
1. So we put on our eyeliner
Giữa những con đường đông đúc của Tokyo, hàng nghìn con người băng qua nhau, mỗi con người đều có một cuộc đời riêng, câu chuyện riêng . Trong góc khuất của thành phố nhộn nhịp này , cũng tồn tại các khu ổ chuột , khu phố đèn đỏ đầy dơ dáy và bẩn thiểu , không ai quan tâm đến những con người lớn lên ở khu phố ổ chuột ấy và những con người ấy cũng sống vật vờ qua ngày , chấp nhận số phận của bản thân . Bước đi giữa các góc phố, Itsubuki Nezumi bực bội , cô đá những chai lon trên đường đi để giải tỏa , vừa bị đuổi ra khỏi nhà trọ , tối nay cô biết ngủ ở đâu , đã 4 ngày cô không có thuốc , người cô ngứa rang , cô không ngăn được mà tự gãi vào cánh tay đến mức ửng đỏ , lảo đảo bước đi giữa những con phố , lẩm bẩm chắc tối nay mình cũng sẽ ngủ ở một góc phố dơ dáy nào đó thôi . Định bụng lấy một điếu thuốc ra để hút thì bỗng ,
Trong một cái chớp mắt , toàn bộ mọi người Tokyo biến mất , Shibuya nhộn nhịp bây giờ không con một bóng người. Nezumi lảo đảo, đầu cô đau như bố bổ , "mình không có thuốc nên sinh ra ảo giác à?" Nezumi thầm nghĩ, nhưng khi tầm nhìn dần rõ hơn , cô nhận ra mình đang hoàn toàn tỉnh táo . Tokyo thật sự chống vắng không còn bóng người , dừng như chỉ còn mỗi cô tồn tại ở đây vậy . Nezumi đứng ngờ ra , cô cố chạy đi tìm khắp mọi nơi nhưng không hề có ai cả , nhà ga , trường học , siêu thị đều không một bóng người, . Khi nhận ra có lẽ chỉ còn mỗi mình mình ở thành phố này , trên môi Nezumi bỗng nở ra một nụ cười buồn , đúng có lẽ toàn bộ người ở Tokyo đã biến mất , nhưng cô có thể làm gì chứ? Ruốt cuộc cô chả có người thân thích hay bạn bè , cô luôn là người vô hình trong cả cuộc đời cô , nếu cả Tokyo hay thế giới này biến mất thì cũng chả thay đổi gì nhiều với Nezumi . Nghĩ đến thế , Nezumi dừng lại ở một góc phố, cô lấy ra một điếu thuốc để hút , khói thuốc bay lên rồi tan biến trên bầu trời đêm không một ánh điện của Tokyo, Nezumi ngầm nghĩ ra một giải thuyết khác
Nếu như không phải cả Tokyo biến mất mà là cô biến mất thì sao? Thì cũng chả quan trọng gì , Nezumi chỉ là một đứa con gái bán hoa ở khu ổ chuột , một con nghiện sống vật vờ qua ngày bằng đủ loại chất kích thích , nếu cô biến mất thì ai lại quan tâm chứ, nghĩ thế cũng hài, nếu cả Tokyo biến mất chỉ còn mỗi mình lại cô thì phí thật, sao lại để cô sống lại làm gì , rõ ràng có thể để một người thông minh , xứng đáng hơn cô ở lại mà . Những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Nezumi khi cô băng qua các con phố một cách vô định , khói thuốc lá vẫn bay lên trên không trung , bỗng một suy nghĩ nảy lên trong cô gái trẻ . Nếu Nezumi là người duy nhất ở đây , thì cô có thể làm tất cả những gì mình muốn , luật pháp làm gì tồn tại , nghĩ đến thế Nezumi lại phấn chấn lên hẳng , những suy nghĩ tiêu cực hồi này dẫn tan biến
Dừng chân trước một hiệu thuốc , vứt đi điếu thuốc còn đang gian dở , Nezumi bước vào cửa hàng như vua chúa , cô đi thẳng đến quầy thuốc giảm đau , một con nghiện như cô biết một số loại thuốc giảm đau nếu sử dụng đủ sẽ mang cảm giác như chơi đồ dù không xịn bằng nhưng cô cũng đâu biết thế giới này như thế nào đâu? Cũng cần một chút tỉnh táo chứ? Nezumi phì cười , cô nốc hơn những viên thuốc vào miệng , cái cơn ngứa ngáy của cô được giải tỏa ngay lập tức . Thở dài một cách thoải mãn , Nezumi lại bỏ hết nhưng lọ thuốc vào túi quần , tiện tay cô còn lấy luôn một con dao bỏ túi gần đó, thôi thì để phòng thân
Sự lo lắng ban đầu được thay thế bằng sự thoải mái nhờ thuốc và sự tự do , Nezumi thoải mái đi tung tăng giữa những con phố , miệng còn lẩm bẩm huýt sáo . Một tòa nhà phát sáng giữa ban đêm đã làm cô chú ý , dù sao cũng không có việc gì làm, Nezumi vui vẻ đi đến tòa nhà đó . Tòa nhà đó hóa ra là một nhà trẻ với dòng chữ "Game Era" , trên bàn là một số điện thoại cùng với một số loại chìa khóa gì đấy , nhìn thấy một số người khác cũng xuất hiện và lấy điện thoại và chìa khóa trên bàn , Nezumi làm theo . Ồ , hóa ra cô không ở một mình, hai cô học sinh nhìn thấy vẻ ngoài của Nezumi liền lùi lại , thì thầm to nhỏ với nhau , cô cũng hiểu mà , ăn mặc thiếu vải và trông xơ xác như cô thì thể nào cũng bị xa lánh . Ngoài hai cô học sinh còn một ông chú đô con xăm trỗ , ông ta tiến đến khoác vai Nezumi, gã cười khúc khích thích thú
"Không ngờ ở đây còn có một cô em xinh đẹp như thế này, nếu em sống được qua trò này thì đến chỗ bọn anh nhé"
Ông chú đó cười cợt . Nezumi khẽ nhíu mày , cô không có hứng để "tiếp khách" ngay bây giờ , với lại cô còn chả biết điều gì đang xảy ra cơ mà , một người đàn ông khác có lẽ là bạn của ông chú đô con ấy tiến đến
"Đừng có mà xồ xã như vậy chứ!" người đàn ông thấp hơn nói, ông ta quay lại phía Nezumi, cười te toét "xin lỗi cô em, chỉ là bạn của anh hơi thân thiện quá mức thôi, với lại nếu em sống qua game này thì em có thể đến chỗ bọn anh được nhé, thân con gái như này thì cũng cần được bảo vệ lắm"
"Games?" Nezumi nhíu mày
"Đúng vậy đó cô em! Vậy đây là ngày đầu tiên của cô em à" Tên đàn ông thấp hơn cười một cách dâm dê, hắn nói tiếp
"Đây là Borderland,em phải chơi các trò chơi để nhận được thêm ngày ra hạn cho 'visa' nếu cô em hết ngày, thì well...cô em sẽ bị tia laze bắn chết"
Nezumi nhíu mày mỗi lời tên thấp hơn nó, hắn định lừa ai à? Hóa ra còn có người chơi đồ nặng hơn cô
"Ông bị dở hơi à? Ông nghĩ ông lừa được tôi chắc?" Cô bực bội , đẩy tên tay tên đàn ông to lớn khỏi vai mình . Mấy tên này điên hết rồi , không đời nào cô lại nghe theo mấy lời hoang đường đó
"Ái từ từ nào cô em! Cô em đã vào đây rồi là không thoát ra được đâu, nhìn này" hắn nói, rồi quăng một con dao từ trong túi ra bên ngoài. Nezumi tròn mắt kinh ngạc khi thấy con dao của hắn bị đốt cháy như chạm phải một bức tượng laze, hắn thỏa mãn khi thấy sự kinh ngạc của Nezumi . Hai tên đàn ông cười toe toét
"Vậy là cô em hiểu rồi chứ? Xong trò này nhanh thôi là chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ với nhau lắm đấy" điều cười của hắn khiến Nezumi ghê tởm . Một thông báo trên điện thoại cứu cô khỏi hai tên cặn bã này
Người chơi đã được đăng kí
Tổng cộng có 20 người chơi , bây giờ trò chơi sẽ được bắt đầu
Độ khó: 5 chuồn
Game: cỏ bốn lá
Luật chơi: mỗi người chơi sẽ có một chìa khóa, trong vòng 30 giây, phải tìm được căn phòng đúng . Lưu ý , cần 2 chìa khóa để mở một căn phòng, và một phòng chỉ được phép có 2 người , sau 30 giây người chơi nào không tìm được phòng sẽ bị loại. Tổng cộng có 4 vòng
Trò chơi bắt đầu
Nghe những lời chỉ dẫn từ trong điện thoại, Nezumi chả hiểu gì hết , chưa kịp định hình , nền nhạc vui vẻ trẻ con phát lên , Nezumi đứng bất động ra đó , nhìn mọi người chạy loạn xung quanh khi giọng nữ trên điện thoại bắt đầu đếm ngược . Vào những giây cuối cùng , một người phụ nữ kéo cô lại , cô ta tra chìa khóa của mình và của Nezumi vào ổ và thành công mở cửa màu đỏ có hình quả táo . Khi đã ở trong phòng an toàn , Nezumi mới chợt nhận ra điều gì đang diễn ra , qua ổ cửa số nhỏ ở cửa , cô thấy những người không tìm được phòng thích hợp bị những tia laze trên trời bắn thủng đầu , lúc này cô mới nhận ra trò chơi này không hề đơn giản , đây là một trò chơi sinh tử đầy chết chóc và cô vừa mới thoát chết trong gang tấc . Bà cô ở cùng với Nezumi run rẩy , liên tục lẩm bẩm "cảm ơn chúa" ở trong góc phòng , lúc này cô mới để ý đến chìa khóa của bọn họ ,chìa khóa của cô có hình cỏ 3 lá còn của bà cô có hình cỏ 4 lá, lúc này cô mới nhận ra tình hình , Nezumi nuốt nước bọt, cô nhận ra những thử thách mới ở cái nơi gọi là "Borderland" này sẽ chẳng dễ dàng
Vòng 1 đã kết thúc, mời các người chơi ra khỏi phòng
Giọng nữ trên điện thoại lại vang lên, những người sống sót bức ra khỏi phòng của mình , máu của những người xấu số vương vãi khắp nơi, bắn lên những bức tượng đầy màu sắc của nhà trẻ . Nezumi lước mắt khắp căn phòng, còn lại 16 người, có người sợ hãi có người bình tĩnh nhưng đã trải qua cảnh này nhiều lần rồi. Chưa kịp cho các người chơi định thần, giọng nữ ám ảnh đấy lại vang lên:
Vòng 2 bắt đầu, bắt đầu đếm ngược 00:00:30 - 00:00:29
Lần này đã có kinh nghiệm hơn , Nezumi ngay lập tức tìm người có chìa khóa 4 lá , cô chộp lấy một cô bé học sinh gần đấy đang đeo chìa khóa cô cần . Bị tách khỏi bạn thân và bị kéo đi đột ngột , cô bé đó cố gắng thoát khỏi Nezumi nhưng bị cô nắm chặt tay đến mức không thoát ra được , phải đối mặt với áp lực thời gian và sự phán khảng của cô gái khiến cho Nezumi càng ngày mất kiên nhẫn . Nhưng thần may mắn lại lần nữa phù hợp cô gái làng chơi , vào 10 giây cuối cùng Nezumi đã tìm được cửa đúng , không hề chân chừ cô kéo bản thân và cô bé học sinh vào căn phòng và đóng chặt cửa . Qua ô cửa nhỏ, cô gái học sinh khóc lóc nức nở
"Yuki!! Yuki!!" Cô bạn thân của cô học sinh không may mắn đến thế, trong tiếng khóc thảm thương, giọng người phụ nữ đếm đến không, một tia laze lạnh lùng đánh xuống
Nhìn bạn thân của mình chết trước mắt, cô gái học sinh liếc Nezumi một cách căm phẫn, nước mắt nước mũi cô dàn dụa
"Đồ ác quỷ!! Chính bà đã giết chết Yuki!! Đáng lý ra chúng tôi đã có thể sống sót cùng nhau rồi!"
Nghe những lời khóc lóc của cô gái học sinh, Nezumi đảo mắt, cô cọc cằn đáp lại
"Cô đáng lý ra phải cảm ơn tôi mới đúng! Không có tôi thì cô đã chết từ lâu rồi!"
Cô bé học sinh cố lau đi nước mắt, nhìn cô bé còn đang cắp sách đến trường khóc nức nở một góc , trong lòng Nezumi có dâng lên mộ sự tội lỗi khó tả, cô tự trấn an bản thận , ở cái thế giới chết tiệt này thì được sống phải cảm thấy may mắn chứ? Tại sao cô bé lạ mặt này lại khóc lóc vì một đứa bạn mà chắc gì sau này khi lớn lên sẽ gặp lại? Những suy nghĩ đó làm dịu đi sự tội lỗi của Nezumi, đến khi giọng nói nữ lại vang lên
Vòng 2 đã kết thúc , mời các người chơi ra khỏi phòng
Nezumi bước ra khỏi phòng của mình, còn lại 10 người chơi , tên đô con và bạn của hắn còn sống sót , thấy Nezumi còn sống, tên đô con cười toe tét "Gặp lại người đẹp rồi nhé! Chúc em sống sót ở vòng sau" Nghe những gì hắn nói khiến Nezumi rùng mình , cô gái học sinh ở cùng cô đờ đẫn nhìn xác chết của bạn thân mình, Nezumi thấy thế chỉ tặc lưỡi chua chát
Vòng 3 sẽ bắt đầu , bắt đầu đếm ngược 00:00:30
Nghe cái nhạc trẻ con ám ảnh ấy lại vang lên, theo phản xạ Nezumi lại đảo mắt đi tìm người có chìa cỏ 4 lá, cô đưa mắt thấy cô bé học sinh lúc này vẫn đứng đờ đẫn ở đấy , có vẻ cô gái ấy đã từ bỏ cuộc sống của mình sau cái chết của bạn thân rồi , Nezumi thầm nghĩ "cô không muốn sống nhưng mà tôi thì có" rồi lại nắm tay cô bé học sinh kéo đi nhưng lần này cô bé đó không phản kháng nữa. Cả hai thành công lại vào được một phòng an toàn trong khi Nezumi đang ăn mừng chiến thắng thì sự thật lại vả cô một cú đau đớn
Tên thấp còi, bạn của tên đô con đã vào được trong căn phòng cùng hai người, trên cổ hắn đeo chìa khóa cỏ 4 lá. Cả 3 người trố mắt nhìn nhau, Nezumi biết rằng sau khi đếm ngược xong thì cả 3 người sẽ chết vì phạm luật, nhưng cửa cũng đã khóa nên cô cũng chả thể mở cửa mà đẩy 1 trong 2 ra . Trong lúc Nezumi còn ngơ ngác, tên thấp còi đã lao đến bóp cổ cô bé học sinh
"Đừng lo lắng cô em! Chỉ cần con bé này chết thì ta và em sẽ an toàn!" Hắn nói một cách tự tin, cô bé học sinh kia cố gắng chống lại tên thấp còi, nhưng hắn quá mạnh, Nezumi cứ đứng đờ ra đó, nhìn cô học sinh dần dần đuối sức, một điều gì đó trong cô thôi thúc cô hãy chiến đấu, hay làm một điều gì đó có ích đi
Hình ảnh về chiếc dao bấm trong túi quần hiện lên trong đầu Nezumi, không chần chừ, cô rút dao đâm vào cổ tên thắp còi. Hắn đau đớn thả cô bé học sinh, chưa cho hắn kịp phản hứng Nezumi lại tiếp tục đâm hắn liên tiếp vào bụng. Khi giọng nữ đếm đến không, Nezumi nhắm mắt, chờ đợi cái chết. Không có việc gì xảy ra cả, cô đã sống, Nezumi nhìn lại bản thân , tay cô bê bết máu, máu của tên thấp còi , cô nhìn sang cô bé học sinh đang ngồi co ro một góc, run rẩy sợ hãi, cô bé đó vẫn sống. Vậy là họ vẫn sống
Vòng 3 đã kết thúc , mời các người chơi ra khỏi phòng
Sau cú sốc kinh hoàng, Nezumi và cô học sinh run rẩy bước ra, cô kinh ngạc khi nhận ra tên đô con vẫn còn sống cùng một người phụ nữ trung niên. Tên đô con nhìn bàn tay đẫm máu của Nezumi cũng dần đoán được chuyện gì xảy ra ở vòng trước. Hắn nghiến răng căm phẫn, Nezumi nhìn ánh mắt căm thù của hắn cũng biết nếu cô có sống sót qua trò chơi này thì cô cũng chả thể sống yên ổn được. Cô cố gắng bình tĩnh mà quan xát xung quanh, bà cô đi ở cùng tên đô con có chìa khóa cỏ 4 lá và hắn thì đeo chìa khóa cỏ 3 lá, vậy là vòng sau cả 2 người đó vẫn đều có cơ hội chiến thắng. Nezumi nuốt nước bọt, một cách khó khăn, giọng nữ trên điện thoại lại vang lên một cách lạnh lẽo
Vòng 4 sẽ bắt đầu, bắt đầu đếm ngược 00:00:30
Áp lực thời gian lại một lần nữa đè nặng lên Nezumi, theo thói quen cô lại bắt cặp với cô bé học sinh, cô lại tuyệt vọng tra chìa vào ổ khóa, cô ngước nhìn quanh căng phòng, cố gắng tìm một quy luật chọn phòng an toàn,
Hình ảnh về cánh cửa táo đỏ ở vòng đầu tiên hiện lên trong đầu cô, cô tập trung suy nghĩ, nhà trẻ có hình vuông , có tổng cộng 20 căn phòng. Trong vòng đầu tiên, các căn phòng an toàn lần lượt là "táo", "cam" và "chuối", vị trí 3 căn phòng tạo ra hình tam giác cân. Ở vòng thứ 2, các căn phòng an toàn lần lượt là phòng "F" "D" và phòng "N", lại lần nữa tạo ra hình tam giác cân . Nezumi nhớ lại vào vòng 3 gần nhất, cô ở phòng "quả thơm", tên côn đồ ở phòng "dưa hấu", vậy theo vòng 1 và 2 , phòng an toàn còn lại là phòng "bắp" . Vậy nếu suy luận của cô là đúng, ở vòng cuối này, các căn phòng an toàn là phòng "M" , "E" và "C"
(Hình minh họa)
00:00:05
Vui mừng khi nhận ra quy luật,Nezumi nhận ra mình đang đứng trước phòng "N" , tên côn đồ còn đang lao đầu vào dò phòng , còn bà cô trung niên thì đang ngồi một góc lẩm bẩm. Cô nuốt nước bọt, cô nhất định phải loại bỏ tên côn đồ, cô lầm bầm xin lỗi bà cô , quyết định đánh cược lần cuối, Nezumi chọn tin tưởng vào giải thuyết của mình
00:00:04
"Tôi tìm thấy phòng an toàn rồi!" Nezumi hét lên, nghe thấy thế, tên côn đồ vui mừng đẩy cô té ngã ra một bên.
00:00:03
Trong những giây cuối cùng, Nezumi kéo tay cô bé học sinh vào phòng "M" và khóa chặt cửa, mặt tên côn đồ tối xầm khi nhận ra chìa khóa không thể mở được
00:00:02
Hắn mất hết lý trí, liên tục đập cửa hét lên giận dữ ở căn phòng của Nezumi và cô bé học sinh , cả hai căn thẳng lùi lại góc phòng
00:00:01
"CON Đ* KHỐN KHIẾP! MÀY GIÁM LỪA TAO HẢ?! MÀY ĐỢI ĐẤY! MÀY SẼ PHẢI TRẢ GI-"
00:00:00
Một tia laze bắn thẳng vào đầu tên côn đồ, kết thúc mạng sống của hắn. Vậy là Nezumi đã thắng, cô đã sống sót, cô nở một nụ cười hạnh phúc, vậy là cô đã sống rồi, cô sống được rồi
Vòng 4 kết thúc,mời những người chơi rời khỏi phòng
Nezumi cùng cô bé học sinh chậm rãi bước ra khỏi cửa, cô liếc nhìn thấy bà cô trung niên hồi nãy cũng đã bị nổ sọ, một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô, cô bé học sinh lấp bấp môi, không thể nói được câu nào, điện thoại cả hai sáng lên
Visa đã được ra hạn thêm 5 ngày
Kệ cụ Visa là cái gì đi chăng nữa, Nezumi bước đi lảo đảo khỏi khu nhà trẻ, tay cô run rẩy đổ một đống thuốc mà cô đã ăn cắp từ trước ra tay rồi bỏ hết vào miệng. Cô gái học sinh còn sống sót chết lặng, cả hai đứng nhìn mặt trời dần ló dặng, cả hai đều biết hành trình tiếp theo sẽ chẳng dễ dàng gì ở cái thế giới gọi là "Borderland" này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro