Văn Án
Bóng tối bao trùm, hơi thở nặng nề , đầu tôi bây giờ như muốn nổ tung. Tôi đau quá, dường như tôi đang dần mất đi ý thức... Điều cuối cùng tôi thấy là nước mắt của gia đình tôi, thật đau đớn làm sao . Tôi sắp phải rời khỏi dương thế trong khi bản thân còn quá trẻ. Điều tôi sợ bây giờ không phải là cái chết. Mà đó chính là nỗi đau mà tôi đã để lại cho người khác. Chỉ cần nghĩ tới mẹ tôi sẽ khổ sở thế nào, mà tim tôi lại quặn thắt. Tôi còn chưa tròn 30 tuổi, bao ước mơ và hoài bão còn đó.
Khó thở quá... có lẽ tôi sắp đi rồi. Tạm biệt những người mà tôi yêu quý, cũng như những người yêu thương tôi, và cả anh. Jung Hoseok
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro