eighth shot
Iwaizumi mở mắt, căn phòng trống rỗng, chiếc giường như rộng ra cả ngàn dặm. Mới hôm qua hắn còn được thức giấc bên cạnh Tooru. Hắn ngái ngủ cầm điện thoại lên xem giờ, đúng sáu giờ sáng. Hắn vương vấn mãi những cái ôm hôn cùng 'người tình' nhỏ bé của hắn. Iwaizumi bật dậy, trải qua một buổi sáng như mọi ngày với tinh thần đầy lưu luyến tẻ nhạt, và một khuôn mặt buồn ẻ.
Tokyo ngập trong u uất, từng bước chân của hắn nặng nề như thể bị đè nén. Iwaizumi liên tục nhìn vào màn hình điện thoại, một thói quen mới bộc phát mà hắn chưa bao giờ mắc phải. Hắn chờ cậu nhắn tin, chờ cậu gọi điện. Dù là đi bộ, hay lên tàu, mua cà phê, hắn đều mở điện thoại ra kiểm tra.
Ting. Tin nhắn mới.
Hắn mừng khôn xiết nhưng chẳng hề bộc lộ bằng vẻ mặt. Mau chóng mở cuộc trò chuyện ra, bên kia gửi một tấm ảnh. Tooru selfie khoe chiếc vòng cổ mới, đầu ngước sang một bên để hắn thấy rõ chiếc vòng cổ, lại vô tình để lộ xương quai xanh lấp ló sau lớp áo. Hắn đỏ mặt. Người tình của hắn quả rất xinh đẹp.
Có hợp không? Mitsuha kêu đeo thử.
Có, đẹp lắm.
Ok
Tao cũng thấy đẹp
Mày đẹp cơ
Đoạn hội thoại dừng lại do đầu dây bên kia đang cười ngượng ơi là ngượng. Tooru cứ ngắm nghía hai chữ 'Mày đẹp' trên điện thoại mãi, tủm tỉm như đứa trẻ con được cho kẹo. Mitsuha ngó nghiêng vào màn hình trên tay Tooru.
"Khiếp thật. Gì mà em đẹp lắm."
"Con bé này?! Ai anh em gì chứ..."
"Thế đổi xưng hô đi. Yêu đương mà mày tao."
Tooru im lặng. Cũng đúng nhỉ. Nhưng đã là người yêu đâu mà anh với chả em. Tooru gạt đi mấy suy nghĩ vẩn vương trong đầu rồi tiếp tục làm việc. Nhớ nhung quá. Trong đầu Tooru chỉ toàn hình bóng của người kia, lâu lâu lại nghĩ đến bàn tay hắn bấu chặt lấy eo cậu mỗi lần hôn nhau, rồi nghĩ đến cả những lúc... Tooru đỏ mặt, trong lòng nôn nao đến lạ thường. Phải lên Tokyo thôi, nhưng Miyagi còn nhiều nhớ thương quá.
---
Hôm ấy Mitsuha và Tooru ngồi cùng nhau trong quán vào một sáng mưa to, cả quán không lấy một bóng khách. Cả hai chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay Mitsuha, chỉ còn hai phút nữa thôi là hệ thống sẽ báo điểm và trường đại học của con bé. Mitsuha liên tục cắn móng tay, đùi rung mạnh như thể động đất đến nơi. Tooru cũng hết sức hồi hộp, chỉ cầu mong con bé đỗ Đại học Tokyo.
Thí sinh Mazuoka Mitsuha
Điểm số: xx.x
Trúng tuyển Đại học Tokyo
Tooru nhảy cẫng lên, trong khi Mitsuha vẫn chưa tin vào mắt mình những dòng chữ chạy trên màn hình. Con bé ngồi yên một lúc rồi vỡ oà khóc nức nở, vừa khóc vừa cười. Tooru vui vẻ ôm lấy em, vỗ đầu nó rồi liên tục khen nó giỏi, khen nó đã cố gắng, khen nó đã vất vả. Tiếng chuông điện thoại của Tooru reo, hẳn là Iwaizumi hỏi thăm. Cậu mừng rỡ báo cho hắn con bé trúng tuyển, và hắn cũng vui lòng chúc mừng Mitsuha.
"Vậy...mày cũng đi chứ?"
"Ừm!"
---
Hai tháng trôi qua thật vội vã.
Dù Tooru đã từ chối nhưng Iwaizumi nhất quyết mua vé máy bay cho cả cậu và Mitsuha. Hắn cũng tấp nập dọn dẹp nhà cửa, tỉ mỉ lau chùi không để lại một hạt bụi nào. Tooru nói rằng cậu phải trực tiếp xem trọ cho Mitsuha trước khi thuê, nên cả hai sẽ ở lại nhà Iwaizumi một thời gian. Ha! Sau đó thì sẽ được sống riêng với vợ!
Hắn lái xe đón Tooru và Mitsuha ở sân bay, cùng hai anh em bê đồ lên xuống căn hộ của hắn. Dọn dẹp hết cả buổi tối, cả ba chỉ còn sức gọi đồ ăn về lấp đầy mấy cái dạ dày trống rỗng.
"Anh thấy trọ này gần trường mà sạch sẽ, giá cả cũng hợp lí. Mai chúng ta đi xem."
"Em có bạn trên này, bọn em tính thuê chỗ khác rồi chia tiền, rẻ hơn."
"Nhưng mà chỗ đấy xa trường, em đi lại khó hơn. Nhỡ tối về muộn thì nguy hiểm."
"Anh không phải lo, em quyết rồi."
Iwaizumi nhìn vẻ mặt tức giận của Tooru, liền biết ngay cậu đang muốn cốc đầu con bé một cái. Hai anh em cãi nhau nảy lửa, đến mức bữa ăn dần mất vị ngon thì Iwaizumi mới lên tiếng.
"Thôi. Thế sao em không rủ bạn thuê phòng mà anh Tooru nói?"
Hai anh em câm nín nhìn chằm chằm Iwaizumi làm hắn lo lắng bản thân sẽ bị hội đồng. Nhưng cả hai lại gật gù, im lặng rồi tiếp tục ăn.
"Ơ nhưng mà... Anh Iwa chỉ có hai phòng ngủ nhỉ?"
"À ừ. Một lát anh sẽ mang gối sang phòng cho em. Bọn anh ngủ chung."
Tooru cúi đầu thấp xuống bàn che đi khuôn mặt đang ngại ngùng. Mitsuha cũng để ý thấy, liền trêu chọc.
"Hai anh nhớ nhỏ tiếng nhé, em bị khó ngủ ấy."
Iwaizumi bật cười, tên còn lại thì đầu xì lửa cốc đầu con bé một cái để nuốt trôi cục tức tích góp nãy giờ.
---
Tooru ngồi xuống giường với chiếc khăn quàng trên cổ lau mái tóc ướt. Iwaizumi đang tắm. Cậu chẳng biết làm gì trong căn phòng lạ lẫm này, mọi thứ ngăn nắp đến mức cậu chẳng muốn làm hỏng bất cứ điều gì. Tooru nhìn lên chiếc kệ cạnh đầu giường, là một bức ảnh. Ảnh hồi bé của cậu và hắn, hai đứa khoác vai nhau cười tươi, mặt lấm tấm vết bẩn do đùa nghịch ngoài trời mưa. Từ khi nào mà đã lớn phổng thế này rồi.
"Không sấy tóc à?"
"Chắc Mitsuha ngủ rồi, con bé có vẻ mệt. Để một lát là khô."
Iwaizumi lại gần xoa mái tóc mềm mại còn đang ướt sũng của Tooru, dịu dàng cầm chiếc khăn lên lau đầu cho cậu. Tooru đối mặt với cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, cơ thể săn chắc mờ ảo sáu múi của Iwaizumi! Mùi sữa tắm len lỏi vào trong tâm trí của cậu, hối thúc những suy nghĩ không đúng chuẩn mực hiện lên trong vô thức.
"Tao hôn mày được không?"
Tooru choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ trong đầu mà trở về hiện tại. Cậu nhìn hắn, bối rối không biết biểu lộ cảm xúc như nào để đáp lại câu hỏi ấy. Iwaizumi đã nhanh nhảu cúi người xuống, ôm lấy phía sau gáy của Tooru mà áp sát lại. Đôi môi hắn mạnh dạn tiến lại gần khuôn mặt khả ái của người trước mắt như thể không để cậu đưa ra lựa chọn. Và thế là nụ hôn tiếp diễn đúng như giấc chiêm bao đã luôn quẩn quanh suốt hai tháng ròng rã của hai kẻ mộng mơ.
Hắn từ từ đè Tooru xuống giường, nhẹ nhàng đan bàn tay vào mái tóc của cậu. Hai đôi môi quấn lấy nhau như chẳng muốn dứt ra, tiếng thở dồn dập va vào nhau thành một bầu không khí đầy nóng bỏng. Tooru ôm lấy lưng hắn, đôi tay nghịch ngợm xoa từ bả vai đến đốt sống lưng, tận hưởng cơ thể ngọt ngào chỉ của riêng cậu. Đến khi nhịp thở không còn đều đặn, cậu vỗ nhẹ vào lưng hắn ra hiệu dừng lại.
"Nhớ tao không?"
Tooru nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. Cậu cũng muốn hỏi hắn câu này kia mà, lại bị giành mất.
"Có, nhớ chết đi được."
Iwaizumi cười. Hắn dụi đầu vào cổ Tooru, vòng tay siết chặt eo cậu. Thích quá. Oikawa Tooru đang ở trong căn phòng của hắn. Oikawa Tooru đang ở trong vòng tay của hắn. Hắn đã được gặp lại Oikawa Tooru sau bấy nhiêu năm.
Có lẽ Tooru không thèm đoái hoài đến câu trả lời của hắn nữa, từng hành động của hắn đều đang thể hiện rằng hắn nhớ cậu đến nhường nào. Đôi mắt lạnh lùng của Iwaizumi ánh lên một màu ấm áp lạ thường, âu yếm như đang ôm chặt lấy hồn cậu. Tooru nhớ đôi mắt ấy đến nhường nào. Mỗi lần nhìn vào chúng, cậu như lạc vào miền đại dương sâu thăm thẳm, hay có khi bước vào vùng cổ tích huyền bí, hoặc là rơi phải một khu rừng đầy tia nắng. Iwaizumi của cậu chính là thế, là những giấc mộng đẹp đẽ nhất bước ra ngoài đời thực của Tooru.
Và hôm nay cậu được ở nơi đây, ôm lấy những tinh khôi ấy bằng đứa trẻ ẩn náu sâu trong trái tim này.
Tối ấy cả hai đi ngủ muộn. Tooru tựa vào vai hắn kể những câu chuyện cuộc đời những năm tháng không có nhau. Thỉnh thoảng Iwaizumi lại cúi xuống hôn trán, thơm má, rồi lại chụt một cái nhẹ nhàng vào môi cậu mỗi khi cậu dừng lại. Cậu và hắn lại dẫn nhau về vùng kí ức xa vời khi còn chơi với nhau, khi Aoba Johsai còn giữ nguyên những tia lửa hừng hực của tuổi trẻ. Có lẽ, cậu và hắn đã sống hết mình, và sống có nhau.
"Mày nhớ hôm tốt nghiệp chứ?"
"Ừ."
"Sao hôm đấy lại hôn tao?"
Iwaizumi im lặng một hồi. Hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn không biết giãi bày lòng mình như nào cho đúng, như thể trước giờ hắn vẫn là một đứa trẻ cấp ba bập bẹ lồng ghép những xúc cảm trong tim để kịp trưởng thành. Iwaizumi quay đi.
"Ngủ thôi."
Hắn với tay tắt đèn ngủ, để lại Tooru còn đang ngập ngụa trong hoang mang. Cậu sợ hắn giận cậu. Cậu lo rằng mình đã nói gì không phải để hắn phật lòng.
"Sao thế? Tao nói gì không phải à?"
"Không. Nhưng muộn rồi."
"Mày không thích tao à?"
Iwaizumi khựng lại. Giọng Tooru bé đi như thể đang nghẹn ngào. Hắn lại sai rồi.
"Không phải thế."
"Thế tại sao lại bỏ đi? Sao không chịu liên lạc với tao? Rõ ràng là không thích tao mà."
"Tao thích mày."
Iwaizumi đĩnh đạc nói. Màn đêm u tối cản trở tầm nhìn của cả hai, nhưng Tooru có thể cảm nhận được đôi mắt của hắn đang từ từ xoa dịu cậu. Cậu cảm thấy an tâm.
"Nhưng tao lúc đó chỉ là một đứa trẻ mới lớn. Tao đã nghĩ tao không bình thường, và mày cũng coi tao là một thằng kì lạ. Tao đã rất sợ, nên đã mượn hoàn cảnh gia đình để chạy trốn khỏi nỗi sợ ấy."
Chắc đấy là lần đầu tiên Tooru nghe thấy hắn nói nhiều câu trong một lần đến thế. Iwaizumi đang tâm sự với cậu, một cách chân thành nhất.
"Thế có còn sợ không?"
"Không. Giờ thì tao biết mày cũng thích tao."
Tooru mò mẫm mặt của hắn rồi hôn lên trán hắn. Cậu dịu dàng vỗ về đứa trẻ đang khóc oà bên trong Iwaizumi, một đứa trẻ mạnh mẽ chẳng bao giờ rơi lấy một giọt nước mắt.
"Tao thương mày nhiều hơn là thích."
"Ừ."
"Đừng ừ nữa."
"Thế làm gì?"
Tooru chộp lấy đôi môi hắn. Cả hai chìm trong nụ hôn sâu ngọt ngào, hai đầu lưỡi hối hả đùa nghịch trong khoang miệng nóng bỏng. Tooru ghì chặt lấy cổ hắn, đôi chân thon thả quặp lấy eo hắn.
"Làm tình đi."
"Hả?"
Tooru thấy dưới mông có vật thể lạ đang nhô lên.
---
Sep 1st, 2024
Cắt ở đây mới kịch tính. Hẹn gặp lại bà con!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro