Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04 (END)

Một tháng kể từ lời mời dự đám cưới của Vương Gia Nhĩ, BamBam cuối cùng vẫn xin nghỉ phép, mua vé máy bay và đi làm tóc. Cậu về đến nhà đã là 7 giờ tối, Bam treo bộ âu phục mới mua lên, ngày mai phải mặc đi dự đám cưới, không thể để nhăn.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cậu bắt đầu có hơi buồn chán bèn đi chơi game, chơi xong hai ván mà đầu óc vẫn cứ không tập trung được. Cuối cùng Bam lên mạng tìm phim xem.

Bộ phim Trạng sư xảo quyệt của Châu Tinh Trì, hồi nhỏ cậu từng cùng anh xem một lần, có điều hôm đó cậu gần như là ngủ quên từ đầu tới cuối phim. Lần này Bam quyết tâm không ngủ quên nữa, đó là sự tôn trọng tối thiểu dành cho bộ phim.

Cậu nằm trên giường xem bộ phim cũ này một mình, chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, xem phim hài một mình cũng khá chán, Bam không cười nổi, ngược lại tâm trạng còn thêm cáu kỉnh vì trời bên ngoài không có trăng.

Cho đến khi cậu đang mơ màng nửa tỉnh nửa ngủ thì chợt nghe thấy câu thoại quen thuộc, tôi rất cô đơn tiếng Anh nói thế nào? Bam mở mắt, nhìn thấy nhân vật người vợ do Mạc Văn Úy thủ vai trên màn hình đang đứng đối mặt với Trần Mộng Cát đáp, "I love you".

Tối đó, cậu đã dành cả đêm để kéo thanh thời lượng của bộ phim, Bam liên tục kéo đi kéo lại, phát đi phát lại phân cảnh ấy, lặp đi lặp lại câu thoại kia.

Mưa ngoài cửa sổ rốt cục cũng đổ, câu thoại nọ bị thấm đẫm trong tiếng mưa tí tách, mang theo cảm giác ươn ướt.

BamBam giơ tay lau mặt, vừa sờ một cái tay liền đầy nước mắt. Cuối cùng cậu vẫn quyết định tắt đi, bộ phim mãi không xem được tới cái kết. Bam cảm thấy những ngày mưa thế này ngủ là thích hợp nhất, không thích hợp ngồi xem phim hài một mình, càng không thích hợp để hoài niệm.

/

Khi BamBam đến nơi tổ chức hôn lễ thì các khách mời đã tới gần đông đủ rồi, Vương Gia Nhĩ từ trên sân khấu bước xuống chào hỏi và sắp xếp chỗ ngồi cho cậu. Thời điểm đứng đối mặt nhau, Bam mới nhận ra mình đã cao hơn anh, ngần ấy năm không gặp, cậu đã từ một đứa nhóc khó ở, hay xụ mặt, trở thành một thanh niên cao hơn anh.

Còn Vương Gia Nhĩ so với trước kia không có gì thay đổi——lần cuối hai người gặp mặt là đợt Bam vừa tốt nghiệp đại học. Cậu có thể nhìn ra anh đang rất hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn Bam đã thấy Vương Gia Nhĩ cười biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhìn độ cong của hai dấu ngoặc nhỏ ở khóe miệng là biết ngay đó có phải là nụ cười thật lòng hay không.

Cậu cảm thấy hơi khó chịu, len lén liếc mắt về phía anh, không biết là do đánh kem nền che khuyết điểm hay do quá lâu rồi, vết sẹo trên trán khi xưa của anh đã hoàn toàn biến mất. Bam nhìn bốn phía không thấy cô dâu đâu. Thật ra cậu có chút tò mò về dáng vẻ người con gái có thể khiến cả Vương Gia Nhĩ và ba mẹ anh đều hài lòng.

Cô gái ấy là người như thế nào có thể khiến anh buông bỏ ngần ấy năm cố chấp, để Vương Gia Nhĩ bắt đầu một mối quan hệ thật tốt, cuối cùng còn khiến anh nguyện ý cùng cô tiến đến hôn nhân.

Bam nhanh chóng nhận được câu trả lời, thời điểm tiếng nhạc cử hành hôn lễ chậm rãi vang lên, người bước đi cạnh Vương Gia Nhĩ là một thanh niên đẹp trai khác. BamBam ngồi phía dưới, nhìn Vương Gia Nhĩ một thân âu phục trắng cùng cặp tay với đối phương vận một cây âu phục đen, từ từ bước lên lễ đài. Bam chỉ cảm thấy trong đại não mình đánh uỳnh một tiếng nổ tung.

Cậu vẫn không thể hình dung nổi Vương Gia Nhĩ đã thỏa hiệp với gia đình bằng cách nào, trận cãi vã kịch liệt của mùa hè năm đó, vết bầm đỏ trên trán đau như vậy, nhiều năm đấu tranh cùng cố chấp đến vậy, Vương Gia Nhĩ đã quên sao? Anh quên sao?

Lúc buổi lễ tiến đến nghi thức trao nhẫn, Bam nhìn ảnh chụp chung đầy thân mật của hai người họ trên màn hình lớn, rốt cuộc cậu nhận ra Vương Gia Nhĩ cho tới giờ vẫn chưa bao giờ quên cũng chưa từng thỏa hiệp, vẫn là đứa bé 15 tuổi năm đó quyết không nhận thua, cùng cậu đứng trên sân khấu ván gỗ mà tranh tài, anh thẳng thắn không chút che giấu, quyết định mà anh đã nói ra vào ngày hè năm ấy, vĩnh viễn không quay đầu.

BamBam chỉ cảm thấy cả người khó chịu, lồng ngực khó chịu, dạ dày cũng vậy. Cậu loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, chật vật gục bên bồn rửa, vừa khóc vừa nôn. Ở đằng xa vang lên tiếng chúc phúc mơ hồ cùng tiếng cười huyên náo, Bam ngẩng nhìn chính mình trong gương, nhất thời nhớ lại cuộc điện thoại lần trước anh gọi cho cậu ở Thành Quan. Khi đó Vương Gia Nhĩ nói sẽ yêu đương thật tốt, hóa ra không phải là thỏa hiệp, chẳng qua là anh đã quyết định buông tha cho bản thân.


"Tôi rất cô đơn, tiếng Anh nói thế nào?"


"I love you"


"I love you"


"I love you"


"I love you"


Bam nhìn vào gương lặp lại từng câu từng câu một, đáp lại thứ tình yêu mà cậu đã từng cố gắng tránh né, đáp lại người đã từng thú nhận với cậu rằng anh thích con trai, đáp lại người đã bí mật nói yêu cậu hết lần này tới lần khác.

Đáp lại người giờ phút này trên tay đeo nhẫn và nói, tôi nguyện ý.

"I love you"

Là anh yêu em, cũng là nỗi cô đơn vô tận khi không được đáp lại.

END


"Tôi rất cô đơn, tiếng Anh nói thế nào?"

"I love you"

——Từ bộ phim《 Trạng sư xảo quyệt 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro