Mãi mãi về sau
Aesop mở mắt ra, khóc nức nở.
Cậu tiến đến nhà bếp, chứng kiến những điều mình đã mường tượng. Bát đĩa được rửa sạch, sàn nhà bóng loáng. Thức ăn trên bàn bị thối rữa. Vỉ trứng thiếu ba quả. Cái quan tài cũng biến mất. Trên hết, quyển sách mất dạng. Radio kêu tịt tè, chào mừng thứ tư!
Giết em nhẹ nhàng, êm ái bằng lời ca của anh
Đưa em vào giấc ngàn thu, bằng câu hát của anh
Ca vang đời em~...*
*killing me softly
Cậu cởi hết quần áo ra, trên đùi hiện tại là ba vết sẹo.
Nếu cậu là một người gọn gàng.
Vậy Eli là người đã giấu quyển sách. Và anh đã đốt nó.
Đó là sự đánh đổi.
Không được hồi sinh quá ba lần.
Dưới lớp khăn che mắt từ khăn tay thười thế chiến thứ hai của Eli là ba vết sẹo, in hằn trên mắt anh. Mới hôm nào, nó chỉ mới hai vết.
Trên đùi cậu là ba vết sẹo, rạch sâu trong da thịt.
Ai là người chết trước? Ai mới là người cứu người còn lại? Ai là kẻ chịu thua sự cô đơn? Ai là kẻ ích kỉ? Ai là người khoan dung?
Tay cậu cứng đờ vì mệt mỏi hay vì cậu chỉ là cái xác chết được cứu rỗi ba lần? Quả trứng vỡ đôi, là do cái chết của một Aesop Carl.
Eli chết ba lần, bởi một Aesop Carl.
Cậu chết ba lần, chính bởi, một Aesop Carl.
Cậu sẽ phải sống, bởi Eli Clark đã cứu cậu, nhưng đồng thời, anh đã giết cậu.
Aesop Carl sẽ không bao giờ được hạnh phúc mãi mãi về sau.
Aesop Carl yêu Eli, yêu yêu yêu
Yêu điên cuồng, yêu bằng cả con tim
Và đáp lại, Eli chỉ lặng im
Rồi tĩnh lặng, cuồng say, anh đáp lại,
Chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi
Nhưng Aesop biết,
Họ sẽ không bao giờ có ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro