Chương 4.
Y khẽ đẩy cửa, phát ra tiếng cót két nho nhỏ. Y đến bên giường, thấy một thân ảnh nam nhân mình vận hoàng bào thêu rồng mà tướng ngủ trông thật buồn cười. Cả cơ thể to lớn nằm sát vào góc tường, tay chân đều ôm chặt cái chăn vẫn còn chưa hề giở ra bị nhăn nhúm, lười biếng tới mức thúc phát( đồ buộc tóc) còn chẳng thèm cởi, dưới cằm lởm chởm những cọng râu ngắn. Còn đâu dáng dấp nghiêm nghị vốn có của một vị vua.
Y ngồi lên bên giường, cứ mãi ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ kia, giống như lúc còn nhỏ vậy. Vào buổi trưa hè nào đó, đứa nhỏ gối đầu lên đùi y ngủ ngon lành, y thì cứ tay phe phẩy quạt ru ngủ nó, mà nay đứa nhỏ đó đã lớn thế này, đúng một trang nam nhi đầu đội trời chân đạo đất, suy nghĩ chững chạc, lời ăn tiếng nói không còn tùy tiện như trước nữa, từng hành động đều rất cẩn thận.
Mạc Trường Phong chỉnh đốn lại tư thế nằm của Uyên Sách. Đương lúc định cởi bỏ lớp y phục dườm dà kia ra thì đôi mắt đang nhắm nghiền kia bỗng mở to, tay nắm chặt lấy tay y.
Uyên Sách là người học võ, ngay cả lúc ngủ cũng rất cảnh giác, có lẽ nếu không do quá mệt thì lúc y định chỉnh lại dáng nằm của Uyên Sách hắn đã tỉnh rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảnh giác như vậy với y nên có chút bất ngờ. Dù vậy, y vẫn khẽ phì cười.
" Sao thế? Sợ ta làm chuyện xấu xa với con?" Y trâm trọc.
Uyên Sách thở phào rồi thả tay ra: " Con xin lỗi, do mấy ngày nay trong cung có chuyện nên con đành như vậy." Giọng nói có chút khản đặc, Uyên Sách ngồi hẳn dậy, lưng tựa vào đầu giường, " Con tưởng thầy về rồi? Thầy có việc gì sao lại đến?"
" Bây giờ đã là chiều tối ngày hôm sau rồi, con ngủ nguyên một ngày liền. Mệt mỏi như vậy, đáng nhẽ con nên chăm sóc tốt cho bản thân chứ? Tại sao bây giờ mới đi ngủ? Đã thế còn không chịu ăn chút gì, con có phải muốn làm ta lo đến chết đi?" Y nhăn mày, tỏ vẻ tức tối, tay ấn lên trán Uyên Sách.
Uyên Sách cười trừ, biết người kia đang tức giận, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt do khí trời trước trán mình kia mà xoa xoa. Dịu dàng nhìn người kia: " Đáng nhẽ thầy nên đến thăm con, giúp con hoàn thành công việc nhanh hơn, để con đỡ mệt mỏi như bây giờ."
Mạc Trường Phong lắc đầu, ngồi nghiêm chỉnh trên giường, vỗ lên bả vai mình ý chỉ Uyên Sách tựa vào, Uyên Sách ngoan ngoãn làm theo. Tựa lên bả vai gầy gò, yếu ớt của ai kia, ấy vậy khiến hắn cảm thấy an tâm lạ thường, như thể đang được bảo vệ an toàn. Hắn thích nhất mỗi lúc như này, cứ thế làm nũng y, mặc kệ thế gian kia có ác nghiệt ra sao vẫn bên y mà vui vẻ.
Uyên Sách vòng tay qua trước ngực ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn nhưng dù sao vẫn là của nam nhân, mặt dụi lên bả vai, ngửi mùi gấc quen thuộc ở mái tóc dài. Như vậy thôi là hạnh phúc.
" Mẫu hậu bắt con phải lập hậu." Hắn than thở.
" Nên làm, rất nên làm. Con xem mình bao nhiêu tuổi rồi, đã thế còn là vua điều hành cả một quốc gia, không có người kế vị phải làm sao? Đã thế lập hậu nếu lấy còn nhà võ còn có thể củng cố thêm binh lính, lấy con nhà văn giúp việc chính trị. May mắn nhất là gặp được công chúa nước nào đó, nảy sinh ái tình, còn giúp việc ngoại giao với nước khác tốt hơn, còn rất nhiều lợi ích khác."
Nghe y giảng nãy giờ, Uyên Sách tự nhủ đáng nhẽ mình không nên nói ra. Cứ nghĩ y sẽ một mực bênh vực hắn, nói hắn chưa tìm được ý trung nhân thì đừng vội. Nào ngờ lại nhiệt tình đến vậy. Muốn nói một cái gì đó, để được quan tâm an ủi, ai ngờ lại thành thế này.
" Ta biết chắc sau khi con thành cha rồi sẽ chín chắn hơn, thành người cha tốt biết cách dậy con, từ đấy dần dần việc cai quản giang sơn sẽ thay đổi theo tính cách một người cha. Ta mong con sẽ yêu con của mình hết mực, dù nó là nam nhân mạnh mẽ hay nữ nhân yếu đuối, phải công bằng với chuyện tư rồi hẵng quay ra công bằng với chuyện công." Y nói thêm.
Câu nói này khiến tâm tình hắn tốt hơn.
Uyên Sách gật gù, con người này thật sự dù mấy năm trôi qua đi nữa, vẫn luôn luôn coi hắn như một tiểu ngốc tử kiêu ngạo coi trời bằng vung. Đó không phải coi thường, đó là yêu thương.
Hắn ngồi hẳn dậy.
" Nhưng theo ý thầy, con thành thân cũng chỉ để lợi dụng?" Hắn tùy tiện nói.
" Dần dần con sẽ yêu người ta."
Tuy Mạc Trường Phong rất tài giỏi, am hiểu nhiều thứ, kiến thức sâu rộng, nhưng y chưa một lần hiểu được tình yêu. Uyên Sách chưa từng thấy y nói đúng về tình, kiểu như tình yêu là thứ duy nhất y không hiểu, thứ duy nhất y không biết, thứ duy nhất y chẳng có chút kiến thức mập mờ nào. Y coi tình yêu là cái chuộc lợi. Nói như thể mình hiểu biết lắm nhưng thật ra trái ngược hoàn toàn. Những lúc thế này hắn cảm thấy y thật sự giống một đứa trẻ.
" Nhưng mẫu hậu cũng thật là, đúng lúc khó khăn lại nổi hứng bầy yến tiệc chọn hoàng hậu."
" Như ta đã nói lúc nãy, thành thân, lập hậu, chọn người phù hợp, ngân sách tự nhiên tăng cao."
Uyên Sách lắc đầu ngao ngán.
" Con lắc đầu cái gì? Con đang làm hành động coi thường ta à?" Y nhăn mày, cảm thấy hình như mình vừa từ ông lão gần nghìn tuổi thành thằng bé vắt mũi chưa sạch.
" Con nào dám."
Uyên Sách ra khỏi giường, gọi cung nữ vào chuẩn bị y phục. Cung nữ đứng bên ngoài chịu lạnh vui mừng đi vào, cảm nhận hơi ấm ở trong phòng, trời sắp chuyển đông nhưng cũng khá lạnh. Tính cách Uyên Sách còn hơi chút khó tính, chỉ được vào phòng hắn khi đã được cho phép, tất nhiên cái gì cũng có ngoại lệ.
Cung nữ lấy nước rửa mặt cho hắn, kiếm bộ y phục khác phẳng phiu hơn, giúp hắn mặc đồ, những bộ y phục gấm vóc đắt tiền, ấm áp, sờ vào là thích tay. Cung nữ cởi bỏ thúc phát, chải lại chỗ tóc dài rối rồi buộc lại gọn gàng.
Mạc Trường Phong chỉ ngồi bên giường đợi.
Xong hết mọi việc, bọn họ đều cúi mình lui ra.
" Hôm nay thầy ngủ ở lại đi?"
" Ta nói rồi, ta không thể ở đây qua đêm, ta còn rất nhiều chuyện phải làm."
" Thầy có chuyện gì phải làm chứ, ngoài tưới rau và đọc sách ra con chưa từng thấy thầy bận chuyện gì hệ trọng tới nỗi không thể ở lại qua đêm được."
" Ta nói không thể là không thể. Con nhìn lại mình đi, đã bao nhiêu tuổi rồi, không còn là đứa nhỏ sáu tuổi khi xưa nữa, cũng phải có chừng mực." Y lại quay ra giáo huấn hắn " Giờ con là vua, nên đặt quốc gia đại sự lên hàng đầu, đừng có ngồi đây mà lo nghĩ xem ta bận những cái gì. Nếu có thời gian đến vậy sao không thức thêm vài đêm nữa đi? Mọi thứ không phải lúc nào cũng có thể tuân theo một vị vua đâu."
Tuy bị mắng như vậy nhưng miệng Uyên Sách vẫn câu lên một nụ cười. Chắc y là người duy nhất dám lớn tiếng quát nạt hắn như vậy, trừ phụ hoàng đã băng hà lâu lắm mới được nhìn mặt ra, ngay cả mẫu hậu cũng chưa một lần to tiếng với hắn, đó là lí do tại sao hắn sinh ra cái tính kiêu ngạo như vậy, đó là trước khi gặp y.
" Vậy thầy có thể ở lại ăn một bữa rồi về?" Hắn nài nỉ.
" Cũng được."
Y chuẩn bị mở cửa bước ra thì bỗng một tấm áo quàng lên người, lô vũ cọ lên cổ y khá ngứa.
" Khi nãy con chạm vào tay thầy, nó lạnh như muốn đóng băng vậy." Hắn mặc áo khoác cho y, áo khoác lông vũ tím phủ cả chân y, thêu hình cọp ra uy giữa rừng cây bằng chỉ vàng, kiểu dáng hơi nữ tính nhưng vẫn hiện rõ uy vũ của đấng nam nhi. Hắn mặc cho y kín tới nỗi chỗ lông vũ ở cổ làm khó chịu cổ y.
" Đứa trẻ cứng đầu này, ta đã nói không cần rồi mà, con lo lắng làm gì? Đã từng thấy ta đau ốm lần nào chưa?" Mạc Trường Phong y cảm thấy thật phiền phức, đâu cần làm mấy chuyện thừa thãi này. Y là một con yêu thành tinh đã được gần nghìn năm, có thể chịu được bất cứ loại thời tiết nào, hơn nữa, y còn thích trời lạnh,
" Vậy ạ?" Hắn chẳng mấy để tâm đến lời y nói.
Uyên Sách đẩy cửa cùng Mạc Trường Phong bước ra ngoài, mấy cung nữ và thị vệ chịu rét bên ngoài, run rẩy xoa hai tay vào nhau nhưng thấy Uyên Sách vẫn phải cố gắng cúi mình. Mạc Trường Phong thở dài kéo tay Uyên Sách, bảo hắn cúi lại gần, thủ thỉ:" Con cho mấy người này về nghỉ hết cả đi, cứ đứng chịu rét thế này, dù sức có khỏe đến đâu vẫn bệnh được đấy."
Uyên sách tất nhiên nghe lời, vui vẻ ra lệnh cho họ đi nghỉ. Bọn họ nghe xong vui mừng đội ơn hắn rồi lon ton chạy đi, ngay cả đám thị vệ có nhiệm vụ đi theo bảo vệ hoàng đế còn quên mất cả bổn phận của mình, cùng tì nữ đi mất.
Y thấy mà buồn cười.
" Thầy có chuyện gì hay sao? Trông vui vẻ như vậy."
" Không có gì đâu, chỉ là vừa thấy đàn thỏ chạy qua thôi, trông rất buồn cười."
" Vậy sao? Trong cung có thỏ à? Mà thầy thích thỏ à, nếu muốn để con sai vài người đi bắt cho thầy đem về nuôi?"
" Không cần, thực không cần." Nếu ta đem mấy con thỏ đấy về nuôi sẽ mất mặt chết thôi... Mà cảnh đấy phi thường đáng xem đấy.
" Đi, chúng ta đến tẩm cung mẫu hậu ăn cơm." Hắn bỗng nổi hứng ra đề nghị.
" Đừng làm phiền hoàng thái hậu như thế."
" Làm phiền gì chứ, mẫu hậu rất thích thầy mà." Nói xong, hắn nắm tay y, cả hai cùng dạo bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro