Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 - Tỉnh lại

Izana hôm mê tầm 1 ngày thì tỉnh lại, việc đầu tiên mà anh muốn làm nhất là gặp Kakuchou, thế nên anh vội lôi Takemichi đi, bất chấp sự phản đối của cậu nhóc, nhưng Izana không quan tâm, vì anh muốn gặp lại Kaku bé nhỏ của anh.

Nếu là hôn mê 1 tháng vẫn chưa tỉnh, chắc em ấy đau lắm nhỉ. Bất giác, anh nhớ về giấc mơ đó, có một cậu bé có vết sẹo dài cũng tên Kakuchou.

Thì ra vì vậy em ấy mới trở thành trẻ mồ côi và có vết sẹo đó, nhưng Kaku trong mắt anh vẫn đẹp lắm. Giá mà anh có thể làm gì được cho Kakuchou, thật cảm thấy bất lực làm sao.

Sau khi biết được đường tới bệnh viện nhi trung ương, lúc tạm biệt Takemichi đã đưa anh một túi tiền.

"Izana-san, cầm đi, thay em chăm sóc Kaku nhé"

"Cảm ơn cậu, có điều cậu không nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy. Dù sao, tôi chỉ có mỗi mình Kaku thôi và em ấy chỉ có mình Izana này thôi, bọn tôi sẽ tự nương tự lẫn nhau" Izana do dự hồi lâu, nhưng vẫn nhận túi tiền. "Tạm biệt, có duyên gặp lại"

"Tạm biệt, anh cũng bảo trọng nhé"

...........

Cứ thế, cứ thế, cuối cùng thì Izana cũng tìm được phòng bệnh của em, nhưng anh không dám vào mà chỉ đứng trước cửa, chẳng hiểu sao khi cách em chỉ một bức tường thôi, mà anh lại chẳng có dũng khí.

Con người dám từ tận Yokohama tới quận Shibuya rồi từ đó tới trung tâm Tokyo đâu rồi. Không phải sợ vẻ bề ngoài của Kakuchou mà do Izana sợ phải đối mặt với em, anh sợ nhìn thấy em, cái tội lỗi đó lại ăn mòn cảm xúc của anh.

Izana cứ đứng đó cho tới khi một vị bác sĩ trực ban tới, thấy anh bèn hỏi: "Cháu bé, cháu tìm ai?"

"Cháu muốn thăm em cháu Kakuchou ạ" Izana lễ phép nói.

"Vậy cháu vào đi, có điều cậu nhóc vẫn chưa tỉnh lại, theo kết quả khám của chúng tôi thì ý thức của đứa trẻ dường như không muốn tỉnh lại"

"Cháu có thể giúp gì cho em ấy" Izana lo lắng hỏi, anh không muốn em như vậy mãi.

"Thông thường nếu bệnh nhân hôn mê sâu, cách tốt nhất là có gia đình, bạn bè ở bên. Ta nghĩ cháu có lẽ sẽ giúp Kakuchou tỉnh lại"

"Nhưng...bạn bè của em ấy đã thử..."

"Vậy thì gia đình...."

Nghe tới 2 chữ gia đình thì Izana dần chìm vào suy nghĩ riêng của mình, hai chữ đó đối với anh mà nói thì là một sự ám ảnh.

"Izana, anh nghĩ gì về gia đình?"

"Gia đình không chỉ là những người sẽ chết vì anh" Một giọng nói vang lên trong tâm thức của anh "...Đôi khi gia đình là những người đủ quan tâm Izana"

Lại một lần khác, giọng nói đó có phần non nớt hơn trước.

"Izana, hãy để em là gia đình của anh?"

"Tại sao đối với anh, huyết thống lại quan trọng tới vậy, cha mẹ, họ cũng đâu cùng huyết thống, ban đầu cũng là những người xa lạ kia mà"

........

"Cháu bé, cháu có làm sao không, cháu sợ phải gặp đứa nhỏ đúng không?" Bác sĩ thấy Izana thất thần bèn lay lay anh.

"D-Dạ...Cháu không sao, dù em ấy như nào thì cháu sẽ giúp em ấy, vì cháu và Kakuchou là gia đình"

Izana bất giác nở nụ cười, giờ anh hiểu gia đình là gì rồi, anh sẽ cùng nó xây dựng gia đình của riêng cả hai.

"Cha mẹ không cùng huyết thống thống nhưng vẫn là gia đình, Kaku và mình cũng sẽ như vậy, thật mong chờ ngày em ấy tỉnh quá đi" Nội tâm của Izana đang gào thét khi tiếp nhận thông tin này.

............

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, băng bó khắp người của Kakuchou thì anh không cười nổi mà bật khóc, dù sao Izana cũng chỉ là một thằng nhóc mới 12 tuổi thôi mà.

Nhưng anh tự dặn lòng phải mạnh mẽ, anh còn phải giúp Kakuchou tỉnh lại cơ mà, thế là Izana ngồi ở phòng bệnh kể hết lại 2 năm anh gặp nó.

Đôi lúc kể cả những kỹ niệm trong đầu tự hiện ra, Izana nghĩ đó là tương lai, có những lúc anh còn giả làm cha mẹ của Kaku để em nhanh chóng tỉnh lại kia mà.

Cuối cùng không phụ sự kiên trì của anh, sau khi kể hết câu chuyện hay nói cách khác là sau 20 ngày, Kakuchou đã tỉnh lại.

.............

"Nhóc thật may mắn khi còn sống và tỉnh lại sau một vụ tai nạn thảm khốc như vậy" Bác sĩ đến khám cho em, nở một nụ cười hiền từ, ân cần nói.

Izana bên cạnh thì vui mừng vì cuối cùng em đã tỉnh lại, anh rất muốn ôm em nhưng lại sợ em đau.

Còn em thì sao, em khẽ chớp chớp đôi mắt lâu ngày nhìn thấy ánh sáng, em nhìn mọi thứ xa lạ rồi bật khóc.

Tủi thân chăng?

- Chắc có.

Sợ hãi?

- Có sợ chứ, tỉnh lại một nơi xa lạ thế kia mà.

Ngoài ra còn là cảm giác cực kỳ trống rỗng trong lòng, thật là một cảm giác kỳ lạ.

"Bác sĩ, em ấy sao vậy, sao em ấy lại khóc"

"Có lẽ là do sợ hãi, đây là tâm lý bình thường của tụi trẻ con, đặc biệt là cảm giác xa lạ khi không có cha mẹ ở bên" Bác sĩ thở dài. "Nhưng bệnh nhân mới tỉnh, nếu khóc suốt không phải là một cách hay"

"Tôi...đang ở đâu...huhu...cha...mẹ tôi ở đâu?"

Nhìn em khóc, Izana thấy thương lắm, bèn nhẹ lắm lấy bàn tay nhỏ bé của em, dường như cái nắm tay ấy khiến em bình tĩnh lại.

"Em đang ở bệnh viện, cha mẹ đang ở một nơi rất xa, nếu em ngoan, họ sẽ trở lại" Izana nhẹ nhàng đáp lại.

"Cháu còn nhớ cháu tên gì không?" Bác sĩ hỏi.

"Cha mẹ...hay gọi cháu là thiên thần nhỏ"

"Tên đầy đủ của cháu nhớ không?"

Em cố nhớ nhưng chẳng thể nhớ nổi, mọi thứ trống rỗng ngoài 5 từ thiên thần nhỏ của mẹ.

Thấy em đau đớn khi cố nhớ lại, Izana bèn nói.

"Nếu em không nhớ được, đừng ép bản thân nhớ lại, anh không muốn Kaku của anh bị thương"

Kakuchou gật gù, tỏ vẻ em hiểu rồi.

"Ta hỏi câu hỏi cuối nhé, cháu còn nhớ cháu bao nhiêu tuổi không?" Vị bác sĩ vẫn kiên trì hỏi.

Em nghĩ ngợi một lúc bèn giơ 4 ngón tay, quả thật ký ức của em chỉ dừng lại ở năm 4 tuổi.

Sau một hồi nghĩ nhiều, em thoáng mệt, lại ngủ thiếp đi.

"Không sao đâu, cháu hãy để đứa trẻ nghỉ ngơi"

Vị bác sĩ nói xong bèn kéo tay Izana ra ngoài.

"Như cháu thấy rồi đấy, vụ tai nạn đã ảnh hưởng tới não của đứa trẻ, giờ Kakuchou chỉ có thể nhớ được 4 tuổi trở về trước mà thôi" Bác sĩ giải thích với Izana.

"Cái gì? Vậy em ấy chẳng nhớ cháu nữa" Izana thoáng buồn vì giờ đây Kaku chỉ coi anh như người xa lạ.

Chẳng lẽ đây là kết thúc sao? Không, anh sẽ làm bạn với em một lần nữa, anh hứa sẽ bảo vệ em mãi mãi, vì Kaku sinh ra là để dàng cho Izana kia mà.

........

Hơi trễ xíu vì hôm qua tui bận

9 ⭐ra chap mới nha, dạo này bị giảm lượt bình chọn + lượt coi nên sầu, vậy thui.

22/10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro