Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Jaechun đam mỹ) Chiết Quế

Chiết quế

” Thời tiết sao lại nóng như vầy a.”

Park Yoochun xoa xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, nhịn không được oán giận đứng lên. Đứng lại, hắn nhìn trái phải bốn bề vắng lặng, mới lạng lẽ duỗi tay ra, lập tức, một cây quạt xuất hiện ở trong tay hắn.

Vừa phe phẩy cây quạt, Park Yoochun rảo chân bước đến ngoài thành.

” Đứng lại.”

Park Yoochun đang cắm cúi đi hoảng sợ dừng lại, ngẩng lên thì thấy ba người đương chắn đường hắn.

” Quả  nhiên là quế thụ tinh, có thể tu luyện hình người, xem ra ít nhất đã có năm trăm năm đạo hạnh .” Một đạo sĩ cẩn thận nhìn hắn, quay lại mỉm cười với hai tên phía sau.

” Động phủ của tôn chủ vừa mới sửa lại, nếu bắt nó về để ở hoa viên, tôn chủ nhất định rất hài lòng”

Một người khác cũng mỉm cười.

” Đúng vậy, lan quế lưu phương, vốn là rất tốt.”

Người thứ ba cũng gật đầu..

Park Yoochun nghe ba người nọ nói chuyện, cảm thấy bị coi thường.

Đúng như bọn họ nói, Park Yoochun không phải người, mà là một thụ tinh. Bản thể của hắn sinh trưởng ở linh xuyên Nam Sang, là một gốc cây quế đã hơn năm trăm năm tuổi.

Nhưng cho dù chính mình không phải người, đây cũng không phải là quá bị xem thường sao?

Ba người kia cứ tự quyết định như vậy, cứ như là chính hắn cũng đã đồng tình. Hiển nhiên, trong mắt người ta, một quế thụ tinh căn bản không có quyền lên tiếng hay tự chủ gì cả.

Chi bằng Park Yoochun này tự mình quyết chuyện của mình, ba vị đạo sĩ trước mặt pháp lực không nhỏ, hắn dù là yêu, nhưng phàm là cỏ cây thì đạo hạnh đều yếu, nếu không muốn bị bắt đi thì chạy là thượng sách!

” Chạy đi đâu?”

Vừa thấy Park Yoochun xoay đầu bỏ chạy, người đạo sĩ đứng đầu mắng một tiếng, vươn tay niệm chú đánh về hướng Park Yoochun. Park Yoochun thấy tình thế không tốt, đột nhiên thả người nhảy dựng, nhất thời biến mất trước mắt ba người.

Mệt mỏi dựa vào một gốc cây, Park Yoochun thở hồng hộc.

Tuy rằng hắn may mắn trốn thoát, nhưng phù chú của tên kia lại dán trên người, khiến hắn bây giờ không thể triển khai pháp lực gì cả.

Nhìn xem sắc trời, Park Yoochun như muốn khóc.

Trời ạ, không có pháp thuật, hắn phải như thế nào mới có thể trở về núi thượng a. Chỉ nghĩ tới việc phải từng bước từng bước đi bộ về, hắn đã thấy trước mắt một màu hắc ám. Hắn từng nghe người ta nói qua, núi Nam Sang địa thế hiểm trở, chưa ai có thể đặt chân tới đỉnh núi, người thường muốn đi tới sườn núi cũng phải mất bảy tám ngày. Cứ cho là hắn cố bò lên, không mệt chết thì cũng đói mà chết.

” Thật sự là đáng thương a, lại còn bị phù chú trấn nữa.”

Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên bên tai Park Yoochun, sợ tới mức hắn nhất thời nhảy dựng lên, quay đầu lại mới phát hiện phía sau mình không biết từ lúc nào đã có một người.

” Ngươi, ngươi từ nơi này nhảy ra?”

Thấy hắn mệnh dài, không phải muốn hù chết hắn chứ?

Park Yoochun tức giận nhìn trừng trừng vào địch nhân, đang muốn phát hỏa, bỗng vừa định thần lại nhịn không được mà hơi hé miệng ngây dại.

Nhân gian sao lại có một nam tử tuấn tú mỹ lệ đến vậy?

Da như tuyết ngọc, mặt đẹp như hoa, môi như thu thủy, toàn thân toát ra khí chất thanh hoa cao thượng, nam tử này đột nhiên xuất hiện như tiên tử đường đột hạ phàm, thanh tao siêu dật, băng thạnh ngọc khiết.

Lúc này, người nọ đứng dựa vào cây rất thoải mái, đối mắt trong suốt nhìn Park Yoochun không rời. Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay tà áo trắng, khiến người khác có cảm giác hắn tựa hồ có thể theo gió bay đi.

” Thế nào? Có phải ta đẹp quá nên ngươi mới ngắm nhìn đến ngây người?”

Thấy Park Yoochun ngơ ngẩn nhìn mình, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Kim JaeJoong thoáng hiện ra ý cười nhàn nhạt, khiến hắn vốn thoát tục như mây cao bỗng có thêm vài phần ôn như trần thế.

” Nói bậy, ngươi làm gì đẹp .”

Park Yoochun đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, không chịu thừa nhận là mình vừa nhìn người ta đến ngây người ra.

” Không thừa nhận à, thật là một tiểu hoa quế đáng yêu mà……” Nhìn thấy Park Yoochun hai gò má ửng đỏ, dáng bộ xinh đẹp ngượng ngùng, Kim JaeJoong không nhịn được bèn nở nụ cười, bỗng nhiên vươn tay khẽ vuốt lên gò má Park Yoochun.

Ngón tay ấm áp  nhẹ nhàng như lông vũ khẽ quệt ngang mặt Park Yoochun. Park Yoochun theo bản năng run rẩy một chút, cảm thấy khi ngón tay kia ngang qua trong lòng mình cũng có chút không bình thường, một cảm giác thoải mái đến kì lạ.

” Ngươi làm gì vậy?”

Park Yoochun hoảng hốt thoát khỏi cơn mê, nhất thời ửng hồng hai gò má.

Người này vừa thấy hắn đã động chân động tay, không phải có chút quá đáng sao. Cho dù hắn có dung nhan xinh đẹp thế nào thì cũng không thể tùy tiện sờ hắn như thế. Ghét hơn nữa lại là, bản thân bị hắn sờ mó như thế lại có phần cảm thấy thoải mái.

Thẹn quá thành giận, Park Yoochun liền nhìn Kim JaeJoong một cách xem thường.

Hơi thở Kim JaeJoong bỗng nhiên dồn dập.

Lúc này hai gò má trắng nõn của Park Yoochun ửng ửng hồng, đôi mắt trong sáng mở lớn hơn, bộ dạng tức giận này, nụ cười khinh mạn này của hắn đáng yêu biết bao, khiến ngưòi ta nhìn thấy quả muốn một ngụm nuốt vào.

” Đúng rồi, ngươi làm sao biết ta là quế thụ?” Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, Park Yoochun lui ra phía sau vài bước, cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương.

Người này không phải cũng muốn nhổ hắn về chứ?

” Ta không chỉ biết ngươi là hoa quế thụ, ta còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện khác của ngươi……”

Kim JaeJoong nhìn Park Yoochun, ánh mắt trong suốt lấp lánh cười.

Người này cười lên quả thực là đẹp. Còn hơn cả bộ dạng cao quý trong treo nhưng lạnh lùng ban nãy, hắn thích y cười rộ lên như vậy, cảm giác thật ấm áp. Ngay cả giọng nói cũng rất ấm, thấp nhu trong sáng, phía cuối còn ngân ra tạo cảm giác thật du dương êm ái.

Nhìn lúm đồng tiền của Kim JaeJoong đến si mê, Park Yoochun nhịn không được, miên man suy nghĩ đứng lên.

” Này tiểu hoa quế, không cần ngẩn người nhìn ta như vậy , ngươi nói trước cho ta biết, có muốn ta giúp ngươi bóc thứ bùa chú đó ra không?” Trừng mắt nhìn, Kim JaeJoong cười dài hỏi Park Yoochun.

” Đương nhiên có.”

Park Yoochun gật đầu chạy nhanh tới, người này có thể nhìn ra bản thể của hắn, so với hắn nhất định là pháp lực cao cường hơn, ắt có thể giúp hắn giải trừ thứ bùa chú chết toi này.

” Vậy ngươi cảm tạ ta thế nào?”

Kim JaeJoong đơn giản ngồi xuống cạnh Park Yoochun, không để ý xem áo có lấm tro bụi hay không.

Nào có ai trước khi làm phước lại nghĩ tới chuyện này, kẻ này quả thực rất vô lại .

Park Yoochun buồn bực trừng mắt nhìn Kim JaeJoong.

” Hôn ta một chút, ta liền giúp ngươi bóc đi.” Kim JaeJoong trừng mắt đưa ra yêu cầu.

” Ta không cần.”

Park Yoochun liếc mắt nhìn Kim JaeJoong một cái, không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt. Tuy rằng hắn hầu như chỉ ở nơi núi rừng hẻo lánh nhưng cũng biết, hôn môi không phải là chuyện muốn tùy tiện làm với ai cũng được.

Thật quá đáng yêu.

Nhìn thấy Park Yoochun vừa buồn vừa giận, từ khóe mắt to rưng rưng đến điệu bộ đáng yêu, Kim JaeJoong nhịn không được liền vươn tay , ôn nhu đặt trên môi Park Yoochun.

” Ngươi sao cứ thích động tay động chân vậy, thực tiểu nhân……”

Park Yoochun gạt bàn tay xấu xa của Kim JaeJoong ra, nhìn thẳng vào mắt hắn mà mắng

” Vô lại a……”

Kim JaeJoong nhăn nhở cười, nhàn nhã đứng lên, y phủi phủi trên người, mặc dù không hề bị lấm bẩn, lẩm bẩm: ” Đã có người không thích được giúp đỡ, ta đây đành phải đi rồi. Chẳng qua núi cao đường xa, nghe nói trên đường sài lang hổ báo cũng khá nhiều, cũng không biết hoa quế bọn họ có ăn hay không nữa…..”

Cái nên nam nhân này tuấn mỹ là vậy mà cứ thích hù dọa hắn, có chết cũng không thèm…… Park Yoochun rất có khí cốt không thèm nhìn Kim JaeJoong. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn có chút do dự  .

Không lẽ phải tự mình đi về? Thật sự sẽ chết người đó. Thôi, quên đi, ai bảo hắn rơi vào tình cảnh chẳng mấy hay ho này, vả lại tên này cũng vô cùng xinh đẹp, hôn y một chút ta cũng không có thiệt gì.

Nhưng khi Park Yoochun vừa quyết định xong, quay đầu lại thì Kim JaeJoong đã biến mất tự lúc nào.

Đúng là người xấu, thấy chết mà không cứu.

Park Yoochun tức giận nói.

” Ở trong này.”

Nghe tiếng quát mắng, Park Yoochun lúc này đang chuẩn bị lên đường trở lại Nam Sang bi thảm nhận ra, hắn bị ba tên đạo sĩ kia đuổi tới nơi rồi!

Thấy ba tên kia sắp lấy dây thừng ra trói mình, Park Yoochun như muốn khóc. Hối hận quá, sớm biết thế này đã đáp ứng yêu cầu của tên kia cho rồi.

” Tiểu hoa quế, ngươi hiện tại có muốn ta cứu hay không a?”

Bỗng nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.  Park Yoochun chạy trái chạy phải nhìn xem, tuy nhiên không thấy được thân ảnh của Kim JaeJoong, bất quá hắn vội vàng gật đầu, reo lên “Có có có!”

Trong nháy mắt, Park Yoochun cảm thấy mình đang lọt vào một vòng tay ôm ấm áp. Hắn ngẩng đầu lên vừa lúc trông thấy ý cười trong đôi mắt trong veo của Kim JaeJoong.

” Vậy ngươi là đáp ứng yêu cầu của ta ?”

Kim JaeJoong vừa cười vừa bỡn cợt làm cho Park Yoochun nhất thời thấy buồn bực dâng lên.

Người này quả là biết lợi dụng lúc kẻ khác gặp khó khăn.  Kim JaeJoong liếc mắt một cái, Park Yoochun thực sự không tâm phục chút nào, nhưng hoàn toàn không nhận ra lúc này chính hắn đang thoải mái tựa đầu vào lồng ngực Kim JaeJoong.

Quay đầu nhìn về phía ba người kia, Kim JaeJoong tươi cười, trở về khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ban nãy. Đánh giá đối phương vài lần, hắn thản nhiên nói: ” Thúy thương cũng quá phóng túng cho môn hạ , cho nhóm các ngươi cứ thế tùy ý làm bậy.”

Lời đó của Kim JaeJoong khiến ba người quá sợ hãi.

Bọn họ đúng là môn hạ của Thúy thương, một trong bốn vị thiên quân xung quanh Thanh đế.

Thiên quân tất nhiên địa vị gần với thất đế, cực kỳ tôn sủng. Thần tiên bình thường cũng không dám hô thẳng kỳ danh, mà xưng là tôn hào. Bây giờ xuất hiện một nam nhân không biết thần thánh phương nào, dám thẳng thừng gọi ra tên của chi quân.

Ba người cảm thấy kinh nghi bất định, nếu bây giờ đi như vậy quả không cam lòng, người đứng đầu do dự một lát rồi chắp tay nói: “Các hạ là người ở đâu, làm sao dám hô thẳng tên của tôn chủ ta?.”

” Ta là người nào, Thúy thương tự nhiên biết. Hôm nay nể mặt hắn, ta không khiển trách các ngươi. Về nói lại với hắn, sau này nếu không quản thúc môn hạ, ta liền thay hắn thanh lý môn hộ.”

Lời còn chưa dứt, đã không thấy Kim JaeJoong ôm Park Yoochun đâu nữa, chỉ còn thanh âm trong không khí còn quanh quẩn đâu đây, ba người nhìn nhau không nói được lời nào.

“Ngươi thiếu ta một cái hôn.”

Kim JaeJoong nhìn Park Yoochun, cười khanh khách nói.

” Thân liền thân.”

Park Yoochun cắn môi, đã nói rõ ràng, nhưng đến lúc phải làm thật thì hắn đã có chút sợ hãi.

Hít sâu một hơi, Park Yoochun ngẩng lên nhìn Kim JaeJoong, vừa vặn Kim JaeJoong cũng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lại hắn. Ánh mắt dạt dào hiền hòa, đẹp hệt như gợn nước hồ trên cổ Nam Sang. Park Yoochun si ngốc nhìn thấy, cảm thấy trong lòng chợt rung động, phảng phất ý muốn chìm vào ánh mắt tình tứ kia mãi mãi.

Trong sương mù, Park Yoochun hơi kiễng chân, đem đôi môi của mình đặt lên môi Kim JaeJoong.

Cảm giác mềm mại thanh lương khiến Park Yoochun lúc dứt ra có chút luyến tiếc, theo bản năng, hắn cọ cọ vào môi của Kim JaeJoong. Khi nhận ra mình đang làm cái gì, mặt Park Yoochun đỏ lên như ráng trời chiều. Hắn đẩy mạnh Kim JaeJoong, xoay người né ra. Nhưng Kim JaeJoong sao để hắn rời đi, cánh tay vừa thu lại, y đã chộp lấy thắt lưng của Park Yoochun, cúi đầu tiếp tục hôn thật sâu.

Đôi môi Kim JaeJoong không ngừng rà đi rà lại trên môi Park Yoochun, vừa cắn vừa liếm, một chút cũng không chịu buông ra.

Nụ hôn này như thể tình cảm mãnh liệt cháy bỏng, Park Yoochun chỉ cảm thấy khí lực toàn thân như bị hút đi hết, nụ hôn nồng nhiệt trên môi làm cho một Park Yoochun trước giờ chưa từng yêu hoàn toàn không thể kháng cự cái cảm giác ngọt ngào đánh sâu vào trong tâm hắn, khiến hắn ngày càng mê mẩn, chìm sâu hơn vào cái hôn này.

Một lúc lâu sau, Kim JaeJoong mới buông Park Yoochun ra.

Kinh ngạc nhìn thấy vẻ mặt mê ly của Park Yoochun khi được hôn, Kim JaeJoong nhất thời hoảng hốt.

Thấy Park Yoochun một mình, y là là nhất thời hưng trí, muốn đùa một chút với tiểu hoa quế tinh này. Nhưng sau nụ hôn vừa nãy, Kim JaeJoong nhận ra rõ ràng hắn đã động lòng.

Tuy rằng y không phải là người cô quạnh, tâm hồn lạnh lẽo như băng, nhưng Kim JaeJoong vốn nghĩ mình không giống như nhân gian nam nữ bình thường, có thể rơi vào tình yêu. Hắn là Thiên quân cao cao tại thượng, nghìn năm qua vẫn bình tĩnh quan sát nhân gian hết thảy, trong lòng chưa từng rung động, vì sao hôm nay lại có thể dễ dàng động lòng trước Park Yoochun như thế?

Có lẽ, lúc nhìn thấy Park Yoochun nghỉ chân trong động, hắn kỳ thực cũng đã động lòng rồi… Ban đầu, hắn cũng không biết rằng cảm giác lưu luyến không muốn rời đi này…… thật là yêu không? Vẫn là nhất thời ý loạn tình mê, chính là một lúc tâm thần hoảng hốt…… Đẩy Park Yoochun trong lòng ra, Kim JaeJoong lùi lại phía sau vài bước, nhìn vào khuôn mặt ngây thơ xen lẫn thất vọng không hiểu vì sao bị đẩy ra đột ngột như thế của Park Yoochun, vội vàng bỏ đi.

Park Yoochun rầu rĩ ngồi ở trên cây, ngẩn người nhìn lên trời. Ánh trăng sáng đổ xuống nhân gian, bao bọc khu rừng bằng thứ hào quang bàng bạc lấp lánh. Hắn vốn rất thích cảnh đêm như vậy, thích cảm giác đêm khuya tịch mịch thanh lương như vậy.

Nhưng hiện tại, Park Yoochun đang lo lắng mà không để ý gì đến xung quanh.

Từ khi hắn về lại rừng đến nay đã là bảy ngày , nhưng tâm hắn cũng không thể bình tĩnh trở lại. Hắn không thể quên được nụ hôn nồng nhiệt đầy tình cảm và những cái ôm ấm áp, trong tâm trí hắn bây giờ tràn ngập hình ảnh người kia, đuổi không đi mà quên cũng không được.

Y là ai vậy? Y có còn nhớ hắn hay không? Bọn họ còn có thể gặp lại hay không?

Park Yoochun si ngốc nghĩ, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt lên môi, đôi mắt tràn đầy ngọt ngào và đau thương …… lần đầu tiên a, Park Yoochun đã biết nhớ nhung có mùi vị thế nào rồi.

” Park Yoochun.”

Một âm thanh trầm trầm trong trẻo vang lên khiến Park Yoochun bỗng nhiên quay đầu lại.

Ở sau lưng hắn, dưới ánh trăng, tà áo trắng phất phơ chính là Kim JaeJoong, đang lẳng lặng nhìn.

” Ngươi, ngươi đã đến rồi.”

Park Yoochun chợt vui mừng, rõ ràng vẫn nhớ đến người này, rõ ràng cứ nhìn thấy hắn là vui mừng, như trong lòng vì sao lại đau âm ỉ thế?

Kim JaeJoong không đáp, nhìn Park Yoochun bằng ánh mắt dũ phát triền miên.

Dưới ánh trăng lóng lánh, ánh mắt hắn sóng sánh nhu tình như sóng gợn. Bị nhìn chăm chú bằng ánh mắt ấy, Park Yoochun tự nhiên có ý nghĩ muốn tình nguyện chìm mãi trong ánh mắt này, nếu không tỉnh lại cũng không sao.

” Park Yoochun.”

Đột nhiên tiến dài từng bước, Kim JaeJoong ôm chặt lấy Park Yoochun vào lòng.

Cảm nhận sức nặng trong lồng ngực, Kim JaeJoong nhịn không được siết chặt cánh tay, tựa hồ muốn hòa làm một với thân thể đang nằm trong vòng tay này. Muốn bảo vệ người này, muốn yêu hắn, muốn chiều chuộng hắn, muốn mãi mãi ôm hắn, không bao giờ buông tay…… Tình cảm này đột ngột xảy ra như thế, vừa vui sướng vừa ngọt ngào, cho y biết rằng nếu không tỉnh lại thì sẽ mãi mãi mê đắm trong đó.

Kim JaeJoong cũng không hề nghĩ đến chuyện mình ngàn năm nay trầm tĩnh như vậy, bây giờ như thế này sẽ khiến kẻ địch có thể tấn công vào điểm yếu tình yêu trong lòng. Sống mấy ngàn năm cũng đã lâu rồi, chuyện sinh tử y đã sớm xem như là nước chảy, càng chưa từng có cảm giác cô độc lạnh lẽo. Chính là từ ngày chia tay với Park Yoochun, y nhận ra mình không thể trở về cái bĩnh tĩnh như trước, mỗi một ngày lại thêm quạnh quẽ tĩnh mịch, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ nhung người kia, không một khắc có thể quên.

Có lẽ mọi kiếp nạn trên thế giới này đều có thể tránh được, chỉ có tình yêu là vĩnh viễn không thể né ra.

” Này, Park Yoochun……”

Kim JaeJoong thở dài , không thể khống chế, hôn lên môi Park Yoochun.

Nụ hôn lúc này vừa ôn nhu vừa ngọt ngào. Đầu lưỡi y nhẹ nhàng luồn vào, sau đó nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi Park Yoochun, nhẹ nhàng chơi đùa, rồi lại lui ra ngoài, trở lại khuôn miệng xinh đẹp như đóa hoa, nhẹ nhàng phác hoạ.

” Nhớ ta sao?”

Kim JaeJoong chăm chú nhìn Park Yoochun, trong ánh mắt nhu tình vô hạn.

Chính là yêu, hắn nhận ra .

Một khi thừa nhận tình cảm của chính mình, hắn tuyệt không trốn tránh.

” Hừ, ai ngờ ngươi……”

Park Yoochun cúi đầu hừ , không chịu thừa nhận chính mình cũng nhớ nhung, hai tay lại bấu chặt lấy y phục của Kim JaeJoong, không chịu buông ra.

Ôm ấp nhẹ nhàng như vậy, nói năng mềm mỏng như vậy, làm cho hắn nhịn không được muốn làm nũng, muốn giận dỗi, muốn kẻ này phải chiều chuộng phải dỗ dành mình……

” Thật sự không nghĩ tới ta sao? Park Yoochun, ta rất nhớ ngươi, lần trước đến bây giờ, đều năm sáu ngày không có thấy……” vươn tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Park Yoochun, Kim JaeJoong nhẹ nhàng thở dài.

” Nói bậy, rõ ràng là bảy ngày……”

Park Yoochun oán giận thốt lên làm cho Kim JaeJoong cười nhẹ ra tiếng.

Thì ra cũng không phải có mình y như vậy, chính Park Yoochun cũng rất nhớ, rất nhớ y.

Ảo não nhìn đối phương càng lúc càng tươi cười, Park Yoochun vừa thẹn lại quẫn, thô bạo đẩy Kim JaeJoong ra, ngay sau đó lại bị người nọ ấn sâu hơn vào lồng ngực.

” Park Yoochun, ta thích ngươi.”

Lời nói này như mật ngọt len vào đáy lòng Park Yoochun, hắn dúi đầu vào vầng ngực ấm áp của Kim JaeJoong, kìm lòng không được, cũng hạnh phúc cười.

Hắn, cũng rất thích Kim JaeJoong —— thích bị y ôm, thích ánh mắt y nhìn hắn thật ôn nhu, thích nghe giọng nói của y……Giờ khắc này a, Park Yoochun lần đầu tiên đã biết, cái gì là cảm giác hạnh phúc rồi.

———————(3 ngày sau)

” Vì cái gì mà mấy ngày cũng không để cho ta tới tìm ngươi?”

Kim JaeJoong siết chặt lấy người vợ lâu ngày không gặp, hít thật sâu mùi hương ngòn ngọt trên người Park Yoochun, buồn bực hỏi.

” Bởi vì… bởi vì ta muốn cho ngươi xem bộ dạng ta lúc nở hoa.”

Hạ hàng mi, Park Yoochun nhỏ nhỏ giọng nói, rồi đỏ mặt biến vào trong cây.

Chưa đến lúc thì hắn không thể tùy tiện nở hoa. Hắn muốn để Kim JaeJoong nhìn thấy mình lúc đang xinh đẹp nhất, nên nhất thiết đợi cho tới thời điểm, dùng ba ngày nuôi dưỡng nụ hoa, hôm nay, rốt cục có thể nở rộ trước mặt người yêu thương nhất.

A, Park Yoochun chính là muốn mình nhìn thấy hắn lúc đang nở hoa…… Kim JaeJoong mỉm cười tuyệt đẹp, ánh mắt trở nên ôn nhu, tỏa ra tình cảm sâu đậm nồng thắm.

Một nụ hoa run rẩy, chậm rãi nở rộ.

Đóa hoa màu đỏ thẹn thùng rồi đường hoàng bung nở.

Kim JaeJoong ngừng thở, rung động nhìn cây quế trước mặt nở một lúc thật nhiều loại hoa —— ửng đỏ, chanh hồng, màu son, đan hồng, thật đậm thật nhạt, như hà giống như hồng, xán nếu vân cẩm. Hương thơm đậm đà tràn ngập không trung, khiến kẻ khác mê say không thôi.

Y có cảm thấy hắn đẹp không?

Park Yoochun chậm rãi đi tới, cắn môi, nhìn Kim JaeJoong chờ đợi.

Park Yoochun khuôn mặt đỏ bừng, ngọc nhuận đích giáp, sáng đích mâu…… phi y như hà, da thịt như tuyết, phía sau lại sáng lên một cây quế toàn những hoa, xinh đẹp không giống nhân gian.

Kim JaeJoong quên mất mình muốn nói gì, chỉ có thể mê mẩn trước nụ cười hàm tiếu của Park Yoochun.

Y muốn Park Yoochun, không nghĩ nhẫn nại nữa đi xuống. Park Yoochun xinh đẹp như vậy, Park Yoochun mê hoặc lòng người như vậy, y không thể kiềm chế.

” Park Yoochun, Park Yoochun……” Kim JaeJoong lặp đi lặp lại, lấy mây trắng từng đám từng đám để trên núi, thản nhiên đem hai người lên lưng chừng trời.

Y nhẹ nhàng đem Park Yoochun đặt ở giường mây phía trên, nhẹ nhàng phất tay, quần áo trên người  Park Yoochun hóa thành lá cây bay xuống.

Đột nhiên trở nên trần trụi như vậy, Park Yoochun ngượng ngùng định cuộn mình đứng lên, nhưng Kim JaeJoong đã dịu dàng hôn hắn, trấn an hắn. Biết rằng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng Park Yoochun không hốt hoảng cũng không sợ hãi,  có chăng là vừa thật ngượng ngùng lại vừa sung sướng vô biên.

Những nụ hôn liên tiếp đặt lên khuôn ngực trần , Park Yoochun cắn môi, không thể không run rẩy. Rõ ràng là mềm mại như vậy, vì sao lại khiến hắn có cảm giác vừa đau vừa nóng rực?

Theo từng nụ hôn của Kim JaeJoong, dường như có thứ gì đó dần dần thức tỉnh trong người hắn, và theo sự di chuyển của đôi môi Kim JaeJoong, thứ đó càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng xôn xao.

Park Yoochun cắn nhanh môi, bản năng kháng cự không cho hắn thoát ra những tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Vô cùng ôn tồn, Kim JaeJoong hé miệng, đặt ở thứ non mềm kia của Park Yoochun, âu yếm nó.

” Ô——”

Hạ thể đột nhiên phát ra một thứ khoái cảm vừa sắc nhọn vừa mãnh liệt, Park Yoochun rốt cục không thể nhẫn nại, phát ra tiếng khóc.

Như muốn đưa Park Yoochun lên đến đỉnh dục vọng, Kim JaeJoong liếm bộ phận đó của Park Yoochun mỗi lúc lại thêm mãnh liệt, những thứ ứ đọng bên trong thân thể bị lời lẽ vừa âu yếm vừa cứng rắn của Kim JaeJoong dụ dỗ, cuối cùng cũng bùng nổ trút ra ngoài.

Khoái cảm tăng vọt đột ngột thổi bay tâm trí Park Yoochun, thân thể đã muốn thì không bị lý trí khống chế nữa, hoàn toàn giao phó cho ham muốn.

” Kim JaeJoong……”

Hét lên một tiếng chói tai, Park Yoochun co rút, đê mê trên đỉnh khoái cảm.

Chất lỏng trong miệng ấm áp trong veo, còn mang theo hương hoa quế đặc biệt, Kim JaeJoong hít vào một hơi thật sâu, cố gắng khống chế dục vọng mãnh liệt của bản thân.

Nhả ra dục vọng mềm mại của Park Yoochun, Kim JaeJoong nhẹ nhàng trườn vào giữa hai chân hắn. Giữa cặp mông mịn màng là nụ hoa non mềm, qua cao trào vừa rồi đã hơi hé nở, phảng phất nét chờ đợi được chạm vào, được xâm nhập, tràn ngập loại ma lực khiến người khác phải điên cuồng.

Kim JaeJoong hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên nụ hoa ửng đỏ kia, lại đưa đầu lưỡi ướt át xuống nơi đó liếm một cái.

Dư vị của cao trào vừa rồi khiến cho Park Yoochun bây giờ vô cùng mẫn cảm, bị Kim JaeJoong liếm một cái, thân thể hắn đột nhiên chấn động, thốt ra một tiếng rên rỉ vừa tràn đầy khoái cảm vừa ngập tràn lo lắng, mà dục vọng bé nhỏ của hắn cũng run rẩy đứng lên..

Đè lên thân thể Park Yoochun, Kim JaeJoong đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng thâm nhập, đem một chút chất lỏng trong miệng quét lên huyệt đạo ấm áp bên trong, ôn nhu liếm láp.

Park Yoochun rốt cuộc không thể khắc chế những tiếng rên của chính mình, ở hạ thân nơi Kim JaeJoong đang liếm láp, dục vọng nhỏ của hắn đang muốn dựng lên lần thứ hai, mà nụ hoa nơi hậu huyệt cũng đang từng đợt co rút theo từng chuyển động của Kim JaeJoong , ham muốn đã ngày càng thêm mãnh liệt, những lời êm ái lúc này cũng không thể trấn áp cơ thể đang hưng phấn của hắn.

” Kim JaeJoong, ta, ta thật là khó chịu……”

Vặn vẹo thân thể, tiếng rên rỉ vừa ngọt ngào vừa buồn khổ của Park Yoochun làm cho Kim JaeJoong rốt cuộc không thể khắc chế dục vọng của chính mình. Ngổi thẳng dậy, y đem phần hạ thể cứng rắn lúc này đã nóng rực đặt ngay trước hậu huyệt của Park Yoochun.

Lửa nóng của dục vọng nhanh chóng khiến nụ hoa vô lực kia sau một hồi kháng cự yếu ớt cũng từ từ nở ra.

Kim JaeJoong cắn răng, chầm chậm đẩy vào.

Với pháp lực của y, chỉ cần thi triển một chút là có thể làm cho Park Yoochun không có cảm giác đau đớn, cũng có thể không cần áp chế dục vọng của mình như vậy. Chính là, Kim JaeJoong không muốn —— không muốn có bất cứ thứ gì bên ngoài tham gia vào bọn họ trong lúc này, y thầm nghĩ phải bằng chính bản thân mình mà ôm lấy Park Yoochun yêu thương của y.

Giờ khắc này, y chính là có thất tình lục dục như phàm nhân, là đang ôm người mình yêu thương như một nam nhân bình thường, không hề còn là Vân Chi Quân cao cao tại thượng, nhìn xuống thiên hạ nữa…

” Ân……”

Cảm nhận thứ cứng rắn kia đâng xâm nhập hậu huyệt, Park Yoochun phát ra tiếng thở dốc kiều mị ngọt ngào, run rẩy không ngừng, một giọt nước mắt ứa ra.

Kim JaeJoong nhẹ nhàng co lại dục vọng của chính mình, một luồng khoái cảm đụng chạm lan khắp thân thể hai người như tia chớp.

Park Yoochun căn bản không thể kháng cự khoái cảm như thế, hắn vô thức nâng người, có ý đón chào thứ nóng rực cứng rắn kia. Hắn muốn nó tiến vào sâu bên trong, muốn nó co rúm mãnh liệt, trấn an cơ thể đang run rẩy của mình.

Thật muốn phóng túng chính mình, hung hăng chà đạp thân thể bên dưới này, muốn tiến lên, tiến sâu, bạo ngược xâm phạm đối phương…… cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân Kim JaeJoong mới có thể kiềm chế ham muốn, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Động tác đó của Park Yoochun chỉ trong thoáng chốc đập tan mọi cố gắng của Kim JaeJoong.

Nắm chặt phần eo mảnh khảnh của Park Yoochun, Kim JaeJoong mạnh mẽ đẩy người. Tiến vào, co rúm, va chạm……giữ chặt phần thân mảnh dẻ bên dưới.

Lửa tình đang nóng bức, từ trên người Park Yoochun đột nhiên tản mát ra một mùi hương thanh khiết ngào ngạt. Thứ hương thơm này đối với Kim JaeJoong chính là thứ xúc tác cực mạnh, khiến y càng lúc càng mạnh bạo, càng lúc càng xúc động.

” Kim JaeJoong, ta, ta không được, thả ta……” Park Yoochun khóc cầu xin tha thứ, đôi tay bấu chặt trên vai Kim JaeJoong, bất lực nhận ra khoái cảm trong hắn ngày càng dâng cao, bất chợt cảm thấy có chút tội lỗi.

” Park Yoochun……”

Sau một tiếng gầm nhẹ, Kim JaeJoong cuối cùng cũng phun ra dòng tình yêu nóng hổi phía trong Park Yoochun.

Park Yoochun cuộn mình, rúc vào lồng ngực Kim JaeJoong. Cái cách Kim JaeJoong vừa giữ lấy hắn, khiến hắn vừa thẹn vừa vui thích ấy, có phải là tình yêu chốn nhân gian? Khó trách sao có nhiều yêu tinh muốn làm người như vậy, thậm chí ngay cả tiên nhân cũng không thể chống cự sức hấp dẫn này của nhân gian.

Park Yoochun che hai gò má ửng hồng, ngượng ngùng không dám quay đầu lại nhìn người sau lưng. Kim JaeJoong giữ lấy thân thể hắn, đồng thời, cũng ôm chặt lấy Park Yoochun..

” Kim JaeJoong…… ngươi, thích ta sao?” Một lúc lâu sau, Park Yoochun chần chờ , rốt cục cũng cúi đầu hỏi ra miệng.

Những chuyện vừa rồi có phải chính là vì……………… Kim JaeJoong thương hắn?

” Thích, ta thích Park Yoochun……” Giọng nói ôn nhu truyền đến bên tai, làm cho cõi lòng Park Yoochun vui sướng khẽ xao động.

” Park Yoochun, Park Yoochun.”

Bị tiếng động bên ngoài cây đánh thức, Park Yoochun ngáp một cái thật to, lười biếng đi ra.

Gọi hắn chính là một cô gái mặc y phục màu vàng pha đỏ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.

” Cây dâm bụt, nãi sao lại rảnh rỗi mà trở về?” Park Yoochun vui vẻ giữ chặt cô gái, hí hửng hỏi han.

Cô gái này cũng là hoa yêu, nguyên là cây dâm bụt mọc ngay bên cạnh Park Yoochun, cùng Park Yoochun cực kỳ tốt. Trăm năm trước, cây dâm bụt bị Thanh đế Xuân Chi thiên quân lựa chọn, mang về làm thị nữ, từ đó về sau, Park Yoochun chưa hề gặp lại nàng.

”Tôn chủ lệnh cho ta đem quà tặng cho Bích Nghê tiên tử, trở về vừa vặn đi ngang qua nơi này, định nhìn xem ngươi…… Park Yoochun, ta thật nhớ ngươi, mấy năm nay ngươi thế nào?” Cây dâm bụt lôi kéo Park Yoochun ngồi xuống, cùng hắn hàn huyên vui vẻ.

” Bích Nghê tiên tử xinh đẹp cực kỳ, là thiên giới đệ nhất mỹ nhân, nghe nói nàng muốn gả cho Vân Chi quân . Ta chưa từng gặp qua Vân Chi quân, nhưng người nam nhân có thể khiến cho Bích Nghê tiên tử xinh đẹp như vậy động lòng, nhất định là phải vô cùng hoàn mỹ……”

Park Yoochun cười nghe cây dâm bụt vui vẻ kể lại sự tình, nhưng không có hứng thú gì.

Thanh đế, Xuân Chi quân, Vân Chi quân, Bích Nghê tiên tử…… với hắn mà nói, đều là những chuyện xa xôi. Hắn bất quá là một tiểu thụ tinh thôi, so với các vị tiên tử trên cao này, phải nói là khoảng cách quá lớn.

” Hắn gọi là Kim JaeJoong, ân, tên này thật là dễ nghe…… Park Yoochun, ngươi làm sao vậy?”

Đột nhiên Park Yoochun nhảy dựng lên khiến cây dâm bụt đâm hoảng hốt, nàng kinh ngạc nhìn Park Yoochun, nghi hoặc hỏi.

” Kim JaeJoong? Nãi nói Kim JaeJoong là ai?”

Sắc mặt Park Yoochun trắng bệch.

” Kim JaeJoong? Kim JaeJoong chính là tên của Vân Chi quân, ta cũng là nghe thị nữ của Bích nghê tiên tử nói lại. Sao, có chuyện gì à?”

Kim JaeJoong là Vân Chi quân —— Park Yoochun trong nháy mắt đứng trơ khờ dại.

Không muốn tin, nhưng cũng không thể không tin.

Tuy rằng Kim JaeJoong cho tới bây giờ đều không nói ra thân phận, nhưng Park Yoochun mơ hồ biết, nam nhân mặc áo trắng phiêu phiêu tôn quý này thân phận tất nhiên sẽ không bình thường. Nhưng hắn không nghĩ qua, y chính là Vân Chi thiên quân.

Vân Chi quân —— chính là Tiên Quân tôn quý chỉ sau Thượng đế. Hắn cũng đã sớm nghĩ tới, có thể thẳng thừng hô tên của thiên quân khác như vậy sao có thể là người thường. Nhưng vì Kim JaeJoong không nói, hắn cũng không nghĩ lại nữa.

Y muốn kết hôn với Bích Nghê tiên tử .

Đương nhiên, là Vân Chi thiên quân địa vị tôn quý, có lấy cũng sẽ lấy tiên tử nơi thiên giới, mình vốn chỉ là một tiểu quế thụ tinh, thân lại là nam tử, làm sao có thể xứng với thiên quân cao cao tại thượng được.

Chính là, nếu y muốn kết hôn với người khác, vì cái gì còn muốn đến trêu chọc hắn?

Kim JaeJoong Kim JaeJoong Kim JaeJoong……

Park Yoochun nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngừng được nước mắt ròng ròng nhỏ xuống.

Y thực lòng không yêu thương gì hắn, chỉ là muốn đùa cợt, lấy hắn tiêu khiển cho qua thời gian nhàm chán, mà hắn, lại ngây ngốc tự mình khiến mình thương tâm thế này.

———————————

” Kim JaeJoong, ngươi, ngươi có phải là Vân Chi quân?”

Sau một hồi suy nghĩ khó khăn, Park Yoochun rốt cục cũng hỏi ra. Hắn chăm chú nhìn vào nam nhân trước mặt.

Lắc đầu a, nói ngươi không phải đi.

” Ngươi làm sao mà biết được?”

Kim JaeJoong hơi hơi ngẩn người, cười hỏi.

Park Yoochun lui từng bước, lại lui từng bước.

Đã sớm biết, vì cái gì còn muốn hỏi, vì cái gì còn muốn giữ lại chút hy vọng mỏng manh, hy vọng y không phải, hy vọng là hiểu lầm.

Park Yoochun thấy lòng đau như cắt, nếu không thương hắn, vì sao phải trêu chọc hắn?

Xoay người trốn vào trong quế thụ, Park Yoochun giấu kín mình.

Hắn không được thấy y, nếu không, hắn nhất định vì tan nát cõi lòng mà chết mất.

” Park Yoochun, ngươi đi ra được không? Ta không phải cố ý dối ngươi, chính là ngươi cũng không có hỏi qua thôi……”

Kim JaeJoong đi luẩn quẩn mấy chục vòng quanh quế thụ, năn nỉ cầu khẩn Park Yoochun bên trong cây quế.

Với pháp lực của y, bức Park Yoochun phải đi ra là chuyện dễ dàng, nhưng chính vì ánh mắt Park Yoochun lúc nãy nhìn y làm cho Kim JaeJoong vừa đau lòng vừa sợ hãi, trong lòng rối bời.

Vì cái gì Park Yoochun lại dùng ánh mắt thương tâm như vậy mà nhìn y? Vì cái gì mà Park Yoochun lại có biểu cảm đau thương thống khổ đến thế?

Suy nghĩ nửa ngày, Kim JaeJoong vẫn không hiểu ra sao.

Rõ ràng ngày hôm qua lúc y rời đi Park Yoochun vẫn rất tươi tỉnh, làm sao mới có một ngày mà lại thành ra như vậy?

Hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

” Park Yoochun, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? Ngươi đi ra nói cho ta biết được không?”

” Park Yoochun, Park Yoochun……”

Kim JaeJoong vẫn dùng giọng nói mềm mại gọi hắn, Park Yoochun bịt tai, không cho chính mình nghe thấy.

Vì cái gì còn muốn tìm đến hắn? Vì cái gì mà đối tốt với hắn, dù sao hắn cũng chỉ là thứ đồ chơi, sao lại còn dịu dàng với hắn như thế?

Hoa quế thụ hơi hơi run rẩy, cành lá rầm rung động, một giọt nước trong veo từ phiến lá phía trên thấm ra, chảy xuống, rơi lất phất như mưa phùn.

Park Yoochun ở bên trong đang khóc.

Kim JaeJoong nhất thời nóng nảy, không thèm nói năng mềm mỏng nữa. Đứng ở thụ biên, y đặt hai tay lên quế thụ, một vầng hào quang nhiều màu tỏa ra, Park Yoochun đã bị y ôm siết vào trong ngực.

” Park Yoochun, cầu ngươi đừng khóc, nếu ta làm sai cái gì, ngươi đánh ta mắng ta đều được, ngàn vạn lần đừng khóc, ngươi khóc khiến ta rất đau lòng……”

Kim JaeJoong hôn những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống của Park Yoochun, lắc đầu lia lịa, đau đớn vô cùng.

Chỉ cần để Park Yoochun không thương tâm mà rơi lệ, y nguyện đánh đổi cả đại giới.

Y yêu Park Yoochun như thế……

“Ngươi tránh ra.”

Park Yoochun cắn môi, chịu đựng nước mắt, miệng nói xong lời nói tuyệt tình, đôi tay thô bạo gạt tay Kim JaeJoong ra.

” Park Yoochun, Park Yoochun ngoan, nói cho ta biết rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi không nói, ta làm sao biết mình sai ở chỗ nào?”

Kim JaeJoong vô cùng nhẹ nhàng ôm lấy bảo bối vào trong lòng.

Park Yoochun không được tự nhiên đứng lên, thật đúng là làm cho người ta đau đầu mà. Chính là y a, sao lại còn cố tình yêu thương hắn, luyến tiếc hắn……” Ngươi nếu không thương ta, vì cái gì, vì cái gì muốn hôn ta, ôm ta, còn…… còn cùng ta làm cái chuyện đó?”

Park Yoochun nghẹn ngào , đứt quãng hỏi.

“Ta yêu ngươi a, Park Yoochun, ta không thương ngươi lúc nào đâu?”

Kim JaeJoong vội vàng biện bạch, chỉ cảm thấy oan khuất vô cùng.

Hắn nghìn năm qua cũng chỉ động lòng trước mỗi tiểu hoa quế này, như thế nào lại bị gán cho cái tội danh như vậy.

“Ngươi gạt ta, ngươi có phải sắp cùng Bích Nghê tiên tử thành thân ……”

Park Yoochun cắn mạnh môi, nước mắt càng không ngừng chảy xuống.

“Ta đã sớm cự tuyệt, sao lại có lời đồn như thế.”

Kim JaeJoong thiếu điều muốn té xỉu ngay lập tức.

Oan uổng a, y bị tên tiểu quế hoa này chiếm hữu toàn bộ ý nghĩ, Bích Nghê ngay từ đầu y đã cự tuyệt rồi. Vì người này, còn làm hại hắn bị Bích Nghê, người sủng ái của Xuân Chi quân, mặt nặng mày nhẹ.

“Thật sự?”

Park Yoochun ánh mắt hồng toàn bộ, nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu.

” Đương nhiên là thật, lòng ta chỉ thích một mình Park Yoochun thôi.”

Kim JaeJoong đau lòng hôn nhẹ lên hài gò má ướt nước mắt của Park Yoochun, cam đoan .

”Nhưng, ngươi là Vân Chi quân, ta chỉ là một tiểu thụ yêu bé nhỏ.”

Park Yoochun hạ lông mi, thanh âm buồn bã.

Ân, cái mũi ê ẩm, lại muốn rơi lệ rồi.

“Ta yêu ngươi với việc ta là Vân Chi quân thì có quan hệ gì?”

Kim JaeJoong dở khóc dở cười.

Park Yoochun từ khi nào để ý đến chuyện thân phận này nọ vậy ?

“Chính là……”

Park Yoochun bĩu môi, còn muốn nói nữa, lại bị Kim JaeJoong dùng tay ôm lấy khuôn mặt kéo về.

Hôn lên môi Park Yoochun, hồi lâu, Kim JaeJoong mới ôn nhu mở miệng: ” Park Yoochun, ta không biết chính mình vì sao lại thích thượng ngươi, chính là, ta biết ta yêu ngươi. Có lẽ ngàn năm nay ta không hề rung động chính là để đợi giây phút này gặp được ngươi.”

“Park Yoochun, ta yêu ngươi, tin tưởng ta được không?”

Ánh mắt Kim JaeJoong trần ngập tình lưu luyến, nhẹ nhàng an ủi tấm lòng đau xót của Park Yoochun.

“Ân.”

Chớp chớp hàng lông mi vẫn còn đẫm nước mắt, Park Yoochun rốt cục cũng nở nụ cười có lúm đồng tiền đáng yêu, chủ động hôn lên môi Kim JaeJoong.

“Park Yoochun, chúng ta làm chuyện lần trước được không?”

Vừa thì thào nói xong, bàn tay Kim JaeJoong đã muốn sờ vào quần áo Park Yoochun, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trước ngực hắn.

“Không cần.”

Bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng lần trước, mặt Park Yoochun thoáng chốc đỏ ửng lên.

Chuyện như vậy, hắn mới không cần làm lại một lần nào hết.

Đẩy Kim JaeJoong ra, Park Yoochun xoay người lần thứ hai trốn vào thụ lý.

Kim JaeJoong lắc đầu mỉm cười, cực kỳ giảo hoạt.

Park Yoochun của y, biết rõ trốn không thoát đâu, còn trốn vào trong thụ lý. Nhưng y có biện pháp khiến cho hắn phải tự mình đi ra.

Đi đến trước thân cây, Kim JaeJoong khoa tay múa chân một chút, ở thụ thân cách mặt đất năm thước, thân thủ nhẹ nhàng mà tao lộng đứng lên.

Theo động tác của Kim JaeJoong, cành lá của đan quế nhất thời run run đứng lên, cả thân cây bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.

Sống khá giả phân, nơi này là nơi mẫn cảm nhất của hắn, làm sao có thể chịu được sự tao lộng như vậy của Kim JaeJoong.

Park Yoochun không bao lâu liền ngoan ngoãn theo thụ lý đi ra .

Sao có thể khi dễ hắn như vậy, sống khá giả phân…… cắn môi, Park Yoochun oán hận nhìn Kim JaeJoong, lại bị ánh mắt tràn trề nhu tình mật ý của Kim JaeJoong mê hoặc. Trong giây lát hắn quên đi oán trách, nhào vào vòng tay ấm áp của người kia.

” Park Yoochun, ta yêu ngươi……”

Kim JaeJoong thì thầm nói, đám đám mây trắng từ từ tung bay lại đây, lượn lờ bên hai người đang ôm chặt lấy nhau, chậm rãi che khuất bọn họ……

《 toàn bộ văn hoàn 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: