Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.1: Giọt máu biến mất

Khi Alvisse đang cố gắng dãy dụa thoát ra, Jessi bỗng tiến lại gần đập vào vai cô:

"Alvisse, em không sao chứ?"

Cô choàng tỉnh mở mắt, giật tay ra khỏi thân cây.

"Vâng..."

"Em có chắc không? Chị thấy em nhăn nhó lắm, em bị đau ở đâu à?", Jessi lo lắng đặt một tay lên vai cô.

Alvisse lấy lại hơi thở, cười mỉm rồi khoác tay Jessi kéo cô ấy rời đi.

"Em không sao, thật mà. Hôm qua uống rượu nên hơi đau đầu tí thôi."

Không để Jessi đi sâu thêm vào vấn đề này, cô nhanh chóng mở miệng hỏi:

"Sao em không thấy Dunstan đi với chị."

"Anh ấy chạy đi đâu rồi ấy", Jessi nhún vai, trả lời bâng quơ.

Alvisse nghĩ một lúc, quyết định nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

"Jess, em hỏi thật, chị có yêu Dunstan không?"

Khi Alvisse dùng đến cách gọi này thì có thể hiểu rằng cô đang hoàn toàn nghiêm túc. Jessi có vẻ khá bất ngờ, cô ấy nhếch môi cười:

"Sao tự dưng em hỏi vậy?"

"Nếu chị không muốn trả lời thì em đổi câu khác, anh ta đối xử tốt với chị chứ?"

Jessi nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt của cô ấy cụp xuống:

"Cũng không tệ."

Alvisse không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của bạn bè nhưng đối mặt với Jessi, cô không hối hận vì đã đi ngược lại nguyên tắc cố hữu này. Cô cau mày, cố gắng giải thích một cách khách quan:

"Jessi! Chị có biết ngoài tên và tuổi ra thì anh ta đến từ đâu không? Đang học ngành gì hay đang làm nghề gì? Gia đình như thế nào? Em không đui mù, em nhìn ra được anh ta yêu chị nhưng chị xứng đáng với một người có thể cho chị thứ gì đó... đảm bảo hơn. Em không có nhiều thành kiến với Dunstan, nói thật em cũng chẳng có tư cách để mà phán xét nhưng chị biết quá ít về anh ta. Em không muốn chị bị tổn thương, chị hiểu ý em không?"

Jessi cắn môi:

"Chị không muốn biết quá nhiều, bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Vậy sao chị còn buồn?"

"Thỉnh thoảng anh ấy đi đâu đó vài ngày rồi trở lại...", Jessi ngập ngừng, "chị không thể liên lạc được."

Alvisse nhướn mày:

"Chị có hỏi anh ta đi đâu không?"

"Có chứ!"

"Và...?"

"Anh ấy chỉ nói là đi có việc."

"Chị sợ anh ta cắm sừng chị à?"

Jessi trừng mắt:

"Tất nhiên là không rồi, chị chỉ ghét cảm giác không biết gì, sợ một ngày anh ấy đi rồi không về nữa."

Alvisse khuyên:

"Em thấy chị nên nói rõ với anh ta những gì chị nghĩ."

"Chị có phải đứa ngốc đâu, đã nói rồi đấy chứ, anh ấy chỉ bảo khi nào đến lúc sẽ kể chị nghe mọi chuyện", Jessi lườm cô.

"Cặp đôi này sao lại ăn ý thế, trong cùng một ngày, chỉ cách vài tiếng đồng hồ mà cả hai cùng lườm mình", Alvisse ai oán nghĩ thầm. Cô nhìn Jessi bằng ánh mắt nghiêm trọng:

"Lần này chị chết thật rồi...", Jessi nghe đến đây liền ngẩn ra, " chị yêu anh ta mất rồi!"

Đôi mắt xanh của Jessi trừng lớn, ra vẻ dở khóc dở cười. Cô ấy vươn tay cốc vào đầu Alvisse, miệng gần như rít lên:

"Nói chuyện với em đúng là nói với đầu gối còn hơn."

Buổi chiều, trong khi mấy người đàn ông đang loay hoay tìm cách dựng lều, Anna lôi một tấm vải kẻ caro thật dày từ trong balo ra, trải xuống nền lá đỏ hơi ẩm ướt để chuẩn bị bữa tối. Alvisse lại gần giúp Jessi bày các thứ đồ lỉnh kỉnh, thịt nguội, cốc giấy, nước khoáng... Dựng lều xong, Dunstan bắt đầu hướng dẫn mọi người dùng đá đánh lửa mà không cần diêm quẹt gì hết. Anh thành thạo xếp đá và sỏi thành vòng tròn, đặt hai thanh gỗ khô ở giữa và bùi nhùi lên trên. Sau đó, Dunstan quệt mạnh cán dao dẹt vào thanh đá, tạo ra những tia lửa lép bép như pháo bông. Khi bùi nhùi đã cháy đượm, anh từ tốn dựng thêm củi theo hình nón, động tác chuyên nghiệp đến mức mọi người đều kinh ngạc, Jessi trêu chọc:

"Không phải anh sống trong rừng đấy chứ? Hay anh từng làm hướng đạo sinh?"

"Sống trong rừng cũng không tệ lắm đâu", Dunstan nhếch miệng cười.

Alvisse kinh ngạc ghé đầu vào tai Anna thì thầm: "Hóa ra con người này vẫn còn khả năng cười đấy". Anna bụm miệng đáp lại: "Anh ta chỉ như thế với Jessi thôi, thử xem người khác anh ta có cầm que củi kia quật cho một trận không?".

Ngoài dự đoán, Jessi cũng không ngờ đến câu trả lời của Dunstan, cô trợn tròn mắt:

"Anh thật sự sống trong rừng à?"

"Em có thể coi là vậy."

Tuy đã quá quen với kiểu úp mở đó nhưng Jessi vẫn cảm thấy khó chịu. Cô mím môi, quay đầu không hỏi nữa. Dường như cảm thấy tâm trạng của cô ấy không tốt nên mọi người đều có vẻ trầm lắng.

"Nhìn anh không có dáng vẻ của hướng đạo sinh, hay anh là lính đánh thuê?", câu nói đùa của Michel khiến Jessi không nhịn được mà cười theo. Bầu không khí cũng thoải mái trở lại. Alvisse và Anna thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nhìn nhau đầy ẩn ý, "Dám lắm chứ !".

Bữa tối kết thúc, mọi người bắt đầu ngồi quây quần bên đống lửa ấm áp nướng kẹo dẻo. Những miếng kẹo trắng mềm hình trụ được xiên vào que gỗ, rồi nướng trên đầu ngọn lửa cháy phập phùng cho đến khi chuyển sang màu nâu vàng hấp dẫn. Dunstan bước ra từ trong lều, tay cầm một tấm chăn mỏng khoác lên vai Jessi rồi ngồi xuống phía sau, để lưng cô ấy dựa vào ngực mình. Jessi cũng không thể hiện thái độ gì, cô thản nhiên tiếp tục chuyện trò cùng Anna.

Michel nhàm chán xoay xoay que gỗ dùng để nướng kẹo, vu vơ thốt ra một câu:

"Dunstan này, hiện tại cậu đang làm gì?"

Câu hỏi này chẳng khác nào một phát súng nổ vào giữa bầu trời đang yên ả. Đâu chỉ riêng Alvisse, mọi người đều giật thót, thậm chí Anna còn chẳng để ý thấy miếng kẹo dẻo của mình đã nhũn ra vì nướng quá tay. Mấy cô gái đều biết Dunstan không thích bị hỏi về đời tư nên đã dặn dò Kei từ trước. Alvisse quay sang trừng mắt nhìn Kei, dùng khẩu hình miệng hỏi anh:

"Em tưởng anh đã nói với anh ấy rồi."

Kei cười như mếu, nhún vai xin lỗi :

"Anh quên béng mất."

Tất cả đều lúng túng không biết nói gì, Kei đành mở miệng cứu vãn một cách chắp vá:

"Cậu ấy chỉ hỏi đãi bôi vậy thôi, cậu không cần để ý..."

Michel cũng ý thức được câu hỏi thiện chí của mình hình như không được hoan nghênh cho lắm, bèn rối rít hùa theo:

"Đúng, tôi chỉ hỏi cho vui thôi..."

Lúc này, Dunstan mới chậm rãi mở miệng:

"Tôi cũng không làm gì đặc biệt, chỉ thỉnh thoảng đi thăm thú vài nơi."

Phản ứng đầu tiên của mọi người là thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức tròn mắt kinh ngạc vì đây lần đầu tiên Dunstan tỏ ra cởi mở đến vậy. Alvisse nhận thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để hiểu rõ hơn về con người bí hiểm này:

"Vậy anh học cách nhóm lửa là từ những lần đi du lịch à?"

"Không, là cha tôi dạy."

"Ồ! Nếu có cơ hội gặp, anh nhờ ông dạy tôi với nhé", Alvisse cười cười.

"Ông ấy mất rồi", Dunstan trầm mặc.

"Tôi rất tiếc...", Alvisse á khẩu không biết nói gì thêm. Anna lặng lẽ véo một phát thật mạnh vào lưng cô khiến cô giật nảy, xuýt xoa kêu đau rồi nhìn cô ấy với ánh mắt ấm ức: "Tớ cũng đâu có ngờ..."

"Vậy còn mẹ anh?", bỗng dưng Jessi tiếp lời.

"Bà mất trước cha anh khoảng,...ừm... một thời gian."

"Rồi sau đó?", Jessi nhìn Dunstan bằng đôi mắt chờ đợi. Đáng ra cô không nên chạm vào nỗi mất mát của anh, nhưng chưa bao giờ anh chủ động kể với cô bất kỳ điều gì, chẳng phải họ đang là người yêu sao? Bạn gái muốn biết thêm về bạn trai thì có gì không đúng?

Dunstan đưa tay lên vuốt tóc cô, chậm rãi kể:

"Mẹ anh đến từ một nơi khác, rất xa, khi còn trẻ bà là người cực kỳ ham hiểu biết. Bà thích di chuyển, thích đi khắp mọi nơi khám phá những thứ mới lạ. Một ngày bà bị lạc và gặp được cha anh rồi họ kết hôn, vì cha con anh nên bà quyết định không quay về quê hương nữa. Lúc anh còn bé, mỗi tối trước khi ngủ bà thường kể cho anh về những nơi bà từng đi qua, ngày nào cũng kể cho đến năm anh... chừng mười tuổi thì bà mất. Sau đó, anh nói với cha rằng lớn lên anh muốn đi tới những nơi mà mẹ từng đặt chân đến, rồi ông dạy anh cách nhóm lửa, ông nói: "Lửa là thứ cơ bản nhất tạo nên sự sống, có nó con có thể sống sót dù ở bất kỳ nơi đâu". Đến lúc anh trưởng thành thì ông cũng mất, sau đó anh rời khỏi nhà."

Jessi nhìn Dunstan chằm chằm. Cô giật mình khi ngón tay anh lướt lên, gạt đi giọt nước ở khóe mắt cô khiến cô bối rối cúi đầu. Cô không thích lộ ra bộ dạng mềm yếu trước mặt anh. Lúc này Anna cũng tham gia vào cuộc truy hỏi:

"Vậy anh đã đến những chỗ nào rồi?"

Dunstan ngẩng lên:

"Một vài địa điểm, rừng Otzarreta cũng là một nơi mà mẹ tôi đã nhắc đến."

"Thật ư? Vậy bà có nói gì về khu rừng này không?"

"Ừm, bà từng tìm hiểu về những truyền thuyết cổ xung quanh khu rừng."

Không ai là không bị hấp dẫn bởi những điều kỳ bí cả. Trong khi mọi người đều háo hức chờ đợi thì Dunstan chỉ nói đến đây rồi dừng lại, dường như anh ta cũng không có ý định kể thêm. Tất cả bèn liếc nhìn Jessi ra hiệu, bị năm cặp mắt sáng lập lòe chiếu tướng khiến Jessi không thể từ chối. Cô ôm cánh tay anh, dùng giọng nói mềm mại nhất có thể để nài nỉ:

"Mẹ anh nói sao?"

Dunstan nhướn mày:

"Em thật sự muốn nghe?"

"Muốn chứ!", đôi mắt cô sáng long lanh.

Dunstan uống một ngụm nước lớn rồi mới bắt đầu lên tiếng. Giọng nói trầm thấp của anh hoà cùng với âm thanh lách tách của lửa cháy, vang vọng trong không gian tĩnh lặng:

"Truyền thuyết kể rằng, trước đây từng có một bộ tộc cổ sống trong khu rừng, được gọi là Miriş còn có nghĩa là cánh cửa, họ được biết đến như là những người có khả năng di chuyển từ không gian này sang không gian khác. Theo tập tục, khi trong làng có người chết đi, thay vì chôn xuống đất, họ sẽ đặt thi thể vào trong một chiếc quan tài gỗ được chạm khắc những ký tự tâm linh và thả xuống suối. Họ cho rằng linh hồn của những người đã khuất sẽ hòa vào dòng nước, thấm vào lòng đất nuôi dưỡng những cây sồi trong rừng để bảo vệ bộ tộc khỏi kẻ thù. Từ đó trở đi, những cây sồi cũng trở nên khác thường, chúng có thể di chuyển, huýt gió, thì thào vào ban đêm, chúng đã che chắn cho tộc Miriş trong hàng trăm năm."

"Vậy bộ tộc đó giờ đang ở đâu?", Michel không nhịn được hỏi tiếp.

Dunstan lắc đầu:

"Chính khả năng đặc biệt của tộc đã khiến họ bị săn đuổi khắp nơi. Tuy là một bộ tộc thiện chiến nhưng vì những cây sồi chỉ thực sự sống vào ban đêm nên người Miriş vẫn không tránh được các vụ thảm sát. Sau một cuộc xâm lược, có một người thanh niên đã phá bỏ lời thề, anh ta giúp vị thủ lĩnh của kẻ thù đi vào trong một chiều không gian. Sau đêm đó toàn bộ người Miriş đều biến mất như chưa từng tồn tại. Người ta nói họ đã tự sát nhưng theo một vài lời kể khác thì những cây sồi hay nói cách khác là linh hồn người chết biết được việc này, giận dữ vì bị phản bội và để bảo vệ cho bí mật của bộ tộc, họ đã giết chết tất cả những người còn sống sót."

Rõ ràng câu chuyện kinh dị của Dunstan đã mang một cơn ớn lạnh chuyền khắp sống lưng năm người còn lại. Họ đều im lặng không nói nửa lời. Bất thình lình, một làn gió thỏi qua khiến đám lá cây xao động, rung lên bần bật, tạo thành những âm thanh xào xạc đặc biệt ghê rợn. Anna là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh mịch:

"Này! Làm thế nào bây giờ? Em sợ quá không cử động được mất rồi."

Không hiểu sao câu nói của Anna trong hoàn cảnh này lại khiến mọi người phá lên cười, Michel vỗ vào vai cô an ủi:

"Chỉ là truyền thuyết thôi, không phải sợ, bình thường lúc mắng bọn anh em cứng cỏi lắm cơ mà."

Kei vỗ hai bàn tay vào nhau:

"Thôi, không nói chuyện này nữa, kể cái gì đó vui vẻ xem nào, ai ăn tráng miệng không?"

Cầm lấy túi hoa quả Alvisse lặng lẽ bỏ ra một góc ngồi gọt táo. Đầu óc cô luôn chìm đắm với cảm giác kỳ dị khi chạm vào thân cây lúc sáng. Thú thực Alvisse cũng hơi sợ hãi nhưng cô tự vỗ về bằng cách cố tìm bằng được một lời giải thích khoa học cho mọi chuyện, "Có thể chỉ là từ trường, tích điện...gì đó..." - cô thầm nhủ.

Trong khi suy nghĩ miên man, quanh tai cô chợt văng vẳng một giai điệu cổ xưa trầm bổng. Vừa giống tiếng ngâm nga vừa giống tiếng đàn cao vút. Con dao trong tay trệch hướng, cứa phải đầu ngón trỏ. Cô hít mạnh một hơi vì đau rồi cúi nhìn. Vết cắt khá sâu, vài giọt máu rơi xuống nhánh rễ cây phía dưới. Chúng nhanh chóng tan ra rồi biến mất như thể trên mặt gỗ có một miếng giấy thấm vô hình. Alvisse không thể tin vào mắt mình, cô sững sờ đưa tay vuốt nhẹ bề mặt sần sùi gồ lên khỏi đất nhưng ngón tay cô vẫn khô ráo, không hề dính một chút máu nào.

Sống lưng lạnh buốt, Alvisse nhích lại gần đám lửa bần thần nghe mọi người kể chuyện, thỉnh thoảng miễn cưỡng hùa theo vài câu. Hình ảnh giọt máu bị hút xuống như một thước phim tua đi tua lại.

Dưới ánh lửa bập bùng, Alvisse ngẩn người nhìn Anna và Jessi cãi cọ qua lại, nhìn Michel chăm chú ngồi đẩy những thanh củi đang cháy dở hay Kei đang bận rộn chụp ảnh. Khung cảnh ấm áp đó khiến nỗi hối hận của Alvisse ngày một trào dâng.

Khi còn bé, nỗi ám ảnh đối với những giấc mơ khiến cô luôn sống trong thế giới riêng của mình và chưa bao giờ có quá nhiều bạn. Ai cũng ngại ngần tiếp xúc với một cô bé lúc nào cũng mơ màng, khép kín, sách vở dày đặc những bức vẽ rừng cây u ám. Giờ đây, xung quanh Alvisse là những người cô quan tâm nhất và ngược lại, những người cô thực sự cảm thấy quan trọng trong đời mình. Tuy vậy, dù vô tình nhưng cô đã kéo họ vào một việc ngoài tầm kiểm soát mà chính cô cũng không biết có nguy hiểm nào đang rình rập quanh đây không.

Giờ trời đã tối hẳn, Alvisse đắn đo rất lâu về việc khuyên các bạn quay trở về. Lý do quan trọng hơn cả, cô sợ nếu biết được sự thật, họ sẽ nhìn cô như một đứa điên loạn và cô sẽ đánh mất thứ duy nhất đáng giá trên đời. Mọi từ ngữ cứ mắc ghẹn ở cổ họng trong khi trái tim Alvisse giằng xé giữa hai ngã đường. Sự hèn nhát đã chiến thắng. Cô quyết định giữ im lặng. "Cùng lắm thì thức trắng đêm nay" - Alvisse nuốt nước bọt, dùng một sự biện hộ sứt sẹo để dằn bớt cảm giác tội lỗi.

Khi không ai để ý, vẻ mặt của Dunstan cũng trở nên khác thường. Anh nhíu mày, ánh mắt thẫm dần. Có lẽ cảm thấy người sau lưng bỗng cứng ngắc, Jessi ngước lên hỏi nhỏ:

"Anh không sao chứ?"

Dunstan siết tay chặt hơn quanh người Jessi, hôn lên môi cô :

"Không sao, anh chỉ hơi lạnh thôi."

Jessi nhìn anh bằng đôi mắt nghi hoặc nhưng cô chỉ cười yếu ớt rồi quay đi.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro