59. PHIÊN NGOẠI 3
Thời tiết tháng một khô lạnh lạ thường. Sau một trận tuyết lớn, một đôi trai gái con Jaewon bình an chào đời trong bệnh viện, là sinh thường.
Lúc ấy Jaewon đang ở miền nam làm nhiệm vụ, trong tiếng súng đạn chát chúa, Jaewon mặt bôi thuốc màu dũng mãnh lạ thường, một súng bắn gục tên trùm buôn lậu thuốc phiện hoạt động tích cực nhất ở biên giới Trung Quốc – Myanmar gần đây, lại lập công lớn.
Thu súng, anh lập tức lên trực thăng trở về, ngồi tại vị trí, trầm mặc dị thường.
Mấy ngày nay là ngày dự sinh của Hanbin, không biết cậu sinh chưa, nếu sinh rồi, là trai hay gái?
Jaewon vừa về tới quân đội, còn chưa xuống phi cơ đã có mấy người hưng phấn xông tới gào lên với anh: "Thiếu tá! Sinh rồi! Anh dâu sinh rồi! Thai long phượng! Lớn là bé trai, nhỏ là bé gái!"
Đầu Jaewon nổ đùng một tiếng, tay mềm oặt, ngã luôn từ trên thang xuống đất, chỏng vó lên trời!
May mà đã gần mặt đất lắm rồi, không thì còn không biết ngã ra thế nào nữa.
Tối hôm đó, Jaewon nhìn ảnh chụp hai bé cưng mẹ anh gửi qua, cứ vuốt nhè nhẹ màn hình điện thoại mãi, người đàn ông rắn rỏi kiên cường, một mình nằm sấp trên giường khóc hu hu.
Anh làm bố rồi, bố của hai bé cưng! Con trai và con gái của anh! Cái cảm giác này không sao diễn tả nổi, anh hận không thể lập tức chạy xuống núi, đi nhìn con anh, sờ chúng, bồng chúng!
Nhưng anh không thể, anh chỉ có thể chờ tới nghỉ tết mới về được. Nếu có nhiệm vụ, tết anh cũng không thể về.
Hai bé cưng đỏ hỏn, mắt còn chưa mở nhưng trong mắt anh là trẻ sơ sinh đẹp nhất thế giới này.
Jaewon lẳng lặng cài tấm ảnh thành hình nền điện thoại, nhớ tới Hanbin ở miền bắc xa xôi, trong lòng lại đau nhói.
Mang thai sinh con là chuyện quan trọng cả đời người nhưng anh không thể ở bên cạnh cậu.
Giờ cậu sao rồi? Lúc mang thai có vất vả không? Sinh con có đau không? Sinh xong rồi đã khỏe lại chưa?
Anh muốn biết tất cả, tất cả.
Jaewon luôn kỷ luật, gò ép bản thân, tối hôm đó ngồi bên ngoài hút thuốc một đêm, sáng sớm hôm sau mắt đầy tơ máu đi huấn luyện tân binh, sau khi kết thúc không người lính nào đứng dậy nổi.
May mà đến nghỉ tết không có nhiệm vụ gì, lúc đó bọn trẻ đã qua lễ đầy tháng hai ngày. Ngày ba mươi cuối năm, Jaewon một thân gió sương chạy về tới nhà.
Rốt cuộc được thấy con mình. Hai nhóc con đã không còn xấu như lúc mới sinh nữa, được nuôi trắng trẻo mập mạp, giống nhau như đúc nằm kế nhau, mắt đen lúng liếng trong veo, ai nhìn tim cũng mềm nhũn.
Jaewon hùng hùng hổ hổ trở về nhưng lúc này lại như cà nhúng nước, nói gì cũng không dám bồng con.
Sợ tay mình sức lớn, làm đau hai búp bê béo trắng mềm mại.
Hanbin bó tay, đành bồng lên cho anh sờ một chút.
Chờ Hanbin cho con bú no xong, lại ru hai bé con ngủ, Jaewon mới nhào tới, nhanh như chớp vén áo Hanbin lên như sét đánh không kịp bưng tai.
Hanbin bị anh làm cho đỏ mặt như táo chín "Anh, anh làm gì thế?"
Jaewon nhìn chằm chằm phần ngực trắng nõn của Hanbin không chớp mắt, bỗng nhiên sững sờ cảm thán một tiếng "Lớn lên nhiều quá!"
Trong nháy mắt, Hanbin hận không thể đánh anh ngất luôn!
Jaewon nhớ Hanbin sắp điên rồi, ngày nhớ đêm mong. Bây giờ thấy được người thật rồi, ngược lại không biết nên làm sao. Chỉ biết ôm người vào lòng, hôn khắp một lượt, bấy giờ mới cảm thấy rốt cuộc Hanbin đã quay về bên anh.
"Jaewon, ba nói tên của con để anh đặt." Việc này Song phu nhân không giành với anh, dù sao đó là con Jaewon.
Anh không có ở nhà, họ đều kêu nhóc lớn, nhóc nhỏ, bây giờ Jaewon về rồi, tên bọn trẻ cũng nên quyết định.
"Con trai tên Song Jimin, con gái tên Song Jiwon ." (này tự nghĩ:> ai có tên hay hơn thì giúp sốp với🥹)
"Vâng." Hanbin nhẹ nhàng sờ khuôn mặt ngủ say của bọn trẻ "Kêu là Jimin và Jiwon, em đi nói với ba mẹ!"
Mới bước ra một bước, cổ tay bị Jaewon nắm lấy, anh mặt sắt nghiêm túc vô cùng như là xảy ra chuyện gì trọng đại lắm vậy, song lỗ tai đã đỏ ửng rồi.
"Hanbin..."
"Dạ?"
"Anh, anh rất nhớ em..."
Lúc nào cũng nhớ em..
_____________________
chưa hết đâu! chờ đó!!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro