Chương 5
#11
Ngồi trong quán The Moon, lúc này Kim Doyoung mới có cơ hội quan sát kỹ người trước mặt.
Jung Jaehyun đã cởi áo vest, nút ở tay áo sơ mi cũng đã thả ra, cà vạt không còn nghiêm chỉnh như lúc đầu nữa, so với khi bước trên thảm đỏ ban chiều thì cả người mất đi vài phần nghiêm túc, lại nhiều thêm đôi chút ngỗ ngược.
Jung Jaehyun đang chăm chú rót trà cũng cảm thấy ánh nhìn của người đối diện, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?".
Kim Doyoung chột dạ cúi mặt xuống: "Không có gì.".
Tiếp theo lại giống như nhớ ra chuyện gì, anh liền hỏi: "Hôm nay lúc bọn họ bảo cậu hát, sao cậu không hát thế?".
Jung Jaehyun không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Anh đã từng nghe tôi hát chưa?".
Kim Doyoung gật đầu.
Jung Jaehyun: "Có thích bài nào không?".
Kim Doyoung buột miệng: "Tôi thích nhất bài 'Forever only'.".
Jung Jaehyun: "Ừ, bài đó tôi cũng rất thích.".
Jaehyun dừng một chút, lại tiếp: "Thật ra nói với anh cũng không sao. Kim Doyoung, tôi không thể hát được nữa rồi.".
Lúc nói câu này giọng Jung Jaehyun hơi trầm xuống, Kim Doyoung hoài nghi bản thân có phải nghe nhầm rồi không: "Cái gì?".
Jung Jaehyun: "Mấy năm trước phải phẫu thuật, thật ra cũng không đến nỗi không mở miệng được, chỉ là không cách nào hát được như trước đây. Hơi ngắn lại không ổn định, âm giọng khàn khàn, tóm lại có rất nhiều vấn đề, không thể hồi phục lại như cũ. Thời gian lâu rồi, cũng chẳng còn muốn mở miệng hát nữa.".
Nói cho cùng, Jung Jaehyun là người rất kiêu ngạo.
Cũng giống như làm một bài thi, con người tài năng xuất chúng như anh rõ ràng có thể đạt chín mươi điểm, làm đến một nửa phát hiện bút hỏng rồi, chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân nhận sáu mươi điểm mà thôi.
Bản thân anh dường như cũng không dám đối mặt với sự thật này, nói gì đến việc đưa bài làm cho người khác xem chứ?
Kim Doyoung chấn động, anh thậm chí còn không nhận ra mình đã đứng hẳn lên: "Là vì sự việc năm đó à?".
Jung Jaehyun ngẩn ra: "Sao anh lại nghĩ thế? Không phải đâu.".
"Vậy tại sao cậu còn muốn rời khỏi giới giải trí?" - Kim Doyoung cao giọng hỏi.
Mà nếu đã đi rồi, sao còn quay trở lại xuất hiện trước ánh mắt soi mói của thiên hạ nữa? Anh thậm chí đã tưởng tượng ra đến lúc đám phóng viên biết đến sự thật này sẽ bàn tán về cậu với giọng điệu mỉa mai thế nào.
Những hào quang đã qua sẽ giống như mũi dao sắc nhọn khiến người ta không thể chịu nổi.
Đối với người ngoài mà nói, có thể cũng chẳng to tát gì, dù sao tài năng của Jung Jaehyun vẫn còn đó, vẫn sáng tác được mà.
Nhưng Kim Doyoung biết, Jung Jaehyun rất để ý. Một người đứng trước ống kính luôn thoải mái chiều lòng người hâm mộ như thế, nếu không phải rất để ý thì sao lại từ chối yêu cầu của ký giả?
Chẳng qua, càng để ý thì lại càng dễ bị tổn thương.
Kim Doyoung không nói thêm nữa.
Đột nhiên anh phát hiện, bản thân có lẽ trước giờ chưa từng hiểu rõ Jung Jaehyun.
Cũng đúng, mình mới thực sự quen biết với cậu ta bao lâu chứ?
Anh hơi tức giận, lại không biết bản thân đang giận cái gì, chỉ đành ngồi xuống, im lặng ăn cơm.
Jung Jaehyun hơi bất ngờ, cậu chẳng dự đoán được phản ứng của Kim Doyoung lại mạnh mẽ đến thế.
Đương nhiên, Jaehyun bất ngờ nhất là bản thân lại có thể đơn giản nhẹ nhàng nói chuyện này ra đến vậy, đặc biệt khi đối phương lại là thợ săn ảnh.
Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ là vì Kim Doyoung toát ra loại khí chất khiến người khác yên tâm, đây cũng là lý do cậu cứ tìm gặp anh nói chuyện hết lần này đến lần khác.
Mình nguyện ý tin tưởng anh ấy, Jung Jaehyun nghĩ.
Thấy không khí trên bàn ăn càng ngày càng cứng nhắc, Jung Jaehyun nghĩ một chút, rút di động ra.
"Ăn cơm không thì hơi buồn, chúng ta chơi trò chơi đi?".
Kim Doyoung: "Trò chơi? Trò gì?".
Jung Jaehyun ra vẻ bí mật: "Trắc nghiệm tâm lý, chuẩn lắm đấy.".
Cậu nhìn màn hình điện thoại, đọc từng chữ một lên: "Trong lòng anh, tôi là màu gì? Một, màu đỏ. Hai, màu lam. Ba, màu trắng. Bốn, màu đen. Năm, màu cam. Sáu, màu lục. Anh chọn cái nào?".
Kim Doyoung: "...".
Trắc nghiệm chán muốn chết!
Khổ nỗi Jung Jaehyun lại mang bộ mặt đầy mong đợi nhìn anh, Kim Doyoung đành trơ mặt chọn một màu: "Màu cam.".
Jung Jaehyun nhìn xuống đáp án: "Chọn màu cam chứng tỏ đối phương trong lòng bạn là...".
Cậu nhìn anh một cái đầy ẩn ý: "... một người rất đáng ghét.".
Kim Doyoung ngẩn ra, sau đó trừng mắt: "Cái này chẳng đúng tý nào!".
Jung Jaehyun nhún vai: "Được rồi, vậy đổi câu khác, mỗi lần nhìn thấy tôi anh lại nghĩ đến loài động vật nào? Một, mèo. Hai, khỉ. Ba, thỏ. Bốn, cá. Năm, chim. Sáu, chó. Anh chọn đi.".
Lần này Kim Doyoung không dám qua loa đại khái, anh nghĩ một hồi, cảm thấy "Chó" có vẻ phù hợp nhất rồi, thế là anh nói rất chắc chắn: "Chọn sáu, chó.".
Jung Jaehyun "ồ" một tiếng thật dài: "Chó, chứng tỏ anh xem tôi là đồ ngốc.".
Kim Doyoung tí nữa thì nhảy dựng lên: "Tôi không có!".
Jung Jaehyun như cười như không nhìn anh.
Kim Doyoung lúng túng muốn chết.
Mấy loại trắc nghiệm này bình thường không phải đều là "người dễ thương", "người có tính khí tốt" gì gì đó ư? Lần này sao lại...
Anh nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng gào lên một câu: "Thử câu khác!".
Jung Jaehyun có phần bất đắc dĩ, tìm tìm kiếm kiếm một lúc trên điện thoại: "Được rồi, câu cuối cùng, đây là trắc nghiệm quan hệ về sau của chúng ta như thế nào. Anh thấy loại sự vật nào thể hiện gần giống nhất với cảm giác khi chúng ta bên nhau? Một, đám mây. Hai, đại dương. Ba, ngọn lửa. Bốn, ánh mặt trời. Năm, cây gỗ. Sáu, núi cao.".
Mấy lựa chọn này nhìn riêng ra thì cái nào cũng có ý nghĩa tượng trưng rất tốt, nhưng Kim Doyoung lại cảm thấy chúng giống như "cái bẫy chết người" vậy.
Cảm giác khi ở bên nhau?
Kim Doyoung nghĩ cả nửa ngày, phát hiện anh không thể nói rõ ràng ra được.
Anh luôn đặt Jung Jaehyun ở vị trí một người bạn đặc biệt, số lần họ ngồi bên nhau nói chuyện phiếm cũng không nhiều, nếu nhất định phải chọn một biểu tượng thì...
Kim Doyoung ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: "Ngọn lửa."
Jung Jaehyun gật đầu: "Được rồi, để tôi xem. Chọn đám mây, là hai người xa lạ. Chọn đại dương, là tri âm tri kỷ. Nếu chọn ngọn lửa, là...".
Jung Jaehyun đọc một nửa, đột nhiên dừng lại.
Kim Doyoung sốt ruột: "Là cái gì?".
Jung Jaehyun nhìn điện thoại, lại nhìn Kim Doyoung, ho khẽ một tiếng.
Kim Doyoung khó hiểu: "Anh nói nhanh lên.".
Jung Jaehyun: "À, di động hết pin, tự động tắt máy rồi.".
Kim Doyoung: "...".
Kim Doyoung chợt nhận ra: "Jung Jaehyun mấy câu trắc nghiệm vừa rồi có phải là cậu trêu tôi không đấy?".
Jung Jaehyun cười hì hì: "Tôi giống loại người đó sao?".
Kim Doyoung câm nín: Người này thật đúng là thích lừa người khác. Tốn công anh còn nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời, có lẽ toàn bộ đều là do người này tự bịa ra cả thôi.
Jung Jaehyun lại như chẳng để ý, vươn vai cho đỡ mỏi: "Thôi, ăn no rồi, chúng ta về đi.".
Kim Doyoung điềm tĩnh nâng máy ảnh lên điên cuồng chụp người trước mặt: "Ngày mai đem chỗ ảnh này nộp cho chủ biên.".
Jung Jaehyun ra vẻ cầu xin: "Phóng viên Kim, tôi sai rồi.".
Kim Doyoung không thèm để ý anh ta, đi trước.
Jung Jaehyun cũng chậm rãi theo sau, tay trái vắt áo khoác, tay phải cầm di động.
Chẳng biết có phải nhấn vào phím nào không, màn hình điện thoại đột nhiên bừng sáng, hiện ra một dòng chữ không to không nhỏ.
Ngọn lửa - Người yêu.
____
#12
Kim Doyoung vẫn luôn cho rằng, bất kể họng của Jung Jaehyun có vấn đề gì, bất kể cậu có muốn hay không, chỉ cần cậu vẫn ở trong giới giải trí thì sớm muộn gì cũng sẽ có lúc phải mở miệng hát.
Đến lúc đó, Jung Jaehyun phải làm sao?
.
Kim Doyoung không ngờ, ngày đó lại đến sớm như vậy.
Jung Jaehyun cùng hai nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng khác cùng tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc.
Bản thân tiết mục thì cũng chẳng có gì, chỉ đơn giản là cho điểm hoặc đưa ra ý kiến hướng dẫn cho thí sinh. Vốn dựa theo kịch bản thì cũng không có yêu cầu giám khảo phải ca hát gì cả, nhưng có lẽ do không khí tiết mục quá vui vẻ, người dẫn chương trình liền nhiệt tình mời ban giám khảo lên sân khấu hát vài câu, qua đó cổ vũ tinh thần các thí sinh.
Jung Jaehyun là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người có thâm niên trong nghề ngắn nhất trong ban giám khảo, mắt thấy hai vị tiền bối đều đã cất giọng, cậu làm sao có thể từ chối được.
Đây là lần đầu tiên từ khi quay trở lại, Jung Jaehyun cất giọng hát trước ống kính.
Jung Jaehyun hát một bài tình ca ngọt ngào, khi cậu hát, khuôn mặt vẫn mang nét cười nhàn nhạt, sóng mắt lưu chuyển, nhìn giống như một người đàn ông bị trói chặt trong lưới tình nóng bỏng, tản ra một sức hấp dẫn khiến người khác khó có thể chống cự.
Nếu một bài hát tính một trăm điểm, bao gồm năm mươi điểm kỹ thuật, năm mươi điểm tình cảm, thì Jung Jaehyun rõ ràng đã lấy được trọn vẹn năm mươi điểm sau.
Chí ít trông bộ dáng cậu ta cũng rất nhập tâm.
Thế nhưng năm mươi điểm đầu tiên...
Hơi không đủ, giọng không ổn định, thậm chí còn có chỗ sai nhịp.
Liệu được mấy điểm đây?
Có lẽ so với người bình thường thì cậu hát cũng rất tốt.
Thế nhưng, cậu là Jung Jaehyun.
Một Jung Jaehyun đã dùng giọng hát của mình để chinh phục biết bao người.
Đây là trường quay của tiết mục tuyển chọn tài năng âm nhạc, chất lượng các loại nhạc cụ, loa đài đều thuộc hạng nhất, bây giờ hát thành như vậy, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Thất bại thảm hại.
Không ngoài dự đoán, sau ngày hôm đó, Jung Jaehyun lại trở thành cái tên nóng hổi trên các tờ báo giải trí.
Mặc dù tin tức này cũng chẳng to tát đến độ được lên trang nhất, nhưng tiêu đề thì vẫn rất chói mắt:
"Thiên vương năm nào nay phải dùng ngoại hình kiếm cơm?"
"Nguồn tin từ người biết rõ nội tình trong giới: Hút thuốc, uống rượu đã phá hủy giọng hát của Jung Jaehyun."
"Jung Jaehyun lần đầu cất giọng sau khi quay lại, người nghe thất vọng."
...
Người bình thường đối với các nhân vật nổi tiếng đều có sự tò mò lẫn hà khắc, cũng chưa bao giờ keo kiệt mà không thêm vài lời bình luận, đặc biệt là với những tin tức tiêu cực.
Điều này, thân là người nổi tiếng, Jung Jaehyun lại càng hiểu rõ hơn.
.
Tòa soạn nơi Kim Doyoung làm việc cũng có bài về chuyện này, tiêu đề xem như bình thường:
"Jung Jaehyun trạng thái không tốt, giọng hát bị phê bình.".
Kim Doyoung tiện tay lật xem một chút, sau đó ném tờ báo ra rõ xa, nhanh chân rời khỏi tòa soạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro