25. NGÀY THỨ MƯỜI CHÍN (2)
"Sợ cái gì? Hử?" Tay anh ta nắm chặt vai cậu, lực đạo càng lúc càng lớn.
Lưng Hanbin dính cứng vào tường, người cứng đờ không nhúc nhích, cả hơi thở cũng ngưng lại, giọng cậu run run, cổ họng khô khốc đáng sợ. Vất vả lắm mới há miệng nói được một câu.
"Sao..sao anh lại ở đây?"
Đây là khu vực phòng bệnh cao cấp, người bình thường căn bản không thể vào, làm sao Halim tìm được chỗ này? Hơn nữa... quan trọng nhất là, anh ta đến đây làm gì?
"Đương nhiên tới tìm anh trai rồi," Anh ta ngừng lại, nhìn gương mặt trắng bệch của Hanbin, bồi thêm một câu.
"Ông Oh bảo tôi đến. Vả lại tôi cũng rất nhớ anh trai mình, chúng ta không gặp nhau một tháng rồi."
Hanbin không nghe thấy câu sau, một chữ ông Oh đủ đoạt hết sự chú ý của cậu rồi.
"Có chuyện gì? Tôi không còn quan hệ gì với các người nữa."
Tim Hanbin đập thình thịch, cứ việc không nhìn thấy thì áp lực người này mang đến cho cậu đủ để cậu sụp đổ trong nháy mắt.
"Thật là vô tình mà." Halim tặc lưỡi than thở, anh ta tiến lại gần hơn, hơi thở nóng ẩm như một con thú hoang ẩn nấp trong bóng tối, phả lên vành tai của Hanbin.
"Mặc kệ là với tôi hay là với ba anh... hoặc là với bất kỳ ai?"
Anh ta nói đến đó đột ngột dừng lại, đôi mắt đen nhánh khóa chặt trên cần cổ trắng nõn thon dài của cậu, dường như trên đó có thứ gì hấp dẫn anh ta mãnh liệt.
"Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người một nhà, tôi nói phải không, anh trai?"
Người Hanbin run lên, răng cắn chặt môi mới miễn cưỡng kềm chế bản thân. Vốn tưởng sẽ không bao giờ có liên hệ gì với những người này nữa, nhưng hình như ông trời không muốn ưu ái cậu. Mỗi lần cậu sống khá hơn một chút lại có bất trắc tới phá vỡ hạnh phúc đó.
"Sao không nói? Không muốn nhìn thấy tôi?" Mặt Halim tươi cười, trong mắt lại lạnh băng, anh ta ngước mắt liếc nhìn phòng Jaewon, cơn tức bùng lên trong mắt.
"Anh ta tốt thế nào? Tốt đến độ anh trai tôi quên hết tất cả à?"
Song Jaewon. Cái tên này dường như là ngọn lửa trong nhà gian tối đen không thấy ánh mặt trời, thoáng chốc khiến Hanbin giãy dụa bước ra khỏi địa ngục vô tận.
Phải rồi, bây giờ không như trước nữa, cậu không còn là Hanbin mù mắt, chỉ có thể mặc người khác lăng nhục nữa. Cậu có Jaewon, có ba Song mẹ Song, còn có bé cưng của họ. Hanbin siết chặt nắm tay, giấu đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay mình, đột nhiên ngước lên.
"Im Halim." Cậu ngẩng đầu lên vuốt lại tóc, mượn cớ này dùng tay che giấu nét hoảng loạn.
"Cho dù anh có nói nhăng nói cuội đổi trắng thay đen thì cũng không thay đổi được sự thật anh là kẻ cưỡng dâm."
Giọng cậu bình tĩnh, không nghe ra bất cứ ngụ ý gì. Nói ra rồi, Hanbin lại phát hiện, cái quá khứ không dám nghĩ lại đó hình như chẳng đáng sợ lắm. Đồng tử mắt anh ta co lại, gương mặt trẻ trung đẹp trai kia đầy hổ thẹn, mới rồi ngả ngớn hùng hổ hăm dọa nháy mắt bị đè xuống.
"Tôi đã nói chỉ vì tôi uống say quá. Với lại..." Anh ta có vẻ đau khổ nhắm mắt lại "Không phải... tôi không làm được gì cả sao?"
"Đừng tới tìm tôi nữa," Sương mù dâng đầy mắt của Hanbin"Quá khứ đã là quá khứ, ông Oh cũng vậy, anh cũng thế, tôi không muốn gặp ai nữa."
Bỗng dưng ưng anh ta túm lấy tay của Hanbin, sức lớn đến nỗi làm cậu đau vô cùng nhưng không sao thoát ra được.
"Anh là đang sợ? Sợ anh ta biết quan hệ giữa chúng ta?"
"Tôi và anh có quan hệ gì mà sợ? Tôi không có quan hệ gì với anh. Cũng không có quan hệ gì với ông Oh."
Giọng Hanbin vang vọng trong hành lang trống không, lạnh lẽo vô tình thấy rõ. Như con dao găm bén ngót đâm vào tim Halim, vừa lạnh vừa đau. Anh ta cười lạnh lùng, buộc miệng nói the thé đến nỗi bản thân cũng hết hồn.
"Phải! Bây giờ anh bấu víu người có tiền rồi. Đương nhiên không vừa mắt."
Hanbin hất tay anh ta ra, phẫn nộ chực chờ thiêu đốt.
"Anh muốn tôi phải đối xử tử tế với người cha đã bán tôi lấy năm mươi triệu won và người em trai suýt nữa thì cưỡng hiếp tôi?" Giọng cậu không lớn nhưng dường như căm hận cực điểm, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng.
"Nằm mơ đi!"
"Hanbin, tôi..."
"Đây là phòng bệnh cao cấp, người ngoài không được vào, nếu anh không đi tôi sẽ gọi người tới đưa anh đi."
Hanbin cầm chặt nắm cửa phòng tiểu phẫu, định mở ra, hình như sực nhớ ra gì đó, cậu quay đầu cười tươi với anh ta.
"Mặc kệ ông ta kêu anh tới làm gì, tôi đều không quan tâm. Đúng rồi! Đừng quên nói với ông ta hộ tôi, tôi đã biết rốt cuộc vì sao mắt mình bị mù rồi, nếu ông ta còn chút lương tâm, sau này đừng liên lạc với tôi nữa."
Nói xong, không cho anh ta có cơ hội mở miệng, đẩy cửa vào phòng tiểu phẫu, đóng cửa kín lại. Halim đứng đờ ra đó ngơ ngác nhìn Hanbin đi vào phòng tiểu phẫu, trong mắt ngập đầy hối hận, hốc mắt đỏ lên. Hồi lâu, anh ta tì trán vào mặt tường lạnh lẽo, ôm chặt tim mình, ngay cả bả vai cũng suy sụp rũ xuống.
Halim đến làm cả ngày Hanbin không được vui vẻ, có điều may mà Jaewon ở bên cậu, nói nói cười cười mới làm cậu khá hơn một chút.
Bữa tối, do vết thương nên Jaewon không được phép ăn quá nhiều đồ tanh, thành thử mẹ Song dặn nhà bếp làm mấy món thanh đạm và cháo cho anh. Nhưng đồ ăn của Hanbin thì hoàn toàn trái ngược. Mẹ Song sợ cậu không đủ dinh dưỡng, biến đổi đủ cách làm đồ bổ, quả thật là muốn nuôi cậu thành một con heo. Jaewon không thích ăn đồ nhẹ, bây giờ nhìn đồ ăn trước mặt Hanbin, nhìn lại mình càng nuốt không trôi. Vốn dĩ anh rất muốn gắng gượng nuốt cho xong nhưng thực sự là đối lập quá lớn.
"Khụ khụ...Hanbin" Jaewon vờ ho một tiếng, gọi cậu đang bày bát đũa.
"Sao vậy? Vết thương của anh đau à?"
Tay Hanbin run lên, thiếu chút làm rơi đũa xuống đất. Bây giờ cậu cứ như chim sợ cành cong vậy, chỉ cần Jaewon vừa thốt lên, thần kinh lập tức căng như dây đàn, sợ vết thương của anh đau, ngứa. Phản ứng của cậu làm Jaewon vui vẻ, còn cố ý vờ đáng thương, hừ hừ rên nhẹ trước mặt Hanbin.
"Ừm, hơi đau."
Hanbin nghe liền hốt hoảng "Vậy làm sao bây giờ? Em đi tìm bác sĩ!" Nói rồi muốn đứng dậy. May mà Jaewon nhanh tay nắm cậu lại.
"Không sao." sợ cậu lo lắng quá lại giải thích "Sau khi mổ thường hay đau."
"Thật à?" Hanbin bán tính bán nghi, sợ anh đau còn cố nhịn.
Jaewon ừ một tiếng, liền đó lại mặt dày nói "Hanbin , đồ ăn thanh đạm quá à."
Cậu không hiểu "Bệnh thì phải ăn nhẹ chứ?"
"Anh ăn không nổi." Jaewon nhìn đồ ăn của cậu mà nuốt nước miếng "Anh muốn ăn thịt."
"Ráng nhịn một chút, chờ vết thương khép miệng là được ăn rồi."
"Cho anh ăn một miếng thôi.." Thiếu tá Hwarang đoán chắc Hanbin sẽ mềm lòng, giọng nói đáng thương hệt như cún con, gãi gãi trong tim cậu.
"Chỉ một miếng thôi?"
"Ừm!"
Hanbin gắp một miếng thịt, do không thấy gì nên tay cậu chỉ treo lơ lửng.
"Thế này đủ chưa?"
Dứt lời, thịt trên đũa đã chui vào miệng Jaewon. Thiếu tá Hwarang là động vật ăn thịt trăm phần trăm, đương nhiên một miếng thịt không thỏa mãn rồi, tiếp đó lại năn nỉ quấn quýt làm nũng đủ kiểu, rốt cuộc thành công lừa được nửa chén thịt, bấy giờ mới thỏa mãn chùi miệng. Ăn xong, bác sĩ lại tới kiểm tra tình hình vết thương của Jaewon, xác định không có gì bất thường rồi rời đi.
Hanbin vào nhà tắm để tắm rửa. Anh buồn chán nằm trên giường. Giữa trưa lúc nóng nhất đã lau người rồi, tối không cần lau nữa. Chẳng biết chừng nào vết thương mới lành đây, Jaewon than thở, cái cảm giác nhìn mà không ăn được này thật là bực mình.
Buổi tối lúc ngủ, thiếu tá Hwarang lại không an phận. Cứ muốn túm Hanbin lên giường anh, lần này nói gì Hanbin cũng không nghe.
Hiện giờ Jaewon cần phải chú ý vết thương, mắt cậu không thấy, lỡ sơ ý đụng phải vết thương của anh thì to chuyện. Có điều Hanbin đã đánh giá thấp quyết tâm của thiếu tá Hwarang, anh thấy Hanbin không qua liền ngọ nguậy định bò qua đó. Vậy sao được! Anh làm cậu hoảng hồn. Gối đầu cũng không lấy ngoan ngoãn chạy sang giường thiếu tá Hwarang, rón rén nằm lên giường.
Cuối cùng cũng lôi được vợ lên giường, thiếu tá Hwarang ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên người Hanbin, thoải mái thở ra một tiếng. Hiện giờ anh không dám nằm nghiêng, chỉ có thể nằm ngửa, liên kéo Hanbin dựa đầu vào vai anh
Cậu không dám rục rịch, đành mặc anh muốn làm gì thì làm. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không yên tâm, dặn anh:
"Ban đem em mà đụng trúng anh, nhất định anh phải kêu lên."
Mắt Jaewon tràn đầy dịu dàng, chỉ cảm thấy tim như tan chảy vì câu nói này của cậu. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nằm ngay ngắn bên hông của cậu, cất giọng trầm thấp trong bóng đêm.
"Hanbin..."
"Vâng?"
"Hôn anh, được không?"
Còn lâu mới hôn! Mặt Hanbin nóng lên, lặng lẽ dịch đầu ra ngoài. Mới động đậy đã bị thiếu tá Hwarang phát hiện rồi.
"Hanbin..." Giọng đàn ông trầm trầm, còn mang theo chất khàn đặc trưng của người mới bệnh nặng. Giọng điệu mềm mại hơn thường ngày nhiều lắm, nghe đáng thương lạ lùng, còn khiến người ta có chút đau lòng nữa.
"Em không muốn hôn anh hả?"
Hanbin hơi hoảng, nén thẹn thùng giải thích "Không.. không phải, em..." Cậu ngẫm nghĩ, đầu óc đột nhiên sáng lên.
"Em không nhìn thấy, không hôn tới được!"
"Không sao, em nhích lại đây cho anh hôn là được."
Còn lý do gì nữa không? Không có. Cậu dè dặt đưa gương mặt đỏ bừng lại gần anh, vừa nhích vừa hỏi xem có đụng tới anh không. Jaewon cũng nhẫn nại, hướng dẫn cậu từng chút một. Đợi đến khi Hanbin nhổm người đối mặt với anh, cả hai người đều có cảm giác nhẹ nhõm.
"Cứ như vậy, cúi thấp xuống." Giọng Jaewon khàn khàn song lại quyến rũ chết người. Hanbin cúi thấp đầu từ từ nhưng không hôn chính xác lên môi mà đụng phải má anh.
"Nhích qua bên trái một chút."
Jaewon đưa tay lên mặt cậu, lòng bàn tay nóng ran. Cánh môi giao hòa, không còn khoảng cách, tim hai người đập dồn dập, tiếng thịch thịch trong bóng đêm nghe rõ mồn một. Jaewon nghĩ, đến đây đã là viên mãn rồi.
________THE END________
giỡn:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro