II
Những kẻ si vọng ta, đem giang sơn dâng hiến.
Còn ta lại si người, chẳng tha thiết giang sơn.
Nhan sắc, quyền lực, tâm hồn hay thể xác.
Nói ta nghe người muốn gì nơi ta?
Ta đã quen lời thiên hạ tán thưởng
Cũng quen lời móc mỉa của tiểu nhân.
Riêng có người chẳng mảy may yêu ghét.
Như thể ta chẳng đáng để bận lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro