Nói ra thì phòng làm việc này thành lập, một nửa lý do là vì cậu ta mà.".
Kim Doyoung hơi sững ra.
Jung Jaehyun tiếp tục nói: "Đúng rồi, tin tức nhắc đến với anh trong điện thoại chính là tên đó ngày kia sẽ có hẹn ăn cơm với một đạo diễn nổi tiếng ở Landmark, anh có thể đến đó canh sẵn. Bọn họ hình như định hợp tác.".
Nói rồi dường như cậu sực nhớ ra điều gì, lại bổ sung: "Có điều cậu ta không phải tôi, nội dung viết đừng tiêu cực quá.".
Nghe thấy lời này của cậu, Kim Doyoung đột nhiên tức giận, buồn bực nói:
"Tôi chỉ phụ trách chụp ảnh, nội dung bài báo không phải tôi viết. Nếu cậu không tin tôi, vậy tôi không đi là được.".
Lời vừa nói xong, Jung Jaehyun cũng cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích: "Ý tôi không phải thế...".
Có điều không khí đã lạnh đi rồi.
Hai người cứ thế trầm mặc ăn nốt bữa cơm, Kim Doyoung thu dọn bát đũa đem đi rửa.
Jung Jaehyun cũng đứng ngay cửa phòng bếp, chẳng nói một lời cứ im lặng nhìn anh, không biết đang nghĩ gì.
Kim Doyoung dường như không mấy tập trung, rõ ràng chỉ là rửa mấy cái bát mà cũng làm nước văng tung tóe. Đợi được đến khi anh rửa xong thì trên người đã dính ướt không ít.
Đang lúc Kim Doyoung ngó nghiêng tìm xem trong bếp có gì lau tay được không thì Jung Jaehyun lại bước đến nắm lấy tay anh.
Kim Doyoung giật mình nhìn cậu ta.
Jung Jaehyun cầm khăn tay, từng chút từng chút một nhẹ nhàng giúp anh lau những giọt nước trên tay lẫn trên người.
Mặt Kim Doyoung thoáng cái đỏ rực, cố giằng tay ra, hốt hoảng nói: "Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.".
Jung Jaehyun không lên tiếng, chẳng qua lực tay lại tăng thêm một phần.
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người trước mặt: "Kim Doyoung, không biết tại sao nhưng tôi cứ có cảm giác anh sợ tôi.".
Kim Doyoung cứng đờ, không dám nhìn cậu, chỉ nhỏ giọng đáp: "Không có, cậu nghĩ nhiều quá rồi.".
Jung Jaehyun vẫn không chịu buông tay: "Kim Doyoung, tôi xin lỗi về câu nói vừa rồi. Anh đừng sợ tôi, cũng đừng trốn tôi.".
Giọng điệu của Jung Jaehyun vô cùng nghiêm túc, nhưng Kim Doyoung nghe vào lại thất thần.
Anh đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, có lần người nhà mua một chậu cá về, bên trong là mấy con đuôi quạt đỏ rất đẹp, Doyoung cứ say mê mà ngắm nhìn mãi. Mẹ Kim thấy con thích liền để anh mang vào phòng đặt trên giá sách nuôi.
Nhưng Kim Doyoung lại lắc đầu.
Anh không dám.
Anh sợ có ngày mình vô tình làm đổ chậu cá, hoặc có thể nuôi không tốt mà khiến chúng chết cá. Những con vật đẹp đẽ như thế, anh chỉ cần đứng xa ngắm nhìn là đã đủ rồi.
Từ trước đến nay, Kim Doyoung vẫn là một người nhát gan.
Cả cuộc đời này việc dũng cảm nhất anh từng làm, có lẽ chính là lần kích động đem tặng bánh ga tô sinh nhật cho Jung Jaehyun.
Nghĩ đến đây, Kim Doyoung không nhịn được mà ngẩng đầu.
Người trước mắt này, anh đã từng theo đuôi, đã từng phỏng vấn, họ từng cùng ăn cơm, cùng dạo công viên nói chuyện phiếm.
Jaehyun từng hát cho Doyoung nghe, nhìn anh rơi lệ.
Hóa ra không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa họ đã trở nên gần gũi đến vậy.
Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy khó mà tưởng tượng nổi, thế nhưng đó lại là sự thật.
Jung Jaehyun cũng giống như con cá đuôi quạt đỏ ấy.
Đến lúc anh không nhịn nổi, lấy hết dũng khí tiến đến muốn sờ một cái thì lại bị chú cá phát hiện. Ấy thế nhưng chú cá đó chẳng những không trốn mất, ngược lại còn thân mật bơi tới gần...
Bất ngờ đến độ Doyoung cũng không đề phòng trước.
Tựa như một trận mưa rào bất chợt, xóa tan hàng rào phòng ngự vốn chưa bắt đầu xây của Kim Doyoung.
Điều này khiến anh bất an, không biết phải làm sao mới tốt.
Dù vậy, có câu nói thế nào ấy nhỉ...
Điều gì phải đến thì sẽ đến thôi.
Kim Doyoung thầm thở dài một hơi, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm đi nhiều.
Jung Jaehyun chẳng biết gì, thấy người đối diện cứ mãi im lặng thì trở nên căng thẳng: "Kim Doyoung, anh...".
Kim Doyoung lắc đầu: "Thật ra từ rất lâu về trước, tôi đã muốn nói một câu.".
Jung Jaehyun: "Câu gì?".
"Jung Jaehyun, được quen anh, thật vui.".
Khóe miệng Kim Doyoung khẽ cong lên, cười đẹp đến độ khiến Jung Jaehyun hoa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro