Sớm thôi
Hôm nay là ngày đầu tiên mà Aesop thực sự bình tĩnh - điều mà cậu, một thằng "ranh con lúc nào cũng sợ sệt", thèm muốn suốt mười chín năm qua.
Aesop đã thức trắng đêm hai ngày liền, và trông như cậu vẫn còn sức cho đêm thứ ba. Nếu Eli ở đây, anh sẽ cốc đầu cậu, lên lớp gì đó trước khi thở dài và đưa cậu đi tắm gội, hoặc, đơn giản hơn, đá cậu lên giường và hát ru gì đó.
Aesop nghĩ tới đó, tay với lấy cái vỉ thuốc đặt cạnh bàn. Đây là vỉ cuối cùng của Aesop. Cậu không có ý định mua thêm. Phiền phức. Hoặc cậu vẫn sợ giao tiếp với người lạ. Hoặc, cậu không biết đơn kê thuốc của mình là gì. Nhãn hiệu thuốc đã bị mờ mất dù cậu chẳng hiểu nguyên nhân. Mà thế nghĩa là phải đi khám lại và làm đủ thứ qui trình nói chuyện, khai nhận tình trạng, mua thêm mớ thuốc mà Aesop lúc nhớ lúc quên nốc vào bụng bởi cậu muốn Eli sau khi chết không phải lo cho mình.
Nếu được, cậu muốn chết quách đi. Hay là đi khám nhỉ? Aesop cười méo xệch, và sẵn tiện mua luôn mấy gam thuốc ngủ. Ngủ một giấc là lại gặp Eli ngay. Nhưng Eli sẽ không thèm nhìn mặt cậu và điều đó làm Aesop đau lòng cùng cực.
Eli lúc nào cũng là tên người yêu già khó tính ích kỉ khó ưa kể cả khi hấp hối. Gì mà em không được chết theo anh. Gì mà anh muốn em được sống. Gì mà nó không đau. Đệch mẹ anh, anh là đồ xảo trá chết tiệt. Ai cho anh quyền quyết định sống chết của tôi? Anh... Aesop cắn môi đến bật máu. Mùi sắt hòa trong miệng, tanh tưởi. Tay cậu bấu vào đùi, để lên đó thêm một vết bầm, bên cạnh hai vết sẹo chả biết từ đâu mọc lên.
Hít một hơi thật sâu và bình tâm nghĩ đến tương lai, may thay, Aesop đã bình tĩnh lại. Thậm chí có phần vui sướng hơn. Đã bao lâu rồi Aesop chưa cười nhỉ?
Aesop vươn tay lên lau đi vết nước trên mặt không rõ là mồ hôi hay nước mắt, sau đó đứng dậy tiến đến nhà bếp. Hôm nay là thứ hai, ngày trước vào ngày đầu tuần như thế này cậu vẫn thường xuyên được ăn món trứng chiên của Eli. Chưa một lần Aesop ngán thứ ẩm thực đơn giản đó. Cậu còn lén học sau lưng Eli món tủ của anh để khiến anh lác mắt. Tiếc là chưa học được thì...
Aesop vô tình bóp vỡ quả trứng gà. Chậc, hậu đậu quá. Tay cậu cứ cứng nhắc như thế nào ấy.
Aesop vừa tự mắng vừa tiến đến tủ lạnh, lấy một quả trứng khác từ một vỉ trứng mới toanh. Lần này đừng có nháo nữa.
May mắn, quả trứng thành công không-vỡ, rơi trọn vẹn vào cái chảo chống dính đã tráng nhẹ một lớp dầu nóng.
Trong bếp phát ra tiếng xì xèo và bốc lên một mùi thơm nức mũi. Aesop đã chuyên nghiệp trong việc chiên trứng rồi. Chỉ còn chờ Eli ăn và tán thưởng thôi. Sắp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro