Chương 46: Mục Tiêu Trong Bóng Tối
Trong rừng sâu, không khí trở nên u ám hơn bao giờ hết. Ánh trăng lẻ loi chiếu xuống những tán cây rậm rạp, nhưng dường như không thể xua tan bóng tối đang dày đặc bao phủ. Bùi Tiền và Lâm Thanh lặng lẽ tiến về phía trước, cả hai đều giữ cảnh giác cao độ.
Thanh Huyết Kiếm trong tay Bùi Tiền không ngừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như thể nó đang tự bảo vệ chủ nhân khỏi những tà khí xung quanh.
"Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn trước khi bàn tiếp," Lâm Thanh lên tiếng, giọng trầm ngâm. "Từ khi ngươi cầm thanh kiếm này, ta cảm nhận được nhiều luồng khí tức mạnh mẽ đang di chuyển. Có kẻ đang theo dõi chúng ta."
"Ta cũng cảm nhận được," Bùi Tiền đáp, mắt vẫn nhìn về phía trước. "Nhưng nếu chúng muốn đến, ta không ngại đối mặt."
Lâm Thanh nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Trong thâm tâm, cô biết sức mạnh của Thanh Huyết Kiếm đủ để khiến cả những thế lực lớn cũng phải e dè. Nhưng đồng thời, thanh kiếm này là một con dao hai lưỡi.
Ở một nơi khác, trong một căn đại điện u tối, một nhóm người đang quỳ trước một chiếc ngai vàng. Ngồi trên ngai là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Hắc Diện Tôn Giả đã thất bại," giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, mang theo sự uy quyền tuyệt đối.
Một tên thuộc hạ cúi đầu, giọng run rẩy: "Thưa Tôn chủ, chúng ta đã nhận được tin rằng Thanh Huyết Kiếm đã bị lấy đi... bởi một kẻ trẻ tuổi."
"Tên của hắn?" Tôn chủ hỏi, ánh mắt sắc bén lóe lên.
"Bùi Tiền," người thuộc hạ trả lời.
"Bùi Tiền..." Tôn chủ nhẩm lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy toan tính. "Một cái tên chưa từng nghe qua, nhưng lại đủ sức mạnh để vượt qua Hắc Diện Tôn Giả và cầm Thanh Huyết Kiếm. Hắn không đơn giản."
"Tôn chủ, có cần chúng thuộc hạ phái người xử lý hắn ngay lập tức không?" một kẻ khác lên tiếng.
"Không vội," Tôn chủ đáp, giọng điềm tĩnh. "Kẻ cầm Thanh Huyết Kiếm sẽ không sống lâu. Lời nguyền của thanh kiếm đó sẽ tự động lấy mạng hắn. Nhưng trước khi hắn chết, hãy để hắn mở đường cho chúng ta. Ta muốn xem hắn sẽ làm được gì trước khi gục ngã."
"Rõ!" Cả đại điện vang lên tiếng đáp đồng thanh.
Bên ngoài, trong một góc tối của khu rừng, một cặp mắt lạnh lẽo đang dõi theo Bùi Tiền và Lâm Thanh.
"Kẻ này là người đã lấy Thanh Huyết Kiếm," một giọng nói nữ sắc lạnh vang lên.
Bên cạnh, một người đàn ông to lớn, thân hình lực lưỡng cầm theo một cây đại đao, hừ lạnh: "Chỉ là một tên tiểu tử, để ta xử lý hắn ngay bây giờ."
"Không," người phụ nữ ngăn lại, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén. "Tôn chủ đã ra lệnh quan sát hắn trước. Thanh Huyết Kiếm không phải thứ có thể dễ dàng cướp lấy, nếu hành động hấp tấp, hậu quả sẽ không lường trước được."
Người đàn ông nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. "Được thôi, nhưng nếu hắn dám làm bất cứ điều gì nguy hiểm, ta sẽ không nương tay."
Người phụ nữ không đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng của Bùi Tiền trong bóng tối.
Bùi Tiền và Lâm Thanh cuối cùng cũng tìm thấy một hang động nhỏ nằm khuất trong núi. Cả hai nhanh chóng vào trong, đốt một đống lửa nhỏ để xua tan cái lạnh.
"Ngươi nghĩ gì về việc này?" Lâm Thanh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Ta không chắc," Bùi Tiền đáp, tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm. "Nhưng ta biết một điều: Kể từ lúc ta nhận lấy Thanh Huyết Kiếm, mọi thứ sẽ không còn yên bình nữa. Rất nhiều kẻ sẽ đến, không phải để lấy thanh kiếm, thì cũng là để lấy mạng ta."
"Vậy ngươi có hối hận không?" Lâm Thanh hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
Bùi Tiền im lặng một lúc lâu, sau đó lắc đầu. "Không. Nếu ta không làm điều này, sẽ chẳng ai khác có thể. Thanh kiếm này có thể là nguyền rủa, nhưng cũng có thể là chìa khóa để thay đổi vận mệnh."
Lâm Thanh mỉm cười nhẹ, rồi khẽ nói: "Nếu đã vậy, ta sẽ đi cùng ngươi, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu."
Bùi Tiền nhìn cô, gật đầu. "Cảm ơn ngươi."
Bên ngoài hang động, bóng tối vẫn dày đặc. Nhưng trong ánh mắt của cả hai, có một tia sáng hy vọng, dù nhỏ bé nhưng không thể dập tắt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro