39. NGÀY THỨ HAI MƯƠI TÁM (1)
Kết quả phán xử ông Oh đưa ra rất nhanh, không biết vì sao tiền phạt được miễn, chỉ phán hai mươi năm.
Bây giờ ông ta đã năm mươi rồi, chờ hai chục năm nữa ra tù là bảy mươi, với lại tình huống bộc phát trong tù thiếu gì, một lão già gần đất xa trời, trong hoàn cảnh ác liệt như thế dựa vào đâu có thể sống yên thân hai mươi năm?
Jaewon giấu Hanbin đi đến đội hình sự một chuyến, đưa tặng mấy cây thuốc lá và rượu. Lúc quay về, trên mặt mãi treo nụ cười khiến người ta nhìn cứ thấy sởn tóc gáy.
Phạm nhân không phải cứ nhàn nhã ngồi trong tù là xong, bọn họ phải lao động. Người có quan hệ đi vào sẽ được phân công việc nhẹ, không có quan hệ hoặc là gia thế bối cảnh không đủ cứng rắn, đi vào thật đúng là đến địa ngục.
Jaewon đặc biệt dặn dò đội trưởng hình sự, không cần ông Oh đi làm gì khác, chỉ cần cho ông ta đi làm tăm xỉa răng. Tưởng công việc này rất nhẹ nhàng?
Có lẽ đối với người trẻ tuổi mà nói công việc này thật không sai nhưng đối với lão già như ông ta, công việc này đúng là muốn lấy mạng của lão.
Khác không nói, mắt lão bây giờ đã bắt đầu mờ rồi, mà làm tăm xỉa răng đòi hỏi phải nhanh tay lẹ mắt. Mắt và tay nhất định phải phối hợp nhịp nhàng, bằng không căn bản không hoàn thành được lượng công việc một ngày. Mắt lão mờ, tăm xỉa răng lại nhỏ xíu trơn trượt, làm mấy chục phút là mắt bắt đầu chảy nước, càng muốn nhìn rõ càng không thấy đường.
Nhiệm vụ một ngày không hoàn thành thì thế nào? Vậy thì người trong đội phải hoàn thành giúp lão, bằng không cả đội đều bị phạt. Cứ thế tiếp diễn vài ngày, người trong đội sẽ không hài lòng. Vốn dĩ họ có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ nhưng ông ta lại cản chân bọn họ.
Trong tù không có cái gọi là đồng tình. Đổi cách nói, bị tóm vào đây đa phần không biết cái gì gọi là sự đồng cảm.
Cứ như thế, cuộc sống của ông ta còn êm xuôi được nữa không? Một ngày ba bữa đều bị cướp thức ăn, căn bản ăn không no. Buổi tối đi ngủ, phát hiện đệm giường của mình không biết bị ai hắt nước. Ngửi mùi, khai ngấy. Ngay cả đi đường bình thường, không cẩn thận sẽ bị một đám người xô ngã xuống đất.
Quả thật ông ta khổ không nói nổi, trông mong vào cai từ tới quản giáo nhưng ai cũng như bị mù, căn bản làm lơ không thấy.
Ngắn ngủn mấy ngày, ông ta như già đi chục tuổi, mắt thường cũng có thể thấy tóc trắng trên đầu tăng lên nhanh chóng.
Lúc này, lão hối hận thật sự, nếu mình không bắt cóc thằng ranh chết toi kia thì cũng không đến nỗi này.
Cuộc sống bên ngoài tuy không giàu nhưng ít nhất về nhà có cơm nóng, có giường ấm. Còn ở đây, quả thật là một chút hi vọng sống tiếp cũng không có.
Nhưng kẻ ác đều có kẻ ác dày vò, lúc lão làm đủ chuyện xấu, chỉ mơ đến cuộc sống giàu sang mà không nghĩ tới hậu quả, giờ bị cảnh ngộ này cũng đừng trách ai.
Sáng sớm hôm nay Hanbin cảm thấy trước mắt hình như có tia sáng chớp nháy, tuy rất mơ hồ nhưng đối với người đã sinh hoạt trong bóng tối nửa năm mà nói, cảm giác không khác gì mặt trời chói chang giữa trưa.
Mới đầu, Hanbin tưởng mình nhần, không dám mừng rỡ cũng không nói với ai, nhưng len lén thử rất nhiều lần, phát hiện không phải nhầm.
Hanbin kích động đến mức cả người đều run, nước mắt bất giác chảy xuống, nhanh chóng thấm qua lớp băng gạc.
Có thể nhìn thấy thật rồi? Hanbin ngồi ngây ngốc trên giường, người cứng đờ như khúc gỗ. Thở hổn hển, máu đột ngột dồn về não suýt ngất. Cậu không dám cử động, sợ vừa động sẽ thoát khỏi giấc mơ.
"Sao vậy em?" Jaewon đẩy cửa bước vào thấy thế hoảng hồn, vội vàng chạy vào. Anh vừa mới xuống lầu bàn chuyện với mẹ để họ dọn về nhà mình mà lại bị mắng nữa.
Không ngờ mới vào phòng liền thấy Hanbin khóc, Jaewon cau mày suy nghĩ, mình đâu có làm gì chọc vợ tức giận đâu. Nói vậy, chắc là do mang thai?
Anh lướt trên mạng rất nhiều tin tức ở lĩnh vực này, rất nhiều người nói tâm trạng ngày mang thai rất hay thay đổi, rất nhạy cảm.
Jaewon đi nhẹ nhàng lại gần sờ lên lớp băng gạc ướt đẫm của Hanbin, muốn dỗ dành cậu không ngờ lại bị Hanbin nghiêng đầu né tránh.
Jaewon khựng lại, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng loạn. Cậu giận anh rồi? Không muốn để ý tới anh nữa? Ngay cả chạm cũng không cho anh chạm vào?
Hanbin chưa hề kháng cự anh, cậu giống như nước, có thể mở rộng lòng mình đón nhận tất thảy của anh, cũng đủ khả năng bao dung anh.
Thế nhưng bây giờ, cậu không cho anh đụng vào. Jaewon chỉ cảm thấy miệng khô ran, lòng chua xót, liếm liếm môi, vất vả lắm mới nói được mấy chữ.
"Hanbin, anh..."
Nói chưa xong đã bị Hanbin chụp lấy tay. Giọng cậu không lớn, còn hơi run run nhưng lại như sét đánh giữa ngày hè quang đãng, nổ ầm bên tai Jaewon, khiến cả người anh cứng đờ. Cậu nói:
"Jaewon, em... mắt em hình như có thể nhìn thấy rồi..."
Jaewon đờ đẫn mặc cho Song phu nhân lôi lên xe đi bệnh viện, giống như mất hồn vậy, ngay cả ánh mắt sắc bén ngày thường cũng biến mất.
Hanbin có thể nhìn thấy? Có thể nhìn thấy thật rồi sao? Sao nhanh vậy? Không... không phải, sao lại đột ngột như vậy?
Chờ tháo lớp gạc ra là Hanbin có thể thấy mình, đến chừng đó em ấy sẽ nói gì? Không đúng. Nếu em ấy bất mãn với bộ dạng của mình thì làm sao? Jaewon bất giác đưa tay sờ mặt mình.
Hanbin sẽ thích chứ? Lỡ em ấy không thích thì phải làm sao? Thiếu tá Hwarang đáng thương, càng nghĩ càng lo, cuối cùng thậm chí đứng ngồi không yên. Con người xưa nay luôn đứng ngồi thẳng lưng, giờ phút này như bị sâu chui vào người vậy, nhích tới nhích lui, không sao bình tĩnh được.
(trẩu như vậy thì ai thích?? em thích 😻😗)
Cuối cùng Song phu nhân ngứa mắt, tặng cho anh một chưởng, bắt anh ngồi yên.
Không có mắt nhìn gì hết, không thấy Hanbin khẩn trương thành cái dạng gì rồi à? Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không an ủi thì thôi, còn đi theo gây rối thêm. Thật là không có tiền đồ gì cả.
Jaewon bị Song phu nhân đánh một cái đúng là đã ngồi yên, có điều ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm Hanbin, cơ bắp toàn thân căng cứng, nhìn là biết vẫn căng thẳng.
Song phu nhân liếc xéo anh một cái, bụng chửi thầm con không có tiền đồ, vợ đều là của anh rồi. Có tên trong hộ khẩu nhà anh. Còn chạy đi đâu được nữa. Có gì mà phải lo?
Bà lắc đầu, mặc kệ Jaewon, quay sang nhỏ nhẹ an ủi Hanbin.
"Sao rồi? Từ sáng sớm con đã nói là con nhìn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng?" Song phu nhân đẩy Hanbin đến trước mặt viện trưởng.
"Hồi phục rất khá." Viện trưởng sờ cằm, cười tít mắt nói.
Ông tháo lớp băng gạc quanh mắt Hanbin "Mắt có đau không?"
Hanbin lắc đầu, nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.
"Cởi từng lớp một ha. Cởi một lần mắt sẽ không chịu nổi."
Đứa bé này kỳ thật cũng coi như có phúc, tiết trời âm u, như muốn đổ mưa vậy, hoàn toàn không thấy mặt trời. Nếu có nắng, vậy phải để qua ngày hôm sau mới tháo băng hoàn toàn được.
Viện trưởng rất nhẫn nại, cách nửa tiếng tháo một lớp băng. Hanbin chỉ cảm thấy tim mình lung lay theo cử động của ông, khẩn trương không dám thở mạnh.
Lúc còn một lớp gạc cuối cùng, Jaewon đứng phắt dậy, tiếng động lớn đến mức tất cả mọi người trong phòng viện trưởng đều giật mình.
Song phu nhân vừa muốn mắng anh mấy câu thì anh mở cửa chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp. Song phu nhân và viện trưởng nhìn mà trợn mắt.
"Thằng bé bị làm sao thế?" Viện trưởng vừa tháo gạc cho Hanbin vừa hỏi Song phu nhân.
"Ai biết. Chắc nó bị điên rồi." Song phu nhân bực bội đáp. Thằng ranh kia từ lúc lên xe đã không bình thường rồi. Có điều bà cũng đoán được chút ít, phỏng chừng là sợ Hanbin thất vọng với tướng mạo của mình nên mới căng thẳng.
Thằng ngốc! Lúc không nhìn thấy đã thương anh rồi, giờ nhìn thấy còn chê anh được chắc?
Song phu nhân không thèm đếm xỉa đến Jaewon, chỉ nhìn chằm chằm mắt Hanbin, còn một lớp cuối cùng thôi, kỳ thật bà cũng căng thẳng.
Mỗi lớp băng gạc được cởi ra, ánh sáng trước mắt Hanbin cũng càng lúc càng rõ, không hề cảm thấy đau nhức, có lẽ cách xử lý của viện trưởng phù hợp, lần nào cũng chờ cậu thích ứng rồi mới tháo gạc.
Kỳ thật lớp này với hoàn toàn cởi bỏ chẳng có gì khác biệt lắm, bởi vì gạc rất mỏng, thậm chí cậu có thể thấy lờ mờ mẹ Song đang ngồi cạnh. Tuy không thấy rõ dung mạo của bà nhưng là một người hoàn chỉnh, hơn nữa không phải màu đen. Có màu sắc.
Hanbin siết chặt bàn tay, cậu có thể nhìn thấy rồi! Có thể thấy mẹ Song mặc một cái quần màu nâu, một cái áo sơ mi trắng tinh.
Cậu tự mình nhìn thấy! Không phải tưởng tượng.
"Lớp cuối cùng, con nhắm mắt lại đi Hanbin." viện trưởng vừa nhắc nhở Hanbin, vừa chậm rãi cởi bỏ lớp cuối cùng trên mắt cậu.
Lông mi Hanbin run run, lâu thật lâu cũng không dám mở mắt. Song phu nhân nôn nóng nhắc nhở cậu, bảo cậu không cần sợ, mở mắt ra nhìn nhưng cậu không dám.
Jaewon không có ở đây... nếu anh ở bên cậu, cậu sẽ không sợ đến vậy. Anh đi đâu rồi? Sao còn chưa quay lại?
Hanbin cắn môi ngồi ở đó, cúi gằm mặt.
Ngay lúc đó, cửa phòng viện trưởng bị đẩy bật ra nghe rầm một cái, Hanbin bị âm thanh này kích động run lên, bất giác mở mắt ra nhìn.
Gương mặt anh tuấn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của cậu.
Lúc này vành mắt hoe hoe đỏ, ánh mắt nhìn cậu vừa kích động, vừa thấp thỏm.
Jaewon há miệng, mang theo hai trăm phần trăm e dè mà lên tiếng, giọng hơi khàn như đang đè nén gì đó.
"Hanbin...anh..anh là Jaewon..., em... em có nhìn thấy anh không?"
___________________
sao t đọc cái chap này t thấy mắc cừi quá bây ơiiii 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro