Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 : Quan tâm không thành

" Tít .... tít "

- 1 ... 2 ... 3 . Bắt đầu !

Từng hàng một bắt đầu chạy bền vòng quanh sân . Hôm nay là buổi tập thể dục và cũng là định mệnh của người nào đó .

Ly Nguyệt thở dốc , bắt đầu toát mồ hôi lạnh do phải hoạt động quá sức . Sở dĩ vì sáng nay cô không ăn sáng , vả lại cô mệt từ lúc đầu rồi . Đầu óc quay cuồng , hình ảnh dần mờ đi .

" Có phải mình sắp ngất "

Và đúng như vậy , Ly Nguyệt đáp xuống mặt đất trước sự ngỡ ngàng của mọi người .

Giả Minh hốt hoảng chạy tới :

- Để em đưa bạn ấy vào phòng y tế !

Anh nhấc bổng người cô lên , đi về phía phòng y tế mà không biết đến ánh mắt căm ghét của một người : " Hừ , được lắm ! Đợi đấy ! "

Giả Minh nhìn gương mặt xanh xao , thiếu sức sống của cô mà ngực anh nhói đau .

" Em đã làm gì bản thân thế này ? "

Anh đặt nhẹ cô xuống giường phòng y tế . Cảm thấy điều gì đó không ổn , cô chợt mở mắt .

- Sao tôi lại ở đây ?

- Cậu bị ngất nên tôi đưa cậu vào .

Cô ý tế đến kiểm bệnh :

- Em bị thiếu chất dinh dưỡng nên không đủ sức chạy là phải rồi . Bây giờ em nên ăn cái gì đó để khỏe hơn . Chẳng hạn mua đồ ở căng tin .

- Cậu muốn ăn gì ? Tôi mua cho .

- Thôi . Tôi tự mua cũng được .

- Ai lại đối xử với người bệnh như thế ! Yên tâm đi , ai tôi cũng đối xử như vậy .

Nghe những lời anh nói , đáng lẽ cô phải vui nhưng trong lòng lại có chút đắng cay .

- À ... uhm ... tôi muốn ăn cháo .

Một lúc sau :

- Xin lỗi , ở đây không có cháo , chỉ có súp thôi . Tôi mua súp gà , loại cậu thích ăn nè .

Vừa nói cậu vừa hí hửng cầm muỗng súp , thổi nhẹ nhàng cho bớt nóng :

- Nào , há miệng ra !

- Cảm ơn , nhưng tôi có thể tự ăn .

Cô thích được anh đút cho ăn lắm , nhưng lí trí không cho phép cô xiêu lòng .

- Đững cãi tôi nữa , há miệng ra . - anh thúc giục .

- Không cần đâu . Cậu về lớp đi , tự lo được .

Nhưng anh vẫn cố chấp không buông tha .

- Tôi đã bảo không là không !!!

- Á !!!

Theo quán tính , cô vung tay về phía trước . Không may làm đổ cả bát súp vào tay của Giả Minh .

- Tôi xin lỗi ! Tôi không cố ý ! - cô sốt sắng khi thấy mảng da bị bỏng sưng đỏ lên .

- Để tôi lau giúp cậu ! - cô định lấy khăn lau cho anh thì bị anh hất tay ra .

- Không cần đâu ! Nếu cậu không thích thì tôi cũng không làm phiền !

Nói rồi Giả Minh đi ra khỏi tầm nhìn của cô .

" Chắc kì này Giả Minh giận mình thật rồi ... Mà vậy cũng tốt . Đỡ phải làm khổ nhau "

Cô ngồi thẫn thờ trong căn phòng trốn trải . Nếu nhìn kĩ , sẽ thấy khóe mắt cô gái ẩm ướt trông thật mong manh .

* Cuối giờ :

Bảo Hân định ra xem Ly Nguyệt thế nào nhưng lại không may đụng phải ánh mắt " mama tử thần " của cô giáo chủ nhiệm .

- Em định đi đâu ? Đứng lại lau tầng này cho tôi !!!

- Ơ ...

- Ơ cái gì mà ơ . Đây là hình phạt dành cho em đó . Liệu đi mà làm không thì đừng có trách .

Nói rồi cô giáo chủ nhiệm " thân thương " giúi cây lau nhà vào tay Bảo Hân rồi bước đi hiên ngang bỏ mặc ai đó khóc không ra nước mắt .

" Lau từng này khi nào xong đây "

Bảo Hân phát hiện cây lau nhà khô tả tơi . " Cô có tâm quá đi " .

Bảo Hân đi nhanh đến nhà vệ sinh .






- Á !!! Tôi không có ý định quyến rũ Gia Minh . Xin mấy cô tha cho tôi !!!

- Mày tưởng dễ dàng như vậy sao . NGÀY NÀO MÀY KHÔNG DÍNH TỚI GIẢ MINH LÀ MÀY NGỨA MẶT HẢ ?

Ngọc Nhi tát liên tục vào mặt của Ly Nguyệt . Nhưng không chỉ có một mình ả , mà còn hai đứa đồng bọn kiềm hãm tay chân của Ly Nguyệt .

- DỪNG LẠI NGAY !!! Thả Ly Nguyệt ra !!! -

- Tao không đấy !!! Làm sao nào ???

- Tao không thích đánh phụ nữ đâu đấy !!! Đây là lần cuối cùng tao nhắc lại : THẢ LY NGUYỆT RA .

- Hứ !!! Ai sợ mày chứ !!!

Nói xong , Ngọc Nhi định giơ tay tát Bảo Hân nhưng đã bị bẻ về phía sau .

- Áaa ! Con chó ! Xử nó cho tao !

Hai con đồng bọn còn lại xông lên chiến quyết liệt nhưng tình cảnh thảm không kém . Đứa thì ăn liên hoàn tát , đứa thì ăn liên hoàn đá thành thử ra kết cục là nằm bò dưới đất .

Thấy không đánh lại Bảo Hân nên bọn chúng chuồn lẹ bảo toàn cái thân .

Bảo Hân chạy lại đỡ Ly Nguyệt rồi chở cô về nhà .

- Cậu có sao không ?

- Không sao đâu . Cảm ơn cậu vì đã cứu mình . - Ly Nguyệt nở nụ cười buồn .

Tại nhà :

Chưa kịp ngồi xuống ghế Bảo Hân đã nhận được cuộc gọi từ cái người mà " ai cũng biết là ai đấy " :

- Cục nợ ? Cô định quỵt ?

- Hết lưu manh lại đến vu khống ?

- Trả đi !

- Ngày mai .

- Ngay bây giờ ! Đến chỗ tôi .

- Ở đâu ?

- Butterfly bar . Biết không ?

- Có

Tất nhiên là cô biết . Vì đó chính là ... chỗ hôm trước cô thấy anh đi vào .

- Tốt . 6'30 có mặt .

- Nhưng mà ...

Chưa kịp nghe cô nói Thiên Lãnh đã dập máy .

" Đúng là cái tên khó ưa ! "

Còn 10 ' nữa là đến 6'30 . Không biết cô có đến kịp không đây .

Bảo Hân vội từ biệt Ly Nguyệt rồi phóng thẳng tới Butterfly bar .







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro