Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

“Bây giờ em lau dọn ở quầy trước, sau đó hãy quét nhà. Nhiều khi đường rơi xuống..”

“Biết rồi, nói nhiều quá.” Rin dù luỵ thật nhưng vẫn còn cay vụ Isagi chia tay cậu lắm nên Rin chẳng thèm kiềm chế thái độ lồi lõm của mình.

Isagi cũng nhận thức được lỗi sai của bản thân trước đó nên không làm khó dễ gì Rin cả.

“Em dọn quầy xong nói anh để anh chỉ chỗ cất dụng cụ dọn dẹp.”

“Ờ.” Tay chân Rin cũng thuộc dạng nhanh nhẹn nên chẳng mất bao lâu đã hoàn thành xong mấy việc vặt vãnh. Có một chút thời gian rảnh rỗi, cậu dù không muốn nhưng cũng phải bắt chuyện với đồng nghiệp của mình.

"Lương thử việc và chính thức là bao nhiêu vậy?"

Trước câu hỏi cộc lốc của bạn mới, Bachira trông chẳng khó chịu gì, Bachira còn khá vui vẻ khi trò chuyện cùng Rin.

"Lương thử việc là 16 ngàn, chính thức là 22 ngàn cho order, bưng bê thì 25, pha chế thì 30. Có ăn thì ăn cùng quản lý, Isagi sẽ nấu cơm cho."

Còn chưa hỏi sâu mà Bachira đã khai hết, Rin chẳng còn gì thắc mắc. "Ờ."

"Mà cậu tên gì? Chắc bằng tuổi tụi này ha?*

"Itoshi Rin, 22 tuổi."

"Vậy là nhỏ hơn chúng ta một tuổi." Bachira quay sang nói với Chigiri - nhân viên pha chế của tiệm. Chigiri gật đầu, có chút tò mò hỏi:" Cậu và Isagi có quen biết nhau từ trước đúng không?"

Cậu có chút bất ngờ. "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Isagi cũng chẳng phải loại người nhu nhược gì, nếu bị làm khó dễ thì cậu ta chắc chắn sẽ phản kháng, vậy mà khi bị cậu lớn tiếng Isagi lại cười hì hì trông ngu không chịu được."

"Không đâu, tại bẩm sinh trông nó đã ngu như vậy rồi."

Isagi ra mở cửa tiệm nghe thấy cuộc trò chuyện cũng chỉ gãi má bỏ qua.

Dù Bachira vẫn chưa hiểu sự tình và chưa từng nhận được lời thừa nhận nào của Rin nhưng Bachira đã đoán ra hai người này có gì đó mờ ám lắm. Đợi Rin tan Bachira sẽ vặt Isagi ra nhổ từng cọng lông chân của anh cho đến khi anh khai hết mọi thứ thì thôi, cơ mà Bachira chẳng biết Rin làm ca nào nữa.

"Rin, buổi sáng thì khách khá thưa nên nhân viên có bốn đứa mình thôi, ở đây có hai pha chế rồi, nếu Bachira có bận quá thì em qua bưng bê phụ cậu ấy."

Trông Rin chẳng quan tâm đến lời nói của Isagi, thậm chí cậu còn không thèm biểu thị một tia xúc cảm nào.

"Anh tăng lương cho."

Lúc này Rin mới nhìn vào Isagi với ánh mắt không còn sự trống rỗng, gật đầu.

"Em ăn sáng chưa? Muốn ăn gì không?"

Rin hừ bằng giọng mũi, trong lòng có chút khó chịu. "Ăn gì liên quan đếch gì đến mày?"

Nghe qua anh đã liền biết Rin vẫn chưa ăn sáng, Isagi bấm bấm điện thoại, đặt một phần cơm chan trà giao đến Soukai Coffee.

Vài vị khách đầu ngày đã bước vào, dù thái độ của Rin đối với khách hàng không có tí gì gọi là nhiệt tình nhưng nhìn chung cậu vẫn ăn nói lễ phép, nếu có bắt lỗi thì chỉ có thể bắt lỗi nét mặt cứng đờ của cậu thôi, nhưng Isagi lại không làm thế, anh chống chế:" Nếu có một ngày Itoshi cười thì đó chính là ngày robot xâm chiếm loài người."

Soukai Coffee mở cửa vào lúc 7 giờ sáng hằng ngày nên ít có nhân viên làm ca sáng kịp ăn uống trước giờ làm, mà cũng vì buổi sáng khách thưa thớt nên mọi người chọn cách thay phiên nhau vừa ăn vừa canh quán. Phục vụ xong xuôi mấy vị khách, Bachira chẳng có việc gì làm nên cũng mò vào bếp tám chuyện với Isagi đang dùng bữa.

"Rin cứ giữ nét mặt đó thì sẽ có ngày doạ khách bỏ chạy mất, tôi thấy cho tôi và cậu ấy đổi vị trí sẽ hợp lý hơn đó."

Isagi không nghĩ ngợi nhiều, đáp:" Để cậu ấy tiếp xúc với khách hàng nhiều cải thiện trình độ giao tiếp cũng tốt."

Lúc này Rin vừa bước ra từ nhà vệ sinh, cậu ngăn cảm giác muốn đưa tay mình nhấn đầu Isagi nhúng xuống tô cháo, nhưng cậu vẫn là nhịn không được đá một cái mạnh vào chân ghế mà Isagi đang ngồi làm anh suýt thì sặc, đi ngang còn chửi một câu.

"Thằng chó!"

Thằng đó này vẫn còn giữ cái suy nghĩ đó.

Bachira bên cạnh Isagi giật mình một phen, muốn nói gì đó để hoà giải bầu không khí căng thẳng này nhưng Bachira có hiểu chuyện gì đâu. Thấy Rin một lần nữa bước vào nhà vệ sinh, nhưng lần này là quay lại với đôi mắt hoen đỏ, Bachira đành chuồn đi trước, còn không quên vỗ vai Isagi một cái.

"Lát nữa gặp tôi ở cổng sau."

Và Isagi biết rõ 'lát nữa' trong từ điển của Bachira chính là vài giây nữa, nên anh ăn xong tô cháo thì bày món cơm chan trà ra, đút bên dưới một tờ giấy note rồi ra cửa sau với Bachira.

"Cậu nhân viên mới này tính tình không được tốt lắm, đối với tôi thì không sao nhưng nếu làm việc về lâu về dài thì chất lượng phục vụ của cửa hàng sẽ đi xuống mất."

Anh biết rõ lời gợi ý mà Bachira đã vạch ra, chỉ là anh không muốn tiếp thu nên vờ như vấn đề đó chẳng có gì là to tác, Isagi quay mặt đi.

"Cậu đừng lo, Rin có chừng mực."

"Cậu có thể biết chừng mực của cậu ta nằm ở đâu sao? Cho dù đó là người quen của cậu đi nữa cậu cũng phải xem xét lại."

Rin đọc xong tờ giấy note được nắn nót dòng chữ 'bữa sáng tôi mua cho cậu xem như chào mừng nhân viên mới', cậu chẳng suy nghĩ nhiều, đem món cơm chan trà mình yêu thích nhất mà vứt vào sọt rác, toàn bộ cảnh tượng đó đều bị Isagi nhìn thấy hết nhưng có vẻ anh chẳng mấy để tâm. Isagi dựa vào khung cửa, ánh mắt vẫn một mực dịu dàng nhìn vào Rin, tông giọng nghe ra cực kỳ trìu mến nói:" Tôi không muốn mất đi em ấy một lần nữa. Để tìm được em giữa thành phố hằng trăm vạn người này tôi đã dùng hết sự may mắn của nửa phần đời còn lại rồi."

"Tôi chẳng hiểu gì hết, cậu giải thích đi."

"Sau này lại nói tiếp, tôi cần phải thuyết phục Rin ăn sáng đã."

Ý tứ lảng tránh chủ đề này quá rõ ràng, Bachira chẳng thể làm được gì khác, chỉ biết chẹp miệng than thở một câu. "Lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy đấy."

"Đó là vì cậu chưa từng chứng kiến qua quá khứ tôi có Rin."

Isagi chưa muốn tiết lộ về mối quan hệ của anh và Rin thì Bachira cũng chịu thua, Bachira mang vẻ mặt rầu rĩ quay về vị trí, nhìn thấy Chigiri, Bachira liền khụt khịt tỏ vẻ đáng thương.

"Cậu ấy không muốn chia sẻ với tôi điều gì cả, cậu ấy không xem tôi là bạn rồi Chigiriii!!"

"Thôi, đừng ăn vạ với tôi, tôi đói quá, cậu giữ quán đi nhé."

"Ơ?"

Anh cũng không tiếc mua cho cậu thêm một phần cơm chan trà mới, chỉ là thay vì bỏ đi trong thầm như lần trước, Rin trực tiếp mở hộp cơm rồi hất đổ vào bồn rửa chén trước đôi mắt của Isagi.

"Mày đừng có điên với tao, cút xa tao ra trước khi tao giết mày chết!"

"Được rồi." Nét mặt của Isagi bây giờ có chút khó coi, anh gật đầu, giơ hai tay lên vẫy nhẹ muốn Rin hạ nhiệt. "Nhưng mà đồ ăn còn nóng, lần sau đừng trực tiếp chạm vào hộp của nó."

"Giả nhân giả nghĩa." Rin chán chường nhìn vào bồn rửa nay đã đầy thức ăn, cậu lười phải dọn dẹp nên để đấy luôn, kiểu gì Isagi cũng vào dọn thôi.

Vì Rin không ăn sáng nên Isagi đẩy giờ ăn trưa lên sớm hơn một chút, đặc cách cho cậu ăn trước quản lý, nhưng thay vì ăn món thịt kho ngon mắt thơm phức mà Isagi đã chuẩn bị sẵn, cậu đặt một phần cơm chan trà đến để trêu ngươi Isagi.

Isagi chẳng có động thái gì, thậm chí mặt có chút vui vẻ nhìn Rin ăn.

"Thằng điên." Bỏ lại một câu chửi nhẹ bẫng, cậu quay đi lấy nước uống. Mà Isagi cũng chẳng để tâm, còn thật thà nói cậu đừng đụng vào thanh nước nóng, coi chừng bị bỏng.

Rin thở dài, cơ mặt căng cứng, nghĩ: thằng này chắc chắn là bị điên thật rồi.

Buổi sáng trong tuần, tiệm không quá đông khách nên bọn nhân viên thoải mái trò chuyện với nhau.

"Rin ra trường chưa tìm được việc nên mới đi làm phục vụ hả?"

"Đúng."

Isagi lúc này bước ra từ quầy thu ngân (chỗ thu ngân và pha chế là cùng một quầy, chỉ là tụi nó cách nhau một khoảng trống nhỏ mà thôi).

"Bachira, kem về rồi, cậu đem kem vào đây kiểm đi."

"Ủa, tiệm mình có nhập kem về nữa hả?"

Chigiri hoàn toàn tỉnh táo để nhớ rõ rằng khi hắn và Bachira gợi ý nhập thêm một số món đồ về bán kèm thì Isagi đã phản đối và nói rằng tiệm mình hiện tại với bao nhiêu đây mặt hàng là đủ sống rồi.

"Ừ, cậu để kem vào tủ lạnh trước, tủ đông tôi đặt rồi, dự kiến là giao đến trước kem nhưng ai ngờ là giao sau."

Dù tò mò về lý do đằng sau nhưng việc kiểm hàng quan trọng hơn nên Bachira không thể ở đây để nghe tiếp cuộc trò chuyện. Vì không để trí tưởng tượng của mình bay xa, Rin cũng lon ton đi theo để phụ Bachira.

Cậu ngăn những suy nghĩ vớ vẩn lẩn quẩn chạy trong đầu.

Có cái chó mà Isagi nhập kem về vì mình.

Có cái chó, có cái chó. Có lẽ bây giờ Isagi đã cùng một cô gái dịu dàng hiền lành nào đó phát triển một mối quan hệ lãng mạn lành mạnh. Mình phải thôi ảo tưởng những việc mà nó làm vì phép lịch sự cho mình là vì nó còn tình cảm với mình mới được.

Đúng thế, ngưng xem mày là thứ gì đó quan trọng lắm trong cuộc đời nó đi Rin. Agh!

"Về rồi? Anh đã bảo sẽ xin một chân cho mày vào làm chung công ty với anh rồi mà. Tiền mẹ cống cho nhà trường suốt mười mấy năm đi học cho mày là để mày khi ra trường chui đầu vào kiếp làm việc tay chân à?"

Rin quẹt ngang chóp mũi đang nóng bừng của mình, mắt cậu nhiễu nước, ôm lấy con gấu bông trên ghế sofa.

"Hức.. Isagi.."

Sae không chịu được cảnh em trai mình khóc lóc thảm thương như vậy, Sae kéo kéo áo cậu.

"Mày có nghỉ ngay cái chỗ khỉ ho đấy không thì bảo?"

"Biết bao lâu em mới gặp lại được anh ấy, em không nghỉ!"

"Vậy thì nín!"

Rin càng cố ngăn nước mắt chảy ra, những tiếng nấc ngược lại càng lớn hơn. Cậu thút thít, nghĩ đến Isagi ở hiện tại có khả năng rất cao là anh đã có người yêu hoặc là người trong lòng không phải cậu. Mặc dù lý do anh chia tay cậu đủ để cậu nhận thức được điều đó là lẽ đương nhiên nhưng khi tưởng tượng đến, tim cậu không tài nào không cảm thấy đau đớn được.

Sae nhìn đến bực mình, quyết định gọi điện cho thằng bạn của em trai.

"Mẹ nó, thấy gớm chết đi được! Tên râu dế qua đây chở thằng Rin đi chơi lẹ cho tao."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro