
-Bài và vở-
Isagi im lặng, cũng chả nói gì thêm. Đến khi bóng người ấy lướt ngang, ánh mắt anh vô tình chạm tới hình ảnh người ấy từ hồi nhỏ đến bây giờ - rồi sau đó anh cũng chỉ nhớ được về phần tóc ngắn và dài. 1 Khoảnh khắc mà Isagi chợt nhớ lại: Có lẽ mình đã từng gặp người này từ hồi nhỏ. Nhưng...hồi đó tóc dài hơn thì phải, khiến anh có vẻ như đã nhầm lẫn thành 1 cô bé. Giờ thì tóc đã ngắn lại, ra dáng nam rồi...nhưng cái ánh mắt ấy...quen thuộc đến lạ thường. Lòng anh bây giờ cũng khó mà nhớ lại được hình ảnh của thằng bé hồi đó ra sao, nhưng thứ bây giờ lo lắng nhất cho anh lại là người bạn của anh.
"Sao lại đơ người ra nữa rồi?"
"Alo, tai có đang hoạt động không đó?"
Và 100+ câu hỏi ập đến từ Bachira. Isagi thì chỉ biết ấp úng, không biết nên trả lời thế nào về người mình đang nghĩ ra.
[Góc khung cảnh của Rin]
Ở góc lớp, Rin đang cúi xuống vội vàng ghi vài dòng lên vở, tóc ngắn hờ hững hất qua mặt. Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt nghiêm nghị nhưng vẫn ấm áp.
Isagi nhìn từ xa, lòng chợt nặng trĩu. Nhưng lúc đó Rin cũng chả quan tâm, mặt vẫn cúi xuống vở ghi chép khiễn Isagi vừa muốn tiến lại nhưng cũng sợ bị nói là làm phiền. Bỗng nhiên 1 bạn học từ bàn bên gọi Rin:
"Rin, cậu có biết đáp án câu 3 không?"
"Ờm...ừ, không nhớ lắm...chỉ nhớ 1 chút thôi"
Isagi vẫn còn đứng ngoài xa nhìn, con tim bỗng khựng lại 1 nhịp. Cách Rin nghiêng người, tay cầm bút, tập trung giải thích cho người ngồi bên. Khi đã chỉ xong, bạn học cũng rời đi, nhưng tất cả cũng khiến anh...không quen khi thấy cảnh này lắm. Isagi hít 1 hơi thật sâu rồi bước chậm rãi về phía bàn Rin. Mắt anh chăm chú nhìn Rin nhưng mà lòng lại đập nhanh lạ thường.
"Rin..."
Isagi lên tiếng, giọng cũng vừa đủ để Rin nghe thấy. Rin nhíu mày, ngẩng đầu lên. Ánh mắt vừa tập trung vừa hơi ngạc nhiên khi thấy Isagi đứng trước bàn. Không nói gì, Rin cũng nhìn rồi quay lại với bạn cùng bàn. Isagi cười khẽ, cảm giác trong không dịu lắm:
"À...tớ chỉ muốn xem cậu làm bài thôi à..."
Rin quay lại về bài, ánh mắt vẫn tập trung nhưng có vẻ như mềm mại hơn hẳn, khiến Isagi thấy...ấm áp 1 cách khó tả. Anh đứng gần, vừa đủ để bầu không khí 2 người đan xen nhưng không áp đảo, chỉ đơn giản là dễ chịu thôi.
Isagi nhìn quanh, thấy còn chỗ trống cạnh Rin. Anh hơi ngập ngừng rồi vẫn kéo ghế ngồi xuống. Không khí bỗng dịu đi hẳn, tiếng lật, tiếng bút viết hòa cùng ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo nên 1 cảm giác lạ mà...dễ chịu.
"Này...cậu...giải thích câu 4 cho tớ được không?"
Isagi hỏi, giọng nhẹ như mây, cảm giác giống như không muốn phá vỡ khoảng yên tĩnh này. Rin nghiêng người, bút vẫn di chuyển trên tờ giấy nháp, nhưng em liếc Isagi 1 cái, nét mặt vẫn nghiêm nghị nhưng ánh mắt đã mềm hơn trước.
"Ừ, được. Nhìn đây này..."
Isagi chú ý theo từng cử chỉ của Rin, thấy cách em cầm bút, miệng lẩm nhẩm mà lòng bỗng ấm lên. Anh nhịn cười khẽ, tự nhủ mình...hình như...đứng cạnh Rin cũng dễ chịu đến thế sao.?. Khoảng cách giữa 2 người không còn căng thẳng nữa, chỉ còn ánh sáng, tiếng giấy và cảm giác bình yên mà Isagi chưa từng trải qua khi nhìn Rin từ xa.
Isagi hơi nghiêng người, đưa tay chạm nhẹ lên mép vở Rin để nhìn rõ hơn những dòng chữ em viết. Rin cảm nhận đươc, liếc qua Isagi, không nói gì. Cử chỉ ấy khiến Isagi vừa cảm thấy tò mò, vừa cảm thấy ấm áp.
"À...hóa ra là cách mà cậu làm như này...dễ hiểu hơn nhiều đấy..."
Isagi thầm nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vở Rin. Rin vẫn ngồi giải thích, nhưng có vẻ không còn căng thẳng, mà ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Isagi như...thầm chấp nhận sự hiện diện của anh. Isagi mỉm cười khẽ, tim đập lặng lẽ mà thầm vui. Chỉ 1 khoảng cách nhỏ, chỉ 1 cuốn vở và vài nét bút, sao bỗng thấy cảm giác gần Rin lại dễ chịu đến thế. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên mái tóc che đi nửa khuôn mặt của Rin, in hằn những sợi sáng nhẹ trên vai em, khiến Isagi lại muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
______________________________________________________
end chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro