7
7.
Nếu một ngày mình bỗng hết yêu
Em ơi! Bao giờ mình hết yêu?
Là buổi sáng tinh tươm ngập đầy mùi nắng
Hay vầng mây làm nhạt cả buổi chiều?
Khi mưa rào hòa đẫm bóng hoa kiêu
Hay cơn gió phiêu diêu mặc nhành cây lay động?
Em ơi! Bao giờ mình hết yêu?
Lỡ như một ngày em nằm mộng
Thấy được những thứ xa,xa lắm,xa tít chân trời
Lòng em chẳng còn thiết tha đến người bên gối
Thì lúc ấy hết yêu – em hãy nói
Để anh tập quen dần với buổi tối vắng hương em!
Nếu hết yêu nhẹ nhàng như hơi thở
Một lần khi thức dậy,em thấy nhẹ nhõm vì chẳng có người nằm bên
Một buổi cafe,em chẳng cần một người gợi mở
Em không còn mang nắng về tổ ấm
Em không cần một người tim cùng cỡ
Thì nói với anh,hay chỉ cần một ánh mắt đầy ẩn ý
Tình mình đến đây,tạm dang dở nhé em!
Đến khi em cảm thấy thế giới này bớt ngột ngạt
Xoay đầu lại,biết đâu được
Anh vẫn còn ngược hướng chờ em!
Em ơi? Bao giờ em hết yêu?
Anh yêu em như yêu cái trần nhà vậy
Có nghĩa là chỉ muốn mỗi sáng mở mắt ra,là lập tức thấy!
Thương thì thương cho tròn cho ngậy
Lỡ bỗng dưng người quen thành lạ,chớ ở biển thương vùng vẫy cả một đời.
-afternamjoon
29.06.2017 23:18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro