Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Radio

Món trứng đã xong. Aesop đặt miếng trứng chiên vàng rụm lên đĩa, cẩn thận bưng đến bàn ăn cách đó ba bước chân. Tất nhiên Aesop sẽ không quên phần sữa bò của mình. Từ trong tủ lạnh, Aesop lấy ra hộp sữa cao một gang tay rưỡi ra định đổ vào cái ly sứ khắc "Aesop".

Lúc đó cậu mới nhớ ra mình chưa rửa đống chén ba ngày nay rồi. Ngày trước Eli phân công chính mình sẽ rửa chén và nấu ăn (vì Aesop là một đầu bếp với chỉ tiêu ăn than làm niềm vui) còn cậu sẽ lo phần giặt giũ, phơi áo quần.

Mùi chén đĩa thối hoàn toàn đối lập với hương thơm ngào ngạt của trứng chiên. Aesop nhíu mày, kinh tởm đưa tay vào bãi rác đó tìm cái cốc nước chết tiệt của mình. Đồ ăn thừa đã mốc meo, sền sệt chảy lên tay Aesop. Cậu hốt hoảng rụt tay lại, suýt nữa thét lên. Dù buồn nôn, Aesop vẫn cố nuốt vào vì có ói ra cũng toàn dịch vị. Cậu bỏ cuộc, quyết định nốc luôn cả hộp sữa bò.

Ngồi xuống bàn ăn, Aesop mở cái radio cũ kĩ lên. Cái radio này đã đi cùng mối tình của họ suốt bốn năm. Hiện tại đã trở nên già cỗi, thích thì hoạt động không thì 'tịch...tè...' làm tới. Hôm nay Aesop mới vỗ nhẹ hai phát hộp radio đã hoạt động bình thường.

"Anh bạn già, bật chương trình nào đó vui một tí nào..." Aesop yêu thương nói, như một lão già đang tâm tình cùng người bạn tâm giao. Radio giật nhẹ, tiếng nhạc rụt rịt phát ra, du dương như rót mật. Aesop tưởng trời bỗng mưa, nhưng hóa ra đó là một phần của bài hát. Lách tách, từng giọt rơi. Rơi lên mắt cậu, ướt đẫm bờ vai mái tóc dài. còn lột đi lớp m--

Aesop bừng tỉnh. Không phải mưa. Mà là mồ hôi lạnh chảy qua người cậu.

Cái radio tựa như một gã đàn ông trưởng thành, vô tâm và lạnh lùng, vẫn hát trong nỗi sợ hãi của Aesop.

Tôi yêu hết lòng một người đã rời bỏ tôi để
Tìm đến một bắt đầu mới
Nhưng người nào biết ngày người ra đi
Người
Đã lấy
Mất con tim hèn mọn này.*

*Rythm of the rain

Hiện tại cậu tự hỏi thứ nước mặn chát đang chảy từng dòng trên mặt mình là nước mắt hay mồ hôi. Cậu đã khóc đủ trong ba tháng đầu rồi, nên chắc là vế sau. Mà điều đó cũng có quan trọng đâu.

Miệng cậu khô khan. Dù chiên vừa chín tới, Aesop nghĩ mình đang ăn một mớ than đắng nghét. Đột ngột, Aesop nhấc cái đĩa lên, ném thẳng vào bức tường đối diện. "Xoảng" một tiếng, cái đĩa vỡ tan nát, miếng trứng rơi vụn trên đất.

Aesop khuỵu xuống, nôn thốc nôn tháo.

Cậu ăn để làm gì chứ? Để sống...--Eli...

Sau khi đã nôn hết ra những gì vừa cho vào bụng, Aesop lồm cồm bò dậy, không thèm dọn dẹp, trực tiếp đến bàn làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro