Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32. NGÀY THỨ HAI MƯƠI BA (2)

Dứt lời, Halim phát hiện cả người Hanbin cứng đờ, ngay cả tiếng nức nở nho nhỏ kia cũng như bị cái gì đó cắt đứt, đột ngột dừng lại.

Tay hắn siết chặt, tim như bị động tác này của Hanbin tổn thương, vụn băng nhè thân thể hắn mà đâm, vừa đau vừa lạnh. Miệng đắng nghét, yết hầu lên xuống mấy lần, vất vả lắm mới rặn được một câu.

"Yên tâm, tôi... tôi đưa anh về."

Halim biết Hanbin sẽ không tin hắn, thậm chí còn rất sợ hắn. Là lỗi của hắn, hắn nhận. Hắn sẽ không giải thích nhiều, bởi vì lúc đó quả thật anh ta có suy nghĩ xấu xa.

"Tôi đưa anh về nhà Song."

Halim dùng súc dìu Hanbin đi, liếc mắt nhìn Bọ Cạp dở sống dở chết trong góc tường. Hắn đi thật chậm, bước chân nặng nhọc, dường như trong lòng đang mang sức nặng của cả thế giới.

Gió khuya rất lạnh, vừa ra khỏi cửa gió đã đập vào mặt Hanbin, hơi lạnh thấu xương. Cậu cắn răng không để mình phát ra tiếng lập cập, khàn giọng nói câu đầu tiên kể từ khi Halim đến đây.

"Anh buông tôi ra, tôi tự đi."

Hanbin không biết nên cảm kích người này hay không. Nếu hôm nay không có hắn, mình muốn thoát thân là chuyện không thể nào. Nhưng hễ nghĩ đến việc hắn cũng từng có suy nghĩ làm như thế với cậy trong quá khứ, cảm kích trong lòng lập tức bị thống khổ và căm hận đập nát.

"Mắt anh không thấy, không tiện."

Giọng của hắn không đổi, không có ý định buông tay Hanbin. Lướt qua chiếc xe anh ta lái tới, bước chân hơi ngừng, do dự mấy giây cuối cùng vẫn đi tiếp.

"Giờ này rất khó bắt xe, hơi lạnh, anh kiên trì một lát."

Đến tột cùng vẫn không buông được cậu, qua hôm nay, có lẽ mình không còn cơ hội thấy Hanbin nữa. Halim hạ quyết tâm, cho dù biết cậu rất lạnh nhưng vẫn cố chấp.

Lạnh quá, từ đầu đến chân đều lạnh, lạnh đến tim cũng run lên, Hanbin cảm giác như hơi thở có cả vụn băng, dường như sắp đông cậu thành một tảng băng rồi.

Cậu siết tay, hòng giữ lại chút ấm áp cuối cùng sắp tan trong lòng bàn tay. Như vậy không được, Hanbin không thể bệnh được. Tuyệt đối không thể. Tuy bé con còn chưa tới 1 tháng nhưng toàn bộ hi vọng trong đều đều gửi gắm cả vào sinh linh nhỏ bé này.

Bản thân có bị làm sao nhưng tuyệt đối không thể làm con cậu tổn thương.

"Hanbin..." Đột nhiên hắn gọi tên cậu, giọng hơi run "...xin lỗi"

Hanbin ngẩn ra, nháy mắt hiểu được anh ta đang nói gì. Cậu không trả lời, không phải không muốn tha thứ cho hắn mà là trái tim đã bị cuộc sống mài mòn trở nên lạnh lùng rồi.

Trong dự đoán, nhưng tim vẫn đau một hồi. Halim dìu Hanbin đi vào bóng đêm, trơ mắt nhìn một chiếc taxi hiếm hoi lướt qua bên cạnh.

Hắn thích cậu.

Từ nhỏ, Hanbin đã là người nổi tiếng trong đám bọn họ, chẳng những vì cậu có một người ba xấu xa có tiếng mà còn vì thành tích và ngoại hình hầu như không có đứa trẻ nào sánh bằng, cùng với tính tình gần như hoàn mỹ ấy.

Oh Hanbin giống như vầng sáng trong bóng tối, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người lớn. Gần như tất cả người lớn lúc dạy con đều nhắc tới tên của Hanbin. Hâm mộ có, ghen tị có, tiếc rẻ cũng có.

Từ nhỏ Halim đã phản nghịch, bị thầy cô và phụ huynh khác tới cửa vô số lần, là loại trẻ con đáng ghét nhất. Hanbin luôn là bé ngoan xuất hiện trong miệng mẹ của hắn, đương nhiên làm hắn ghét không thôi. Thậm chí hắn còn có ác ý, nếu có ngày đụng phải cậu trên đường, nhất định phải dằn mặt. Thế mà về sau, hắn đụng tới cậu thật thì mắt dính lấy người cậu không dời đi một chút nào.

"Hanbin.."

Hắn căng thẳng nuốt nước miếng. Nói đi, nói tất cả với cậu ấy đi, bắt đầu từ ngày đầu tiên thích Hanbin, nói hết tất cả cho cậu nghe.

"Tôi.."

Hắn mở miệng, vừa nói được một chữ, trước mắt đột nhiên xẹt qua ánh đèn xe sáng choang, chói lóa làm mắt Halim không mở lên được. Cánh tay hắn căng ra, định nhích qua một bên thì nghe tiếng phanh xe gấp.

Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai. Tiếp đó, hắn chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ừ tới. Giây sau, người bên cạnh đã bị cướp mất.

"Hanbin..."

Jaewon ôm cứng Hanbin, miệng thì thào tên cậu, dường như chỉ như vậy mới gửi được nỗi lo và đau lòng của bản thân vào lòng của Hanbin vậy.

"Em sao rồi? Ông ta có làm đau em không? Có đánh em không?"

Jaewon trước giờ không phải người nhiều lời, lần này thật sự là lo lắng quá mức.

Nghe giọng của Jaewon, sự bình tĩnh giả vờ cả đêm của Hanbin tức tốc sụp đổ. Cậu ôm riết lấy cổ Jaewon, vùi đầu vào ngực anh, lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngực anh nhanh chóng ướt đẫm, Hanbin khóc làm tim anh run theo. Hận không thể đau thay cậu. Nhưng Jaewon không biết an ủi, chỉ đành dùng sức siết cậu vào lòng mình, nói khẽ:

"Đừng khóc..đừng khóc... Anh đây.. anh đây rồi, em ngoan nào..."

Halim đứng đằng sau ngây ngóc nhìn Jaewon và Hanbin, tim như bị dao đâm, đau nhói. Phải rồi, Hanbin không cần, cho dù ở đâu, lúc nào cậu cũng không cần hắn.

Quá khứ của Hanbin kiên cường, có thể tự chống chọi tất cả. Hiện giờ, cậu đã có người thương cậu, cũng có người nhà mới, hình như hắn... không có cách nào chen chân vào cuộc sống của cậu được nữa.

"Chúng ta về nhà, ngoan..không khóc nào.."

"Anh sẽ không tha cho ông ta. Đừng khóc, ở đây lạnh lắm, lên xe thôi."

"Nghe lời nào em, đừng khóc nữa, em khóc anh khổ sở lắm..."

Người đàn ông kia nhất định rất yêu Hanbin, an ủi vụng về như thế ngay cả hắn cũng nghe ra được sự đau lòng ẩn chứa trong đó. Hắn quay đầu, loạng choạng đi xa dần.

Hanbin sẽ sống rất tốt, tốt hơn ông Oh, hơn mẹ hắn và cả hắn nữa, mà hắn thì... cả đời này đã định sẵn chỉ có thể ở đằng xa lặng lẽ nhìn cậu. Mãi mãi...

Trong xe vừa ấm vừa dễ chịu, chỉ một lát đã xua tan hơi lạnh trên người Hanbin. Jaewon ngồi bên ghế lái, không lái xe ngay mà ôm riết lấy cậu, thỉnh thoảng lại vuốt tóc cậu dỗ dành.

Hanbin khóc xong trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút, chỉ là vừa mệt vừa lạnh, dựa vào người anh, không mở mắt lên nổi.

Jaewon phát giác được tình trạng hiện giờ của cậu, liền rón rén đặt cậu lên ghế ngồi, thắt dây an toàn cho cậu, chuẩn bị lái về nhà. Có chuyện gì đợi cậu khỏe lại rồi nói. Hanbin mơ màng đang định ngủ, bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên.

"Jaewon, em trai em... Halim đã cứu em ra, cậu ấy còn ở bên ngoài, anh mau để cậu ấy lên đây rồi đưa cậu ấy về nhà."

Jaewon ừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe, ngoài trời tối đen, xe chạy đêm mở đèn xe rít gió lướt qua, mang theo một trận gió lạnh.

Anh nương ánh đèn nhìn chung quanh, trên đường vắng tanh, trừ ánh đèn vàng chớp nháy thì không một bóng người.





























_________________
nhớ jaewonie quá😿



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro