30. NGÀY THỨ HAI MƯƠI HAI (2)
Jaewon ngồi dựa vào đầu giường lật báo quân sự giết thời gian, thỉnh thoảng lại đưa tay lên xem đồng hồ.
Lâu vậy rồi sao em chưa châm cứu xong? Chẳng lẽ mắt lại bị cái gì? Jaewon bực bội để tờ báo xuống, trở mình xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng tiểu phẫu không đóng chặt lắm, Jaewon còn nhớ Hanbin không muốn anh thấy cậu châm cứu, đành lén bám một bên cửa nhìn vào trong. Bên trong chỉ có hai ba bác sĩ trẻ ngồi trên giường đang thảo luận gì đó, nhìn rất kịch liệt. Jaewon chưa chịu thôi lại hé cửa rộng thêm một chút, ánh mắt sắc bén quét khắp các góc phòng, vẫn không thấy Hanbin đâu.
Em đi đâu rồi? Jaewon hơi nghi hoặc. Bình thường Hanbin không đi ra ngoài, chỉ có buổi trưa mới xuống sân dưới đi dạo với mẹ, phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh cùng với anh.
Jaewon lặng lẽ đóng cửa phòng lại, cau mày dựa vào tường hành lang, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Mẹ Song không có ở đây, Hanbin cũng không có. Phòng bệnh bình thường ồn ào hình như chỉ thoáng chốc là trống trơn. Jaewon vò rối mớ tóc, chậm rãi đi tới phòng viện trưởng.
"Vợ cháu? Theo mẹ cháu đi mua bánh bao rồi, chưa về nữa hả?"
Viện trưởng ngẩng đầu khỏi đống phim X-quang, ánh mắt lướt từ cái kính lão tới người Jaewon.
"Vết thương của cháu hồi phục tốt lắm, ngày mai đại khái có thể ra viện rồi."
"Vâng."
Jaewon sờ sờ ngực mình, tâm trạng bực bội vì không tìm thấy Hanbin nhờ câu nói của viện trưởng mà tiêu tan không ít, gật đầu với viện trưởng liền đi khỏi phòng làm việc của ông.
Jaewon vốn dự định những ngày nghỉ phép còn lại có thể đưa Hanbin đi chơi một chuyến. Tuy anh ở trong quân đội quanh năm nhưng nhờ đồng đội ở khắp nơi năm châu bốn bể ban tặng, cũng biết không ít chỗ có phong cảnh đẹp. Kết quả một lần bị thương phá hết mọi kế hoạch của anh, trừ nằm trên giường dưỡng thương ra Jaewon chẳng làm được gì. Đành để lần sau bồi thường cho Hanbin vậy.
Trong mắt Jaewon thoáng hiện chút tiếc nuối, có điều hai người ở nhà cũng tốt, anh có thể thấy Hanbin mọi lúc mọi nơi cũng không bị người ngoài làm phiền.
Jaewon quay về phòng, nhàm chán quá liền rót một ly nước nóng cầm trên tay, mở ti vi, chẳng có tiết mục gì làm anh hứng thú hết. Ấn vừa remote, trong lòng oán giận mẹ triệt để. Biết hai người chỉ ở chung được có chừng đó thời gian còn dắt vợ anh chạy lung tung. Thật là, sau này không cho Hanbin đi với bà nữa.
Đang nghĩ, điện thoại đặt ở đầu giường đổ chuông, Jaewon cầm lên xem, là ba anh.
"Lát nữa sẽ có người đem bữa tối tới cho con, tối nay Hanbin với mẹ con không qua đây, con tự lo đi."
Không qua? Tại sao? Jaewon siết chặt lấy điện thoại.
"Có chuyện?"
"Ở bệnh viện không thoải mái, ở nhà một ngày."
Giọng thượng tướng Song hơi khàn, nghe vào tai Jaewon cứ thấy hơi nghi ngờ, cảm thấy chuyện không đơn giản như thế. Còn muốn hỏi nữa, thượng tướng Song đã ngắt điện thoại.
"Đừng khóc." Thượng tướng Song lau nước cho Song phu nhân.
"Đều tại em."
Song phu nhân luôn kiên cường, mới một chốc đã sắp suy sụp, nếu không phải bà cố chấp dẫn Hanbin đi mua bánh bao thì thằng bé sẽ không bị bắt đi. Nếu Hanbin có chuyện gì, đừng nói là Hanbin, cửa ải của Jaewon bà qua cũng không nổi.
"Được rồi, khóc cũng vô ích, đừng khóc nữa."
Thượng tướng Song xưa nay không biết nói chuyện dịu dàng, cách quan tâm của ông hơi kỳ cục. Nếu không phải sống với nhau bao nhiêu năm trời, chắc ông đã làm Song phu nhân tức chết.
"Chổ đó hẳn là có camera, đã tìm người xử trí rồi, cũng thông báo với cảnh sát hình sự. Đội trưởng là lính cũ của anh, em yên tâm, nếu như vậy mà còn không tìm thấy đám người đó cũng khỏi cần làm nữa."
Đôi mắt thượng tướng Song sẫm lại, cặp mắt gia nua sáng ngời, không giảm sự sắc bén theo năm tháng. Song phu nhân không nói gì, chỉ cầm khăn tay cúi đầu, lại rơi nước mắt.
Mỗi giây phút chờ đợi đều là cực hình, thượng tướng Song cai thuốc lá đã lâu cũng lấy ra hút, hết điếu này đến điếu khác, không có lúc nào ngừng, Song phu nhân cũng chẳng cản ông như mọi ngày nữa. Thư phòng toàn mùi khói, trong giây phút khẩn trương này, tâm trạng con người đặc biệt cáu kỉnh.
Đêm khuya dần, nhiệt độ xuống rất nhanh, bên ngoài lạnh căm căm, người đi đường đều co cổ, ra sức kéo cổ áo mình lên, vội vàng về nhà. Trong một nhà kho đổ nát đã lâu ở phía bắc thành phố, miệng Hanbin bị nhét khăn, chỉ biết mở to mắt, siết chặt hai tay, nghe ông Oh trả giá bán cậu một lần nữa.
"Một giá thôi, hai trăm triệu." ông ta thò năm ngón tay, không chịu nhượng bộ.
"Không được."
Một kẻ khác lắc đầu, người gã gầy quắt, lưng hơi gù. Cái mặt dài ngoẵng gắn hai con mắt ti hí, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, nhìn là biết kẻ gian manh.
"Nó bị mù, lại không còn tơ, quá đắt, bây giờ còn tơ mới nhiều tiền."
Ông ta trợn mắt.
"Mày nhìn rõ chưa?! Mặt con tao đẹp số một đó! Với lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, nếu không kẹt tiền tao không nỡ bán đâu!"
Tên kia trợn mắt, khinh bỉ.
"Ông xem, xem ông nói kìa, bọn này cần đại học nổi tiếng với không nổi tiếng cái gì? Đằng nào cũng vào núi hầu hạ người ta, đẻ con là được."
Nói rồi gã quay đầu nhìn Hanbin. Bây giờ đã khuya lắm rồi, trong kho chỉ thắp hai ngọn nến, dưới ngọn lửa lập lòe sắp tắt, Hanbin mặt mũi thanh tú, xinh đẹp, cả người toát ra hơi thở của người có học, cho dù bị trói trên đất, cũng có vẻ đẹp riêng.
Gã kia nuốt nước miếng, mắt thoáng tham lam, gã buôn người bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy một người đẹp nhưu thế. Ông Oh lăn lộn trong sòng bạc nhiều năm, rèn luyện được bản lĩnh ngó mặt đặt tên, vừa thấy sắc mặt gã này, còn không biết gã nảy ý định gì đó với Hanbin sao. Đảo mắt, kế mới nảy sinh.
"Sao nào, con tao có phải đẹp lắm không?" ông ta bĩu môi "Không phải tao nói dối, mấy thằng ranh chúng quanh nhà tao không có đứa nào là không thích nó. Vậy đi, tao thấy mày cũng thành thật, một trăm năm chục, không thể ít hơn được nữa."
Tuy gã kia thèm khát nhan sắc của Hanbin nhưng một trăm rưỡi quả thật quá nhiều, dân bần cùng lắm bỏ ra năm mươi triệu mua vợ, một trăm thì phải có nhan sắc coi cho được.
Người đẹp như thế này bỏ ra số tiền đó có lẽ cũng đáng. Gã biết không ít quản lý mấy hộp đêm cao cấp, mấy nhà đó có hậu trường kha khá, chỉ cần vào đó đừng mơ đi ra. Gã sờ cằm, lộ vẻ khó xử.
"Không được, một trăm rưỡi không được! Tôi cũng không hơi đâu mồm mép với ông, một trăm! Được thì được, không được tôi dẫn người đi ngay!"
Mới một lát đã bị giảm một nửa giá, ông ta sốt ruột không thôi, nhưng bán người dù sao cũng là phạm pháp, mặc dù đó là con lão. Nếu bỏ lỡ người mua này, chẳng biết chừng nào lão mới bán được nó đi. Đằng nào cũng là tiền từ trên trời rớt xuống, ít thì ít. Huống chi người kia đưa lão cũng không ít. Nghĩ đến đó, ông ta nghiến răng.
"Được."
Nửa đêm, nhà họ Song, đèn đuốc sáng trưng, người làm, cảnh sát hình sự, tài xế ra ra vào vào, vừa nhìn là biết nhà họ gặp chuyện gì trầm trọng rồi.
"Đó là ba của Hanbin."
Song phu nhân chỉ vào màn hình máy tính, đột nhiên hét lên.
"Không sai được, là ba của thằng bé."
Bà đứng phắt dậy, mười ngón tay bấu lấy mép bàn, môi run rẩy, hiển nhiên đã tức giận tột độ.
"Là ông ta bắt Hanbin đi!"
Đội trưởng hình sự ngẩn người, không dám hỏi nhiều, anh không dám tỏ vẻ quá hứng thú với chuyện nhà của thượng tướng Song.
"Xác định được mục tiêu là tốt rồi. Thủ trưởng, phu nhân yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng bắt được tội phạm, tìm con dâu ngài về."
Thượng tướng Song gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ông vỗ vai đội trưởng hình sự.
"Nhờ vào cậu."
Jaewon nằm trên giường bệnh mà trằn trọc, không sao hiểu lý do tối nay Hanbin không đến bệnh viện. Cậu luôn luôn giữ lời, rõ ràng trước khi đi còn nói với anh sẽ về sớm mà, nguyên nhân đặc biệt gì làm Hanbin nuốt lời chứ?
Đã vậy điện thoại cũng không gọi được. Jaewon siết chặt điện thoại, dựa vào đầu giường ngồi dậy. Lại bấm số của Hanbin, vẫn tắt máy.
Anh cau mày, đầu óc theo thói quen khi nhân nhiệm vụ thì phân tích tình hình đối phương, bắt đầu phân tích vấn đề.
Bình thường mà nói, nếu có tình huống đột xuất, nhất định là do mẹ anh, có khả năng bỗng dưng nổi hứng kéo Hanbin đi tụ họp này nọ, nhưng lần này gọi điện thoại cho anh là ba.
Cái này có vấn đề, ba anh xưa nay không quản mấy chuyện này, toàn bộ mẹ thu xếp hết, lần này phá lệ. Với lại mẹ Song trước giờ không giấu được người nhà chuyện gì, có gì thú vị mà không gọi điện nói cho anh mới lạ đó.
Tim Jaewon đập thình thịch, Jaewon
là nòng cốt trong đội đặc chủng, chẳng những bản lĩnh phải làm mọi người khâm phục, đầu óc còn phải linh hoạt hơn người bình thường mới được làm.
Đã rạng sáng rồi. Pete rời xa anh gần sáu tiếng rồi.
Ngực Jaewon nặng nề, cảm giác bất an nổi lên, vùng vẫy muốn xông ra ngoài. Đột nhiên, anh ném điện thoại ra sau, nhảy xuống giường. Vết thương chưa kịp lành bị kéo đau nhói, anh cũng mặc kệ.
Đẩy cửa chạy ra ngoài, quần áo bệnh viện thùng thình bị gió thốc lên, cả người lạnh buốt, Jaewon run lập cập. Bắt một chiếc xe chạy về nhà, ánh mắt Jaewon lạnh lẽo,hàng lông mày đẹp đẽ nhíu chặt. Tốt nhất... đừng có ai gạt anh.
______________
🤓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro