9. NGÀY THỨ SÁU (2)
"Xin lỗi, tôi không đi được." Hanbin nói một câu liền ngắt điện thoại.
"Bạn?" Thừa lúc đèn đỏ, Jaewon quay sang hỏi.
Hanbin ngẩn ra một lúc mới gật đầu.
"Dạ."
"Sao không đi? Mắt không tiện?"
Jaewon khởi động xe, nói với cậu.
"Anh có thể đưa em đi."
Thiếu tá Hwarang cảm thấy nhất định tư duy của mình hỗn loạn rồi. Lúc Hanbin ra ngoài, anh không yên tâm, sợ cậu đụng này đụng kia. Hanbin ở nhà anh cũng không yên tâm nốt, lo cậu ở nhà một mình hoài sẽ bệnh.
"Không cần đâu."
Giọng Hanbin có phần lãnh đạm.
"Chẳng qua là bạn bình thường thôi, gặp hay không không sao cả."
Hanbin đã nói vậy rồi, Jaewon cũng không miễn cưỡng, đằng nào anh cũng có thể đi với cậu, với lại để cậu đi với người khác anh cũng không yên tâm.
Bên này, Kim Donghyun nghe tiếng vọng trong điện thoại, gương mặt tuấn tú hết sức ngạc nhiên. Hanbin thay đổi nhiều quá, giọng nói không dịu dàng như trước nữa, cũng không nhiệt tình với anh ta như trước đây. Hơn hai năm có thể thay đổi một con người triệt để đến thế sao? Hay là cậu chỉ thay đổi với riêng anh ta thôi?
Anh ta thở dài, ngực đột nhiên nặng trĩu.
Jaewon và Hanbin về làm Song phu nhân mừng rỡ vô cùng, vội vàng vào nhà bếp làm thêm mấy món ăn hai người thích, kéo cậu vào phòng mình lặng lẽ trò chuyện.
"Hanbin, con nói thật cho mẹ nghe, Jaewon có tốt với con không?"
Giọng điệu Song phu nhân như điều tra, không biết còn tưởng bà không phải mẹ Jaewon mà là mẹ của cậu mới đúng. Hanbin cười cười.
"Anh ấy tốt với con lắm, mẹ đừng lo."
"Thật chứ?" Song phu nhân vẫn không yên tâm, Jaewon là miếng thịt rớt ra từ người bà, bà rành cái tính thối tha của nó quá mà.
Mấy năm trước, bà tìm bao nhiêu người tốt cho nó xem mắt, kết quả Jaewon tới chỗ gặp mặt nghênh ngang ngồi xuống ghế, không thèm nói một câu, làm bà tức muốn chết. Lần này thật tình bà cũng thấp thỏm lắm, dù sao cũng nghiêm trọng hơn mấy lần ép nó đi xem mắt nhiều. Với tính của Jaewon mà chịu dẫn Hanbin về nhà đã là kỳ tích rồi.
"Thật ạ." Hanbin gật đầu khẳng định.
"Anh Jaewon giúp con nấu cơm, dẫn con xuống lầu đi dạo, còn dẫn con đi chơi, anh ấy tốt với con lắm."
Không nghĩ thì không biết, giờ nhớ lại mới phát hiện, họ sống với nhau có mấy ngày, toàn bộ đều là ký ức tuyệt vời, ngay cả lần uống say kia cũng có chút hiểu nhầm và ấm áp. Song phu nhân nghe mà há hốc mồm, Jaewon dẫn Hanbin đi chơi? Giỡn chơi hả?
"Jaewon dẫn con đi đâu chơi?"
Song phu nhân ép sát từng bước, có vẻ như hỏi không ra kết quả kiên quyết không dừng.
"Đi viện hải dương, anh ấy dẫn con đi sờ cá heo."
Đôi mắt lóng lánh của Hanbin bất giác cong lên, dường như trên tay còn lưu lại cảm giác trơn láng của cầu cá heo, ngón tay cậu mấp máy, bỗng nhiên có chút nhớ nhung bàn tay to rộng của Jaewon.
Quả nhiên cưới vợ rồi có khác. Vất vả lắm Song phu nhân mới hoàn hồn lại, định tiếp tục chủ đề vừa rồi thì nghe tiếng đẩy cửa. Quay đầu nhìn, ông con đang đi lại, có điều ánh mắt chỉ dừng trên người Hanbin, một chút xíu đuôi mắt cũng không chia cho mình.
"Trước khi vào không biết gõ cửa à?"
Song phu nhân cảm thấy mình bị con đối xử bất công, đổi cách gây sự. Jaewon nhướng mày, nhìn mẹ tuổi đã một bó to mà tính tình vẫn hoạt bát.
"Làm trước gõ sau, học mẹ đó."
Song phu nhân lập tức nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời chỉ có thể mở to mắt nhìn Jaewon dắt Hanbin ra khỏi phòng.
"Mẹ nói gì với em thế?"
Giọng Jaewon bình tĩnh, trong lòng lại khẩn trương. Anh sợ nhất là mẹ anh lôi chuyện xấu hồi trước của anh ra kể cho Hanbin nghe. Có điều anh nghe lén ngoài cửa lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng cười lớn, bấy giờ mới thoáng yên tâm một chút. Nhưng... đích thân hỏi rõ ràng vẫn tốt hơn.
"Không có."
Hanbin nhéo nhéo lòng bàn tay anh.
"Hỏi chúng ta sống thế nào thôi."
Jaewon ừm một tiếng.
"Vừa nãy điện thoại của em lại reo, anh đi lên đưa điện thoại cho em."
Chân Hanbin khựng lại, phiền muộn mới quăng ra khỏi đầu lại ập tới, cậu đưa tay phải ra trước mặt Jaewon.
"Đưa cho em đi."
Có gì phải trốn, đằng nào cũng đã vậy rồi.
Cậu hiểu Donghyun quá mà, tuy bề ngoài anh ta có vẻ ôn hòa nhưng bản chất lại cố chấp cực độ, nhận định việc gì thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. Hanbin biết, anh ta sẽ còn gọi tới.
Lần này Hanbin đồng ý gặp mặt trực tiếp, hai người hẹn ở quán cà phê cách nhà Song không xa, lúc ba giờ chiều. Hanbin rất quen chỗ này, thành thử cho dù có một mình cũng dễ dàng tới chỗ hẹn được.
Ăn xong bữa trưa, lại ngủ trưa cùng Jaewon một giấc, Hanbin mới dậy rửa mặt chuẩn bị đi.
"Đi đâu? Anh đưa em đi!" Jaewon cũng bò dậy, mặc áo khoác định đi theo cậu.
"Không có gì, ở dưới lầu thôi, em đi gặp một người bạn rồi quay về liền." Hanbin cười từ chối, vặn nắm cửa định đi.
"Hanbin." Jaewon chặn một bước trước mặt Hanbin, nóng nảy nắm chặt bờ vai cậu.
"Sao vậy anh?" Tay cậu cứng ngắc. Chờ Jaewon nói tiếp.
EQ của Jaewon không thấp. Phản ứng vừa rồi của Hanbin và lúc ở trên xe không tự nhiên, thoáng cái anh đã đoán được người gọi điện thoại có quan hệ với Hanbin không nhạt. Từ nhỏ tới lớn, mỗi bước tiến của anh đều hết sức thành công, bất luận là ở trường hay trong quân đội, anh đều là người nổi bật. Đối với ánh mắt sùng bái hoặc hâm mộ của người khác, trước giờ Jaewon đều thản nhiên. Không kiêu ngạo cũng không thấy căng thẳng. Bởi vì anh biết mình có bản lĩnh khiến người khác nhìn chăm chú. Nhưng đối diện với Hanbin, lần đầu tiên anh mất tự tin. Anh chưa quen ai bao giờ, đương nhiên không biết trong mắt người khác mình như thế nào, đó mới là nguyên nhân khiến anh bất an.
Cuộc sống của Hanbin chia làm hai phần, nửa phần trước cực kỳ huy hoàng, nửa phần sau ảm đạm không ánh sáng. Mà anh vừa vặn xuất hiện vào nửa phần sau.
Cậu có thể nhớ rõ tất cả những người cùng mình đi qua giai đoạn huy hoàng kia lại căn bản không nhìn thấy người xuất hiện trong ảm đạm là anh. Dáng vẻ anh thế nào Hanbin đều không biết, bảo anh làm sao an tâm cho được?
Jaewon mím môi, ánh mắt trượt tùng chút từng chút từ vầng trán của Hanbin trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen nhánh song mờ mịt của cậu.
"Không sao, nhớ về sớm, anh đưa em xuống lầu."
Hanbin gật đầu, nắm chặt tay anh.
"Dạ"
Hanbin vào quán thì không đi vào trong mà đứng ở cửa, chờ Donghyun gọi cậu. Cậu không nhìn thấy nên không biết anh ta ngồi chỗ nào.
Đứng chừng mấy giây thì nghe tiếng Donghyun, cậu nhíu mày, cố gắng phân biệt phương hướng của anh ta trong tiếng nhạc. Vất vả va va đụng đụng đi tới trước mặt của anh ta, dọc đường còn đụng phải một cái bà và một phục vụ.
"Sao bất cẩn thế?" Donghyun đẩy một chén trà sữa vị khoai môn tới trước mặt Hanbin, trách móc.
Hanbin chỉ cười cười không trả lời, cúi đẩu hỏi:
"Về lúc nào thế?"
"Hạ cánh chiều hôm qua." Giọng Donghyun ôn hòa như trước, anh ta nắm lấy tay cậu, ánh mắt lấp lánh.
"Hanbin, anh sẽ không đi nữa, ở lại đây luôn."
Đi hay không đi thì có tác dụng gì? Hanbin rũ mi, che giấu ánh mắt châm chọc. Cậu đẩy tay Donghyun ra.
"Chúc mừng, nhưng anh không cần nói với tôi, chúng ta..."
"Hanbin." anh ta ngắt lời cậu "Em còn giận anh hả? Lúc đó không phải anh không muốn từ biệt em mà là đi thật sự quá vội, không kịp nói, sau đó đến Melbourne rồi không làm sao liên lạc được với em, hơn hai năm rồi, em đừng có giận được không?"
Hanbin lắc đầu, uống một ngụm trà thơm nức, song không xua đi được vị chua chát trong miệng.
"Tôi không giận anh. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, tôi cũng không rảnh mà tức giận." Nói rồi, cậu hít một hơi thật sâu, tiếp lời "Thế nên đàn anh không cần xin lỗi tôi."
"Em nói cái gì?" Donghyun sửng sốt trợn mắt.
"Hanbin, rõ ràng chúng ta..." Câu tiếp theo anh ta không làm sao nói tiếp được nữa, rõ ràng cái gì? Giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ nào, không có hẹn ước, nói đến cùng, thật sự không khác gì bạn bình thường.
Nhưng mà... Donghyun siết chặt nắm đấm, lúc đó hẳn là cậu đã ngầm thừa nhận rồi, ngay cả bạn bè thầy vô trêu chọc họ cậu cũng không phản bác. Anh ta cho là, giữa bon họ hẳn đều bị đoạt mất.
Cậu nói "Tôi kết hôn rồi."
"Sao có khả năng đó được?"
Donghyun kích động đứng phắt dậy, tay túm chặt lấy mép bàn, sức lớn tới múc có thể cắm vào trong đó.
"Anh không tin! Không thể nào!"
"Thật." So với phản ứng của anh ta, Hanbin bình tĩnh vô cùng, giống như mặt hồ không có gió, một tí gợn sóng cũng không.
"Vào một tuần trước."
Đáy mắt Donghyun đỏ sậm, chỉ cảm thấy mái nóng toàn thân đều sắp chảy ngược, ngực nặng trĩu kêu gào muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại không có cách nào, anh ta nhìn Hanbin chằm chằm không chớp mắt, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhả ra.
"Vì sao không chờ anh về?"
Chờ? Bảo cậu chờ như thế nào? Lúc cùng đường lạc lối trong đầu cậu cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng chung quy anh ta ở bên kia địa cậu, nhìn không thấy sờ không tới. Giọng Hanbin thoáng thấp xuống, thi thoảng xen vào âm mũi.
"Chúng ta không quan hệ gì, dựa vào đâu anh bảo tôi chờ?"
Nói xong câu này cậu đứng dậy, quay lưng định đi. Không ngờ lại đụng phải một người từ đằng sau đi tới, thân hình lung lay, ngã xuống đất. Người nọ cũng tốt bụng, vội vàng đỡ cậu dậy, lúc đối diện với đôi mắt không có tiêu cự của cậu thì ngẩn ra, thương hại nói:
" Mắt không thấy gì thì để người nhà tới đón cậu đi, như vậy nguy hiểm lắm."
Hanbin cảm ơn người nọ, định đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đằng sau túm chặt, giọng anh ta run run trong gió thu:
"Mắt...mắt em làm sao thế?"
"Mù rồi." Hanbin quay đầu, dường như không hề để ý, giọng bình tĩnh kinh người.
"Cả đời này cũng không nhìn thấy nữa."
_________________
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro