chap 10
Bên trong hang động tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ bình minh len lỏi qua những khe đá, tạo ra những vệt sáng nhợt nhạt. Bùi Tiền ngồi xếp bằng trên một phiến đá lạnh lẽo, gương mặt trầm tư và đầy vẻ tập trung. Anh đang cố cảm nhận dòng chảy chân khí trong cơ thể, luồng sức mạnh kỳ bí từ Ngọc Tịnh Hồn dường như đang chậm rãi hòa hợp với từng mạch máu, từng tế bào của anh.
Ở một góc khác trong hang, Lăng Tuyết cũng đang tĩnh tọa điều tức. Nhưng khác với vẻ bình thản của nàng, trong lòng nàng đầy lo lắng. Trận chiến với Hắc Tôn và đám sát thủ Bạch Vân Các đêm qua vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. Dù Bùi Tiền đã phát huy sức mạnh vượt xa những gì nàng mong đợi, nhưng những kẻ thù thực sự mạnh mẽ hơn thế rất nhiều.
"Ngươi phải mạnh lên nhanh hơn nữa, nếu không..." Lăng Tuyết nghĩ thầm, ánh mắt thoáng qua một tia u ám.
Khoảng nửa canh giờ sau, Bùi Tiền mở mắt. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh, nhưng chỉ thoáng qua trước khi biến mất. Anh hít sâu một hơi, cảm giác được luồng chân khí trong cơ thể mình đã ổn định hơn trước. Tuy nhiên, anh cũng nhận ra một vấn đề: dòng chân khí này không thể khống chế hoàn toàn, như một con thú hoang dữ dằn luôn trực chờ bùng nổ.
"Thế nào rồi?" Lăng Tuyết hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Tốt hơn một chút," Bùi Tiền đáp, giọng trầm ổn. "Nhưng ta vẫn cảm thấy sức mạnh này không thuộc về ta. Nó như một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt chính mình."
Lăng Tuyết gật đầu. "Ngọc Tịnh Hồn là một bảo vật hiếm có, nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi. Nếu không kiểm soát được, ngươi sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Thời gian không còn nhiều, ngươi phải học cách làm chủ sức mạnh này."
"Ta hiểu," Bùi Tiền đáp, ánh mắt lóe lên sự kiên định. "Nhưng làm thế nào?"
"Chỉ có thực chiến mới khiến ngươi nhanh chóng trưởng thành," Lăng Tuyết nói, ánh mắt sắc bén. "Nhưng trước khi chúng ta bàn đến chuyện đó, có một vấn đề cần giải quyết trước."
"Vấn đề gì?"
Lăng Tuyết đứng dậy, rút một lọ thuốc nhỏ từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Bùi Tiền. "Vết thương trên vai ngươi. Nó bị nhiễm một loại độc khí của Hắc Tôn. Nếu không thanh trừ sớm, ngươi sẽ mất dần khả năng vận chuyển chân khí."
Bùi Tiền nhíu mày, giờ mới nhận ra vết thương trên vai mình đang âm ỉ đau nhức, kèm theo cảm giác tê dại lan dần xuống cánh tay. "Tại sao không nói sớm?"
"Ta muốn ngươi tập trung điều tức trước," Lăng Tuyết đáp, giọng vẫn lạnh lùng nhưng mang chút lo lắng. "Giờ uống cái này vào, rồi ngồi yên để ta giúp ngươi thanh trừ độc khí."
Bùi Tiền nhận lấy lọ thuốc, mở nắp và nuốt một hơi. Mùi vị của nó cay đắng đến khó chịu, nhưng anh không hề nao núng. Sau đó, anh nhắm mắt, cảm nhận dòng khí lạnh từ chất thuốc lan tỏa khắp cơ thể.
Lăng Tuyết đặt tay lên vai anh, một luồng chân khí dịu nhẹ từ lòng bàn tay nàng truyền vào cơ thể Bùi Tiền, hướng thẳng đến vết thương. Cảm giác đau nhói ban đầu khiến anh siết chặt tay, nhưng nhanh chóng dịu lại khi luồng chân khí của nàng trung hòa độc khí.
"Thật kỳ lạ," Lăng Tuyết nói sau một lúc. "Độc khí này rất mạnh, nhưng lại không thể xâm nhập sâu vào cơ thể ngươi. Có vẻ như Ngọc Tịnh Hồn đang bảo vệ ngươi."
"Bảo vệ?" Bùi Tiền mở mắt, ngạc nhiên.
"Đúng vậy," nàng đáp, rút tay lại. "Ngọc Tịnh Hồn không chỉ là một bảo vật mang lại sức mạnh, mà còn có khả năng bảo hộ chủ nhân. Nhưng cũng chính vì thế mà nó dễ trở thành mục tiêu săn đuổi. Ngươi phải luôn nhớ, sức mạnh càng lớn, nguy hiểm càng nhiều."
Sau khi xử lý xong vết thương, cả hai quyết định rời khỏi hang động. Nhưng vừa bước ra ngoài, một luồng sát khí quen thuộc đã ập tới. Không cần nhìn, Lăng Tuyết và Bùi Tiền đều hiểu: kẻ địch đã đuổi kịp.
Một nhóm người mặc áo giáp bạc, rõ ràng không phải sát thủ của Bạch Vân Các, đang bao vây bọn họ. Dẫn đầu là một người trung niên với dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt lạnh như băng.
"Ngươi là Bùi Tiền?" Người trung niên hỏi, giọng trầm đục nhưng đầy uy lực.
"Ngươi là ai?" Bùi Tiền hỏi ngược lại, ánh mắt cảnh giác.
"Ta là Tôn Hạo, đội trưởng đội cận vệ hoàng gia," người trung niên đáp. "Hoàng thất đã ra lệnh, bất kể ngươi là ai, chỉ cần mang Ngọc Tịnh Hồn trở về, mọi sự phản kháng đều phải bị tiêu diệt."
"Hoàng thất?" Bùi Tiền lẩm bẩm, nắm chặt tay. Anh biết rằng mình đã bước chân vào trung tâm của vòng xoáy quyền lực. Nhưng dù thế nào, anh không thể quay đầu.
"Giao ra Ngọc Tịnh Hồn," Tôn Hạo nói, giọng điệu không chút dao động. "Ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi kháng cự, đừng trách ta."
"Muốn lấy thì tự đến," Bùi Tiền đáp, ánh mắt sắc lạnh.
"Ngông cuồng!" Tôn Hạo hét lớn, tay vung ra một thanh trường kiếm. "Giết hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro