Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1: Cái bẫy



Sakura đã đi khá xa làng. Cái nắng gắt gao của mùa hạ càng khiến cổ họng cô thêm khô khan. Cô đành dừng chân lại tại khu rừng bách tán rộng lớn. Lấy chai nước ra từ chiếc túi da, cô uống một ngụm nước thật đầy. Sau đó, cô cất chai nước và lấy một bọc lương khô. Xé bọc, tôi cắn một miếng để lấy lại năng lượng. Vậy là cô đã sắp đến biên giới giữa Làng Lá và Làng Cỏ. Theo tình báo, Sasuke sẽ ở đây trong vòng bảy ngày, tính đến nay là ngày thứ 3. Sau khi gặp lại anh, cô sẽ thuyết phục anh trở về làng. Bọn cô sẽ trở lại là Team 7 như ngày nào. Sẽ cùng làm nhiệm vụ, cùng cười, cùng vui và rất nhiều điều nữa. Phải, và điều cuối cùng cô sẽ nói: Cô vẫn còn yêu anh.

Sakura vén lọn tóc đang lòa xòa trước mặt. Cô đứng dậy và tiếp tục khởi hành.

~*~*~*~*~*~

Đêm đến, cô đã tới biên giới giữa hai làng. Cô lật tờ giấy mà Tsunade đưa cho cô. Trong giấy ghi rõ nơi Sasuke đang ở.

"Phù"

Mảnh giấy phừng cháy khi cô thả nó xuống đất. Giẫm đám tro tàn, cô tiến về phía cánh cổng xét duyệt của Làng Cỏ. Hình xăm ANBU được cô che đậy bằng một dây vải trắng, dẫu sao thì thân phận đó thì cô nên dấu đi. Đưa giấy thông hành cho người xét duyệt, cô cười:

-Tôi là Hakino Sazuki của Làng Lá

Người xét duyệt nhanh chóng trả lại giấy thông hành cho cô. Qủa thật, mọi thông tin của cô bị xóa thật hoàn hảo.

Cô cho giấy vào chiếc túi rồi đi về phía dãy phố tấp nập.

Nơi đây thật nhộn nhịp. Nó cứ như Konoha vào mùa xuân vậy, thật đẹp. Những dãy đèn lung linh khiến cho con phố thật sống động. Những con người có bạn có bè, có cặp có đôi bên nhau thật hạnh phúc. Chỉ riêng cô, trên con phố, thật cô đơn. Cô tựa như một bông hoa anh đào đứng chơ vơ giữa một khu vườn vậy. Chỉ mình cô, và mình cô.

~*~*~*~*~*~


Nhà trọ ở phố Enbizaka - nơi Sasuke ở.

Đây là một nhà trọ cho những quý ông thích những đứa con gái phấn son. Khi mới bước vào đây, cô đã nghe rõ cái mùi dầu thơm rẻ tiền mà chỉ những đứa con gái rẻ mạt mới sử dụng. Mùi rượu nồng nặc đến mức cô mém nôn khi bước vào đây. Cô bước đến phòng ghi số 113.Đây rồi. Cô gõ cửa. Chưa đầy vài giây, cánh cửa bật ra.

-Vậy ra, cô là người Tsunade cử đến.

Cô dường như không thể đứng vững được. Đôi đồng tử cô căng hết mức có thể. Cô run rẩyKhông... Không thể nào.

~*~*~Văn phòng Hokage~*~*~

-Không thể nào!!! Thông tin này là giả sao!!!!- Tsunade giận dữ.

-Dạ vâng, trong làng ta đã có gián điệp. Khiến cho thông tin bị rò rỉ, tất cả là âm mưu của tổ chức Akatsuki ạ,- Người ANBU thành khẩn

-Chết tiệt!!!

"Rầm"

Tsunade đập bể chiếc bàn Hokage. Gương mặt bà giận dữ tột độ. Bà nghiến răng Bọn chúng cần chúng ta để làm gì? Sakura,ta thật bất cẩn, ta có lỗi với con. Bà chỉ thẳng vào mặt người ANBU:

-Nhanh chóng đến làng Cỏ và tìm Sakura về ngay.

~*~*~Tại nhà trọ~*~*~


-Uchiha... Itachi...

Cô cố lấy lại bình tĩnh. Rõ ràng, cô đi tìm Sasuke cơ mà? Nhưng tại sao cô gặp... Akatsuki? Cô lùi một bước chân Chạy thôi. Mình không thể đấu lại hắn. Vừa quay người đi thì...

"Pặc"

Bàn tay hắn chộp lấy tay cô. Hắn kéo cô thô bạo khiến lưng cô đập mạnh vào tường. Người cô khuỵa xuống.

-Im lặng đi. Tôi không muốn làm lớn chuyện.- Giọng hắn trầm trầm

Làm sao cô có thể ngoan ngoãn im lặng đựơc. Cô vung nắm đấm từ tay còn lại.

"Rầm!"

Bức tường do côm đấm trúng đã vỡ tan tành. Nhìn lại tay mình, hắn đã bỏ ra từ lúc nào mà cô không hay biết. Sau lớp khói mù, bóng hình hắn từ từ hiện ra.

-Xem ra để cô không quấy rối. Tôi phải sử dụng biện pháp mạnh.

Đôi đồng tử của Itachi dần đổi sắc huyết dụ. Nó biến thành hình gần giống như một chiếc shuriken. Cô lùi dần về phía sau nhưng...quá muộn.

-Sharingan!

Khi nghe thấy âm thanh đó, cô hiểu mình đã dính phải ảo thuật rồi.

Không gian biến thành những đám mây vần vũ màu đỏ máu. Nhưng rồi biến thành... Konoha! Ở phía xa, có một bóng người đang tiến đến, cô thốt lên:

-Sasuke-kun!

Cô chạy đến bên anh nhưng...

"Phập!"

Thanh kunai cắm ngay tim cô. Máu từ ngực trái của cô chảy ra. Cô ngã xuống nền đất.

-Sa...sasuke-kun... Tại... Sao?- Cô thì thào

-Cậu thật phiền phức, Sakura.

Vừa dứt lời, anh cắm thanh kiếm ngay bụng cô.

"Hự"

Cô hộc máu. Cô không chết, không còn sống, đây là ảo thuật, nhưng tại sao cô vẫn đau? Cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng không, thật ra, đây là nỗi ám ảnh của riêng cô. Cô sợ mình sẽ chết dưới tay anh. Cô sợ nó, sợ và sợ nó!!!

Sasuke xoay kiếm cho nó xuyên qua cô. Máu từ vết đâm túa ra ngày càng nhiều. Mắt cô mờ dần và chẳng còn ánh sáng nào cả.

...

Itachi nhìn cô gái đã khuỵa ngã trước mắt mình. Anh tiến đến cô và xốc cô lên vai Nhiệm vụ hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro